Trịnh Vĩ mặc chiếc áo ngủ màu trắng, yên lặng nhìn Bắc Bắc say ngủ. Có lúc, hàng mi dài của cậu nhóc khẽ run, có vẻ như là bắt đầu nằm mơ. Lông mày Bắc Bắc hơi nhíu lại, sau đó có vẻ như thấy chuyện gì vui, lại giãn ra, cái miệng nhỏ hơi chóp chép, cuối cùng khẽ cong lên, mới an ổn ngủ tiếp. Đã lâu lắm rồi Trịnh Vĩ chưa được nhìn khuôn mặt Bắc Bắc say ngủ. Trên người cậu nhóc có mùi sữa thoang thoảng, trong lòng Trịnh Vĩ, Bắc Bắc vẫn mãi là một đứa bé đáng yêu, là một tiểu thiên sứ. Cho dù cuộc sống có xảy ra bao nhiêu chuyện, có vất vả tới đâu, thì khi về nhà nhìn thấy Bắc Bắc, ngửi mùi hương trên người nhóc, nghe nhóc nói chuyện, mọi phiền não dường như tan biến. Trịnh Vĩ nhớ tới ngày mới đón Bắc Bắc về, mỗi ngày Khương Thần đều rất vất vả mới dỗ nhóc ngủ được, để rồi ngày hôm sau đi làm luôn trong tình trạng thiếu ngủ. Trịnh Vĩ xót người, cho nên ngày ngày đều tới chỗ Khương Thần chăm sóc cho Bắc Bắc. Dường như từ nhỏ Bắc Bắc đã rất thích anh, Khương Thần dỗ nhóc mãi không được, chỉ cần nằm trong vòng tay anh, là nhóc con sẽ nín khóc, sau đó o oe vài tiếng, rồi nhanh chóng ngủ. Trịnh Vĩ cảm nhận được tình cảm của Khương Thần dành cho anh từ rất sớm, hoặc có thể nói là không muốn xa rời. Mỗi lần Trịnh Vĩ tới, Khương Thần giống như là nhìn thấy thiên thần cứu mạng vậy. Mấy năm anh ra nước ngoài, cũng đã gặp không ít người đồng tính, với anh đó không phải là điều gì không thể chấp nhận được, họ cũng bình thường như bao người, chỉ là tính hướng bất đồng thôi, Khương Thần cũng thế, mà anh cũng rất thích Khương Thần và Bắc Bắc. Hai người họ bên nhau, tự nhiên mà thế, cũng không có bất cứ lời thông báo nào cả. Chỉ một ánh mắt, một động tác nhỏ, người này có thể hiểu được người khác nghĩ gì, muốn gì. Cả hai đều là đàn ông, sống không cần nghi kỵ, cũng có thể thông cảm cho nhau, cùng tiến cùng lùi, cuộc sống cứ thế mà trôi qua. Anh chỉ cảm thấy, một nhà ba người như vậy thật tốt, những cái khác đều không quan trọng. Trịnh Vĩ nhìn Bắc Bắc, anh thấy không buồn ngủ chút nào. Bắc Bắc khẽ giật, không ôm lấy tay anh nữa mà ôm lấy chăn, chuyển mình, cái miệng nhỏ chép chép mấy tiếng. Trịnh Vĩ nhẹ nhàng xuống giường, không làm Bắc Bắc giật mình, cầm di động ra cửa phòng. “Bắc Bắc có khỏe không?” – Điện thoại đổ chuông mãi Khương Thần mới nghe máy, đầu bên kia còn vọng lại tiếng xe chạy, giọng nói chứa đựng đầy mệt mỏi. “Nó ngủ rồi, anh đang ở đâu?” “Bắc Bắc lại phiền cậu rồi, mai tôi sẽ tới đón nó. Nếu không có việc gì thì tôi cúp máy đây.” – Khương Thần vẫn trốn tránh Trịnh Vĩ như thế. “Anh vẫn chưa về nhà?” – Trịnh Vĩ không phải không nhìn ra ý muốn của Khương Thần, liền cao giọng – “Nói cho em biết, anh đang ở đâu!” Khương Thần biết Trịnh Vĩ đang tức giận, không dám cúp điện thoại: “Mới từ phòng thí nghiệm ra, đang chờ xe.” “Anh lập tức quay lại phòng thí nghiệm, 15 phút nữa em qua, gọi anh xuống.” – Trịnh Vĩ vơ lấy áo khoác, đã ra đến cửa. “Không cần, gần đây có rất nhiều taxi. Đã khuya rồi, cậu ngủ đi.” “Ở đó chờ em!” Trịnh Vĩ cúp điện thoại, xuống dưới nhà. Khương Thần đứng ở cửa phòng thí nghiệm chờ người, không đi. Đã sắp hai giờ sáng. Trên đường thỉnh