Trương Nam là Đoàn phó của dàn nhạc thiếu niên trường Bắc Bắc. Khi Khương Thần đi đón Bắc Bắc đã vài lần gặp cậu bé này. Trương Nam cao hơn Bắc Bắc đến nửa cái đầu, là học sinh lớp ba, dáng vẻ khôi ngô, sáng sủa. Tuy dáng vẻ vẫn còn non nớt nhưng trong đôi mắt lại ẩn chứa sự thành thục ít có ở trẻ con độ tuổi này. Trong dàn nhạc, Trương Nam chơi đàn viloin xen, Bắc Bắc có nói, Trương Nam chơi piano cũng rất được. Bản nhạc hòa tấu với piano gần đây của dàn nhạc là Trương Nam diễn tấu. Trương Nam cũng là học sinh lớp chọn, mặt mày lại khôi ngô, nghe Bắc Bắc nói, hầu hết các bạn nữ trong dàn nhạc đều rất thích cậu bé. Mỗi lần tập luyện, chỗ Trương Nam ngồi có rất nhiều đồ ăn vặt, đều là được các bạn nữ tặng. Khi Bắc Bắc nói câu này, Khương Thần cảm giác trong không khí có một mùi chua chua lướt qua. Khương Thần hỏi Bắc Bắc: “Vậy con cũng muốn như Trương Nam, có bạn nữ tặng đồ ăn vặt cho sao?” Bắc Bắc nghĩ một hồi rồi nói: “Không muốn ạ, vì đám đồ ăn vặt đó cuối cùng cũng bị con ăn hết mà.” Khương Thần bị vẻ mặt kiêu ngạo của Bắc Bắc làm cho phì cười. Có vẻ như Bắc Bắc rất thích Trương Nam, nhưng mà một tuần cũng chỉ gặp nhau một lần vào thứ sáu, khi dàn nhạc có buổi tập. Hai đứa nhóc có vẻ rất hợp nhau, sau khi tập nhạc xong thì cùng đi bộ về nhà. Bắc Bắc đã qua nhà Trương Nam chơi vài lần. Trương Nam mồ côi cha, từ nhỏ đã ở cùng ông bà ngoại, mẹ cậu thì buôn bán nên đi suốt, lâu lâu mới về nhà một lần. Ông ngoại Trương Nam lúc trước là thầy giáo dạy nhạc, bà ngoại cậu đã từng là diễn viên văn công, đam mê âm nhạc của cậu nhóc đều được ông bà ngoại nuôi dưỡng. Bà ngoại Trương Nam biết sau khi tan học, bố Bắc Bắc không thể tới đón nhóc ngay mà phải gửi ở nhà cô giáo, thế nên bà tìm gặp Khương Thần, nói với anh có thể để Bắc Bắc cùng Trương Nam về nhà. Trương Nam học khá giỏi, bài tập về nhà giải quyết rất nhanh, có một mình cậu bé cũng cô đơn, để hai đứa nhóc chơi chung với nhau cho có bạn có bè. Trương Nam rất biết chăm lo cho Bắc Bắc, có đồ ăn ngon gì cũng chia sẻ, giống như một người anh trai lớn. Môn thể dục của Bắc Bắc không tốt lắm, phần chạy 400m trong giờ thể dục bao giờ nhóc cũng về cuối cùng. Bắc Bắc cũng đã từng nói với Trương Nam không thích học thể dục, vì rất ghét phải chạy bộ, vì thế có hôm đi học về, cậu bé kéo Bắc Bắc tới đồng cỏ tập chạy bộ, chạy mệt rồi thì tới quán nhỏ trước cổng trường mua một chai nước ngọt, rồi cùng nhau về nhà. Khương Thần thấy Bắc Bắc thích chơi cùng Trương Nam, mà ông bà ngoại Trương Nam cũng rất nhiệt tình, vì thế cũng đồng ý chuyện Bắc Bắc không cần tới nhà cô giáo Tiền học phụ đạo nữa. Từ khi Bắc Bắc chơi cùng Trương Nam, số lần đòi gặp Trịnh Vĩ cũng ít đi. Mà Trịnh Vĩ dường như cũng không còn xuất hiện trong cuộc sống của Khương Thần. Chỉ chớp mắt đã hai tháng trôi qua, tuần sau đã là tết âm lịch. ……………… Khương Thần nhớ Trịnh Vĩ, đặc biệt là khi ngồi trên xe bus đi qua hai đầu thành phố. Tới gần Tết âm, khắp nơi đều giăng đèn kết hoa, ngày ngắn lại, trời tối sớm hơn. Mỗi ngày khi chấm dứt công việc phiền phức đơn điệu ở phòng thí nghiệm, ngoài cửa sổ đã thấy tối đen như mực, mà đường về nhà lại dài, khiến Khương Thần càng dễ ngẩn ngơ. Ngày đó, Khương Thần vừa mới xuống xe, định đi tới nhà Trương Nam đón Bắc Bắc thì nhận được điện thoại của khoa trưởng Lý. Sáng