Một ngày mới lại bắt đầu, ánh nắng của mặt trời vẫn tiếp tục tìm đến đối tượng của mình, không đợi ánh nắng tìm đến vì bây giờ cánh cửa sổ đã được che bởi lớp màn trắng dầy đặt ko để một tia nắng nào lọt qua, chỉ còn cách đứng đó chờ cho tấm màn được rén lên. Nó đã thức dậy từ sớm, đồ cũng đã thây, trà cũng đã uống, mọi việc hằng ngày nó làm đều xong từ rất sớm. Ngồi trước gương để chải lại mái tóc dài của mình rồi đứng dậy lấy cái laptop siễu mỏng màu trắng nằm trên bàn bỏ vào chiếc cập màu trắng. Đeo cập bên vai trái rồi đi xuống bãi dậu xe dưới nhà nó đi lại một góc trái của bãi, một vật lớn được che phủ bởi tấm màn lớn, lấy tấm màn và trước mặt nó là một chiếc ôtô màu trắng có một ko hai trên đời, thiết kế vô cùng đặc biệt. Lên xe và phóng thẳng về phía trường học. trước cổng trường là mấy chú bảo vệ đang đứng, thấy có một chiếc xe đang lao về phía cổng với tốc độ nhanh thì chú bảo vệ liền mở cửa. Mọi người ai ai cũng dỏi theo chiếc xe đang chạy, một lọai xe họ chưa từng thấy thì biểu hiện này là bình thường. Nhưng cũng có vài người am hiểu về xe đã nhận ra rằng chiếc xe màu trắng này ko phải loại bình thường, ngay cả xe đua của hắn và cũng ko thể sánh bằng, những ánh mắt ngưỡng mộ nhìn theo chiếc xe nhiều ko đếm xuể. Nó chạy xe vào bãi đậu rồi đeo chiếc cập đi thẳng về phía lớp A, nơi mà nó ko máy là thích. -Chị!. -Cậu theo dỗi tôi à?. -Ko!. -Vậy sao cậu cứ bám theo tôi mãi thế?. -Ko thấy chán à? -Ko!, em thích mà!. -Mà chị đi đâu vậy?. -Đi chơi!. -Ở trường sao?. Có gì đâu mà chơi. -Có chứ, cậu cũng sẻ biết thôi nên đừng có hỏi nhiều. -Tới giờ thăm Hong rồi tôi đi đây!. -Em đi với chị!. -Tùy cậu. .... 5 sau hai người đã có mặt tại bệnh viện riêng của trường. Vừa bước vào đã nghe được tiếng của Hong đang nói chuyện với cô y tá. Tea Hin hơi bất ngời với chuyện nay vì theo như bác sĩ nói là phải mất vài ngày cô mới tĩnh nhưng chỉ trong vòng một ngày là đã có thể trở lại bình thường thì chuyện này ko hề bình thường. -Tĩnh rồi à, cậu thây dồ đi, đi học nữa chứ!. -Chị, chị ko thấy bất ngờ khi bạn chị tĩnh dậy quá sớm sao?. Tea Hin thấy biểu hiện của nó vô cùng bình thường nên thắc mắc hỏi nó. -Ko!. -Đứng vậy!, Tara à, mình thấy có chuyện gì đó rất lạ, sao mình có thể tĩnh nhanh đến thế, và bây giờ mình cũng thấy khỏe vô cùng. Hong thấy Tea Hin hỏi thì cũng lên tiếng hỏi nó. -Cậu đừng bận tâm quá, khỏe lại là được rồi. Nét mặt ko biểu cảm, nó nhìn Hong nói. -Ờ!. -Thây đồ đi! Thây đồ xong thi nó cùng Hong và Tea Hin ra khỏi bệnh viện. -Tara à!, mình đi ăn đi, chưa tới giờ học mà. Hong quay sang nó nói. -Ừ, sao cũng được!. -Tea Hin đi chung ko?. Quay sang Tea Hin nó hỏi. -Dạ?. -Sao, ko đi à?. -Dạ ko!, đi chứ. Cười tươi, gãi đầu anh nói. -Ok vậy cantin thẳng tiến!. Cười to Hong la lớn lên tay chỉ về phía cantin của trường. Trên đường đến cantin Hong và Tea Hin cứ cảm thấy lạ tại sao có vài hs lại đứng đó mà khóc lên khóc xuống. Còn nó thì vẫn ko quan tâm đến chuyện này, vẫn thản nhiên mà đi như ko có chuyện gì xẩy ra. Xuống tới cantin Hong và Tea Hin cũng thấy máy cái cảnh đó, hiện tượng mà trước đây chưa hề có. -Hai người có ăn ko?. Nó chọn một cái bàn góc trái căn phòng. Tea Hin và Hong bắt đầu kêu món, nó thì ngồi im ko làm gì. -Tara, cậu ăn gì?. Hong hỏi. -Được rồi, mình ăn rồi, gọi cho mình một ly hoa quả đi. -Ờ. Ra khỏi cantin Hong nói. -Mình vê lớp nha, mà giờ cậu đi đâu?. -Ko cần về đó, đi theo mình đi!. -Đi đâu, ko phải đi học à?. -Ừ thì đi học, nhưng ko phải học ở đó. -Ko ở đó thì ở đâu?. Tới trước cửa lớp A nó nói. -Là ở đây!. -Sao?. cậu đùa hả. Hong la lớn. -Ko!. -Chị, nhưng mà chị Hong ko thể học ở đây được mà!.