thoảng mới có một hai chiếc xe lao vút qua. Giờ này thì pháo hoa cũng bắn xong rồi, mọi người cũng đã về nhà rồi. Khi Khương Thần nhận được điện thoại Trịnh Vĩ gọi ra, Trịnh Vĩ đã mặc áo khoác đứng ở cửa xe, nhìn anh chằm chằm. Trong quá khứ, Trịnh Vĩ cũng thường xuyên tới đón anh. Mỗi ngày mua đông, người kia đều bắt anh ở trong sảnh chờ, khi nào tới sẽ gọi điện cho anh ra. Mỗi lần như thế, người kia vẫn dùng ánh mắt đó nhìn anh. Trong xe rất ấm. Cánh tay Khương Thần đau nhức vô cùng, anh ngồi ở ghế phó lái, nghiêng đầu ra ngoài cửa sổ, chả mấy chốc liền ngủ. Dọc đường đi cả hai đều rất yên lặng. Một người yên lặng lái xe, một người yên lặng ngủ. Lái xe đến tiểu khu, Trịnh Vĩ dừng xe, ngồi bất động ở ghế lái. Xe đã đỗ lâu rồi mà Khương Thần không có dấu hiệu tỉnh ngủ, Trịnh Vĩ sợ anh lạnh, liền lay anh tỉnh. Khương Thần mơ mơ màng màng, chỉ nghĩ muốn tìm chỗ ngủ. Cánh tay đau nhức giờ không còn cảm giác. Vừa mới ngủ đã bị đánh thức, cảm giác rất khó chịu. “Lên nhà ngủ, trong xe dễ bị cảm lạnh.” – Trịnh Vĩ khẽ xoa đầu anh, giọng nói dịu dàng thân thiết. “………Ừ………….” – Khương Thần vẫn đang mơ màng, nghe theo lời Trịnh Vĩ. Vừa mới mở cửa xe, gió lạnh ùa tới, khiến anh tỉnh táo hơn một chút. Trịnh Vĩ xuống xe khóa cửa, vẫn đi theo sau anh. Hai người yên lặng một trước một sau lên lầu. “Anh mệt quá rồi, cố gắng nghỉ ngơi vài ngày, mùng bốn em mới phải đi làm, mùng ba anh tới đón Bắc Bắc?” Đi đến cánh cửa nhà quen thuộc, âm thanh ôn nhu của Trịnh Vĩ vang lên. “Ừ.” – Khương Thần lấy chìa khóa ra. “Em lấy vài bộ quần áo cho Bắc Bắc tắm rửa.” “Ừ………” Khương Thần mở cửa, hai người bước vào, bật đèn, đổi giày. Trong nhà rất sạch. Cả hai đều là bác sỹ, cho nên ít nhiều cũng ưa sạch sẽ. Đôi dép bông đi trong nhà của Trịnh Vĩ vấn đặt chỉnh tề ở vị trí cũ. bên cạnh là đôi dép có hình Ultraman của Bắc Bắc. Cặp sách màu xanh của Khương Thần để ở bên trái, cặp sách màu xám của Trịnh Vĩ ở bên phải. “Anh không phải vội. Em tự lấy được. Anh đi ngủ trước đi….” – Trịnh Vĩ nhìn Khương Thần đi tới cửa phòng Bắc Bắc, tay trái có vẻ không thoải mái, lại nói thêm – “Anh ngủ đi, em sẽ đi ngay.” Khương Thần đưa lưng về phía Trịnh Vĩ, bàn tay đã đặt lên nắm cửa phòng Bắc Bắc buông xuống, quay người về phòng mình. Trịnh Vĩ sau khi lấy vài bộ quần áo cho Bắc Bắc, anh nhìn chằm chằm cửa phòng Khương Thần một hồi, vẫn quyết định bước vào. Trên chiếc giường lớn, Khương Thần nằm gọn một bên, cả người cuộn tròn lại, không biết đã ngủ hay chưa, để lại cả một khoảng trống phía bên phải. Trước kia Trịnh Vĩ luôn ngủ bên phải. Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng từ phòng khách xuyên qua khe cửa chiếu vào. Khương Thần quay lưng về phía cửa, cả người cuộn lại. Trịnh Vĩ nhẹ nhàng đi qua, ngồi ở mép giường. “Anh không muốn giải thích rõ ràng lý do cũng không sao, nhưng đừng tự tạo áp lực cho bản thân.” – Trịnh Vĩ nhẹ nhàng đặt tay lên người Khương Thần, người nọ không nhúc nhích, cũng không trốn tránh. “Bắc Bắc còn nhỏ, vừa rồi là em sai, vì sốt ruột nên…., em không nên…. tức giận như vậy….” – Âm thanh của Trịnh Vĩ rất nhẹ, như đang lầm bầm – “A Thần, mặc kệ anh đối với em