Hai người cứ thế mà trò chuyện, từ chuyện này sang truyện khác, chưa bao giờ nó nói nhiều như hôm nay. Sai người hầu lấy cái hợp màu trắng trong phòng ra, trong hợp ra một vật màu vàng kim hình ngôi sao có hai cái cánh hai bên. -Tặng cậu nè!. -Hả?. -Tặng mình?. -Ừ!, sao cậu ko thích hả?. Nó ngơ ngác nhìn Hong, vs nó cái miếng màu vàng kim này ko có giá trị gì nhưng ngay cả Hong cũng ko thích luôn sao. -Ơ, ko...ko phải!, nó rất đẹp, cảm ơn nha. Thấy nó vậy thì Hong vội vàng lấp bấp trả lời, nhận ngay món quà. -Ùm!, vậy thì tốt rồi!, hihi...!. Một nụ cười tự nhiên hé nỡ trên môi nó làm Hong ko thể ko ngơ ngác nhìn. -Cậu thiệt là!. Hong nói mà hai má cứ ửng ửng hồng. -Sao vậy?. Nó khó hiểu hỏi lại. -Cậu định hớp hồn người ta hả?!. -Cậu nó sao?. Tiếp tục vẻ khó hiểu hỏi Hong. -Thì mấy cái biểu hiện của cậu dễ thương vô cùng luôn.....n!. Béo má nó Hong kéo dài hết sức chữ cuối cùng mà cười. -Ơ?, 7 giờ rồi!, cậu ở lại chơi mình đi đây chút. Nó nhìn chiếc đồng hồ trên tay thì nhớ tới nó còn việc phải làm. -Chị!!!!. Tiếng la của Nguyệt làm Hong và nó giật mình quay qua nhìn. -Nguyệt!, em dậy sớm vậy!. Nhìn Nguyệt một cách khó hiểu nói, cô Nguyệt nhà ta có bao giờ dậy sớm vậy đâu -Chào chị/chào chị. Tiếng Danh vs Bin vang lên giải thoát cho Nguyệt khỏi trả lời. -Em cậu hả?. Hong thắc mắc nhìn -Ừ hai đứa này là em họ còn Bin là em nuôi! . Nó vừa nói vừa chỉ cho Hong hiểu. -Ờ!. -Cậu nói cậu có việc mà!, đi đi mình ở lại chơi với em cậu cho. -Ừ!. Nhanh chóng leo lên xe đạp chạy ra cánh đồng bông trắng. Từ xa bóng của một chàng trài đang ngồi ở góc cây đại thụ chờ đợi một người nào đó phải bật ngay dậy ko đợi nó đến nơi. Chạy đến chỗ nó vs tốc độ nhanh nhất có thể. -Tara!, cứ tưởng cậu ko đến!.