ngày 30, Trịnh Vĩ hoàn thành ca phẫu thuật cuối cùng, tham gia hội nghị tổng kết thường kỳ, sắp xếp công việc ổn thỏa cho từng người, sau đó xếp lại thời khóa biểu trong mấy ngày nghỉ đông, lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy như trút được tảng đá nặng trên lưng. Hôm Giáng sinh anh bị viêm phổi, phải nằm nghỉ suốt một tuần. Chờ đến khi bệnh đỡ hơn một chút, thì cả một núi công việc quấn lấy khiến anh không có thời gian thở. Khi làm việc Trịnh Vĩ rất ít khi bị phân tâm. Trong đầu toàn là chuyện phương án phẫu thuật cùng các đề tài thảo luận tại hội thảo, anh cũng ít có thời gian nghĩ tới Khương Thần và Bắc Bắc. Thỉnh thoảng Bắc Bắc cũng gọi điện thoại cho anh, thường xuyên nhắc tới một cậu bạn mới là Trương Nam, lớn hơn nhóc hai lớp, là bạn tốt nhất nhóc con quen được ở dàn nhạc. Nhiều lần, Trịnh Vĩ muốn hỏi Bắc Bắc về Khương Thần, nhưng lời vừa ra đến miệng lại nuốt trở về. Bắc Bắc rất tốt, như vậy Khương Thần cũng không tệ. Người kia mấy năm trước còn không thể chiếu cố nổi bản thân và Bắc Bắc, hiện giờ anh cảm thấy bản thân anh lo lắng thừa. Mỗi lần Bắc Bắc hỏi Trịnh Vĩ có thể cùng nó trải qua lễ mừng năm mới không, Trịnh Vĩ đều không trả lời được. Năm trước Trịnh Vĩ và Khương Thần đưa Bắc Bắc đi Tam Á chơi. Chỗ đó rất ấm, Bắc Bắc vốn cũng không thích cái lạnh của mùa đông, mà Tam Á khí hậu ấm áp, khiến Bắc Bắc hưng phấn mãi không thôi. Mà lần đó cũng là lần đầu tiên một nhà ba người cùng nhau đi du lịch xa, một kỉ niệm đáng nhớ. Tối 30, Trịnh Vĩ về nhà ăn bữa cơm tất niên. Mẹ anh xót con phải làm việc vất vả, từ năm anh hai chín tuổi đã cứng rắn cưỡng ép anh phải ở nhà hết dịp tết, rồi muốn đi đâu thì đi. Trịnh Quốc Đống nhìn vẻ mặt mệt mỏi của con trai, cũng đau lòng, tuy có chút áy náy, nhưng cứ nghĩ tới con mình lại có quan hệ đó với một người đàn ông khác, ông cảm thấy như có một tảng đá đè lòng mình lại. Năm nay, hi vọng có thể trôi qua thuận lợi. Trịnh Vĩ ăn sủi cảo, trong lòng lại nhớ Bắc Bắc. Cậu nhóc thích nhất là ăn sủi cảo nhân thịt heo cải trắng. Trước kia mỗi lần Trịnh Vĩ làm sủi cảo, đều để một củ lạc vào trong một cái bánh, sau đó hơi đánh dấu lại một chút, vì thế lần nào Bắc Bắc cũng có thể tìm được cái bánh may mắn kia. Chương trình tết trên TV đã chiếu một vài ca khúc thiếu nhi, trong đó có một ca khúc là nhạc của bộ phim hoạt hình mà ngày nào Bắc Bắc cũng phải xem. Trước kia, mỗi khi xem, Bắc Bắc đều nhún nhảy hát theo, có đôi khi Khương Thần ở nhà cũng hát cũng nữa, trong nhà lúc nào cũng rất náo nhiệt. Đang mải nghĩ, di động của anh đổ chuông. Anh nghĩ miên man, mãi mới nhận ra là có điện thoại. Là điện thoại của Khương Thần, Trịnh Vĩ vội vàng nhấc máy. Đầu bên kia là giọng Bắc Bắc. “Chú Trịnh, chú đang làm gì đấy?” Trịnh Vĩ vừa nghe thấy tiếng Bắc Bắc, trên mặt liền nở nụ cười: “Chú đang ăn cơm tất niên với xem chương trình tết. Bắc Bắc tối nay ăn gì, có đi đốt pháo hoa không?” “Chú Trịnh, chú tới đón Bắc Bắc được không. Bắc Bắc không thích ở phòng làm việc của bố đâu, chỉ có mỗi mình cháu ở đây, bố tới phòng thí nghiệm rồi, nói là một tiếng sau sẽ về, mà đã một tiếng rưỡi rồi, bố vẫn ở phòng thí nghiệm. Bắc Bắc lại không vào được, Ultraman đã bắt được quái thú hai lần rồi, mà bố vẫn chưa ra.” Bắc Bắc một mình ngồi ở phòng làm việc của Khương Thần, sợ nhóc đói bụng, Khương Thần đã mua thức ăn nhanh để ở đó, còn mở máy tính cho nhóc con chơi trò trơi nhóc thích nhất. Khương Thần ở phòng thí nghiệm đã hơn mười giờ, ngoại trừ lúc trên đường đi có mua chút đồ ăn nhanh cho Bắc Bắc, anh vẫn chưa được nghỉ ngơi. Vốn định cuối năm đưa số mẫu vật đã được xử lý tốt bàn giao lại, sau đó đón Bắc Bắc về nhà ăn cơm tất niên, nhưng cuối cùng mới phát hiện ra Lưu Tĩnh khi xử lý số liệu đã làm lẫn lộn tất cả. Số liệu gốc cũng không tìm được, chỉ có thể làm lại một lần nữa, mà số mẫu vật này khi xử lý thì sau 24h sẽ mất đặc tính sinh học, cho nên Khương Thần không còn cách nào khác, chỉ có thể kiên trì thử lại từng cái một. Sợ Bắc Bắc ở bên ngoài chờ buồn chán, trong lòng Khương Thần cũng sốt ruột. Lại phải tập trung tinh thần thao tác trong thời gian dài, vai trái Khương Thần đau như muốn rụng xuống, thi thoảng anh lại phải dừng lại để xoa bóp một chút, mới có thể tiếp tục làm việc. Khi Trịnh Vĩ đến phòng thí nghiệm chỗ Khương Thần, thấy Bắc Bắc mặc chiếc áo khoác xanh biếc cầm thẻ của Khương Thần đứng ngay cửa chính, có vẻ như là chờ lâu lắm rồi. Khuôn mặt nhỏ nhắn nằm khuất dưới ánh sáng của đèn đường, nhưng vẫn lộ vẻ buồn chán, lại sợ hãi. Nhìn thấy xe Trịnh Vĩ tới trước cửa, nhóc vội vàng mở cửa chính chạy ra, động tác này đã làm nhiều lần, rất quen thuộc. “Chú Trịnh, chú chơi với cháu được không. Cháu không thích bố, bố không giữ lời gì cả. Đến giờ bố cũng vẫn chưa ra. Bắc Bắc không nhìn thấy bố đâu cả, có lẽ bố quên cháu rồi….” Trịnh Vĩ nhìn nhóc con cô đơn đứng chờ trong tối 30 tết, trong lòng không hiểu sao cảm thấy vô cùng khó chịu. Từ ngày chia tay, Khương Thần phán cho anh án tử tình, ngay cả quyền khiếu nại cũng cướp đoạt mất. Mà với một đứa nhỏ vô tội như Bắc Bắc, Khương Thần có thể để một đứa nhỏ tám tuổi ở một mình tại phòng nghiên cứu, không quan tâm gì cả. Trịnh Vĩ rất chiều Bắc Bắc, Bắc Bắc chính là con của anh và Khương Thần. Trên pháp luật, Khương Thần là bố Bắc Bắc, nhưng trong thực tế, anh so với Khương Thần còn giống bố Bắc Bắc hơn. Anh yêu Bắc Bắc, cũng yêu Khương Thần, từ khi phải rời xa hai người, Trịnh Vĩ vẫn không có cơ hội phát tiết những áp lực mà anh phải chịu, ngay lúc Bắc Bắc vừa khóc vừa cười lao vào lòng anh, anh cảm giác mình như muốn nổ tung. Mà bên kia, Khương Thần xử lý mọi chuyện xong xuôi quay lại, không thấy Bắc Bắc ở trong phòng làm việc của mình. Cái humburger bình thường Bắc Bắc thích ăn bị cắn một miếng rồi để đó, những thứ khác không hề có dấu hiệu được động qua. Khương Thần chết lặng, ngồi thần người ra một lúc mới nhớ ra là phải đi tìm Bắc Bắc. Cậu nhóc vốn nghe lời anh, có lẽ sẽ không chạy lung tung. Khi ra khỏi văn phòng, xuống dưới lầu, Khương Thần thấy Trịnh Vĩ ôm Bắc Bắc đi tới. Khương Thần mệt mỏi, tay trái không thể nhấc lên được, vừa rồi cởi áo blue đã khiến anh mất rất nhiều sức lực. Sau khi nhìn thấy Trịnh Vĩ bế Bắc Bắc, trong một giây, anh nhớ về quá khứ, ba người cùng bước ra khỏi cánh cửa, Trịnh Vĩ ôm lấy Bắc Bắc ngủ say, còn anh đi bên cạnh, cảm giác như toàn bộ thế giới của mình đã ở ngay bên. Nhưng ảo giác này không giữ lâu, chờ đến khi Khương Thần ý thức được việc Trịnh Vĩ không nên có mặt ở phòng thí nghiệm, thì Trịnh Vĩ đã ôm Bắc Bắc đứng trước mặt anh, sắc mặt xanh mét. Cau mày, mặt mũi xanh mét.