thế nào, anh và Bắc Bắc….. Em chỉ muốn nhìn thấy hai người là tốt rồi. Chuyện của em thì em sẽ tìm cách giải quyết, cho em chút thời gian…..” Thân thể trong chăn cứng đờ, như là vừa rồi ngừng thở. Trịnh Vĩ cúi đầu khẽ hôn xuống thái dương Khương Thần, ôn nhu vô hạn. “Tôi nói rồi, tôi không có cảm giác với cậu.” – Âm thanh Khương Thần vang lên. “……..Chỉ vì nguyên nhân này?” “Đúng là vì thế.” “Anh vẫn đeo nhẫn của chúng ta?” – Trọng giọng nói của Trịnh Vĩ đã mang theo chút cưng chiều. “Để giảm bớt một số phiền toái không cần thiết.” – Lúc này Khương Thần mới ý thức được mình vẫn đeo nhẫn. “Có phải là bố mẹ em tới tìm anh?” “????” “Bố em đúng không?” “Trịnh Vĩ, cậu cũng biết chuyện của bố mẹ tôi rồi. Cho nên đừng có ngu ngốc như tôi. Cố gắng chăm lo cho hai người, đừng làm họ phải đau lòng.” – Khương Thần nằm trong chăn, thân thể không tự giác run rẩy. “Vì sao không nói với em? Anh cho là một mình anh có thể giải quyết vấn đề được à? Anh có nghĩ tới em không?” “Bố mẹ cậu không thể mất đi một người con trai.” “Em cũng không thể mất anh và Bắc Bắc.” – Giọng Trịnh Vĩ vẫn ôn nhu như trước. “Đừng có u mê như thế. Cậu hãy tìm một cô gái, rồi cậu sẽ có con của mình. Sau đó cậu sẽ nhận ra, thực ra không có gì là không thể thay thế. Tôi và Bắc Bắc chỉ là một đoạn nhạc đệm trong cuộc sống của cậu, một sai lầm. Cho dù không có tôi cậu vẫn có thể sống.” “Không có anh và Bắc Bắc, em vẫn sống, nhưng em không hạnh phúc. Em muốn hai người ở bên cạnh em, cùng em trải qua từng ngày. Nếu không như vậy, em nhất định không hạnh phúc.” “……Đừng làm tổn thương bố mẹ cậu, tôi không muốn trên lưng lại phải gánh thêm tội lớn như vậy nữa. Đồng ý với tôi đi.” “Anh đừng nghĩ ngợi nhiều, cứ ngủ ngon đi. Em đồng ý với anh, nhất định sẽ không làm cho người nào phải khó xử….” ………….. Đêm hôm đó, Khương Thần không biết mình ngủ khi nào. Trịnh Vĩ luôn ngồi bên cạnh anh, canh chừng anh, sau đó người nọ lại cằn nhằn liên miên gì đó, anh không nghe rõ, chỉ biết là âm thanh của Trịnh vĩ rất êm tai, rất ôn nhu, làm cho anh thấy yên ổn. Tương lai sẽ thế nào…….. Nếu không biết thì cứ chờ nó tới thôi. Con người ai chả có sai lầm trong quá khứ, chả có ai được hoàn hảo cả. Khương Thần sợ hãi rất nhiều điều, sợ hãi sai lầm trong quá khứ lại phát sinh. Lúc Bắc Bắc còn nhỏ, anh sợ mình không nuôi nổi Bắc Bắc, sau khi yêu Trịnh Vĩ lại sợ người ta sẽ rời xa mình. Sợ hãi tình huống năm mười chín tuổi của anh lại phát sinh lần nữa. Cho nên đến tận bây giờ, anh đều cố gắng làm mọi thứ tốt nhất có thể. Anh không muốn gì khác ngoài một cuộc sống bình yên. Khương Thần muốn gì? Anh chỉ muốn bản thân không phải cô đơn, Bắc Bắc khỏe mạnh trưởng thành, Trịnh Vĩ luôn ở bên anh. Đây là điều ước năm mới của Khương Thần, là điều ước từ tận sâu trong lòng anh. ……………. Khi Khương Thần tỉnh lại đã là giữa trưa. Trịnh Vĩ đã không còn ở đấy, nhưng trong phòng bếp đã có vài món ăn làm xong xuôi, dùng màng bọc thực phẩm gói lại, đặt trên bàn ăn. Cũng đủ cho anh ăn vài ngày, đều là Trịnh Vĩ làm hết. Cánh tay Khương Thần cũng không còn quá đau, anh tắm rửa giặt giũ xong xuôi, hâm nóng đồ ăn, thưởng thức. Năm mới. Lễ tình nhân.