Nắng Ban Mai ( Thần Chi Quang)
Chương 23
Khương Thần thật sự không ngờ, sau mười năm, anh lại có thể gặp lại Trương Diểu.
Phản ứng của Trương Diểu khi nhìn thấy Khương Thần, nói hơi khó nghe, có chút giống như nhìn thấy quỷ.
Khương Thần nhìn thấy cậu thanh niên đứng phía sau Trương Diểu, liền hiểu được hai người đến đây có việc gì.
“Hai người tới tìm Trịnh Vĩ à, mời vào.” – Khương Thần cố gắng giữ vẻ tự nhiên, là vết sẹo đã hơn mười năm rồi, chỉ cần liếc mắt nhìn thấy cũng đã đau lòng rồi.
“Hai người ngồi đi, tôi đi gọi Trịnh Vĩ. Bắc Bắc, con dọn đàn vào đi.”
Bắc Bắc cảm thấy chú ngồi trước mặt có gì đó kì quái, giống như là vừa bị dọa. May là anh trai phía sau đẩy chú phía trước một cái, chú ấy mới bình thường lại một chút.
Bắc Bắc quay đầu nhìn trên ghế salon là truyện ngụ ngôn và đàn violon của mình. Lại nhìn về phía khách, có hơi ngại ngùng, liền chạy tới dọn dẹp, cất đàn đi, thu gọn đống truyện lại, xếp bên cạnh chồng sách của Trịnh Vĩ.
“Mời chú ngồi…” – Bắc Bắc lễ phép cười với hai anh em Trương Diểu.
“Cảm ơn.” – Người nói là Trương Bân. Cậu ta không hiểu tại sao anh trai mình đột nhiên lại phản ứng chậm như vậy, liền kéo người vẫn đang nhìn chằm chằm về phía phòng bếp kia ngồi xuống.
Trịnh Vĩ nhanh chóng đi ra. Anh mặc tạp dề giống y như của Khương Thần, trong tay còn cầm hai chén đá bào có dưa hấu, chưa tới nơi đã có thể ngửi thấy vị dưa hấu ngọt ngào.
Trịnh Vĩ đặt hai bát xuống trước mặt hai anh em, quay sang Bắc Bắc đang thèm thuồng, cười nói: “Bắc Bắc, con muốn ăn bây giờ hay là chờ Trương Nam tới rồi ăn?”
“Con, con chờ Nam Nam tới….” – Bắc Bắc ngẩng đầu nghĩ một hồi, sau đó mang vẻ mặt vô tội nhìn Trịnh Vĩ – “Thực ra là con muốn nếm thử một chút xíu thôi, chờ Trương Nam tới con mới ăn cùng anh ấy…. Có được không ạ?”
Nhìn con mèo nhỏ tham ăn đang thèm thuồng, Trịnh Vĩ phì cười. Hai anh em họ Trương đang bối rối cũng phải bật cười.
“Nhóc con ham ăn này, vào tìm bố con đi, mà đừng có ăn nhiều, không tối lại đau bụng.” – Trịnh Vĩ vỗ vỗ Bắc Bắc.
Cậu nhóc chỉ nghe được nửa câu đầu liền co giò phi thẳng vào phòng bếp.
Nhóc con vừa đi, nụ cười trên mặt Trịnh Vĩ cũng biến mất.
Trịnh Vĩ khôi phục lại bộ dáng nghiêm túc, Trương Diểu vẫn nhìn chằm chằm vào bóng dáng ai kia trong bếp, còn Trương Bân, nhìn người mấy tháng trước suýt chút nữa thì bị mình hại chết, vừa xấu hổ, lại vừa sợ hãi.
………………..
“Hai người nếm thử dưa đá đi, vừa mới làm xong đấy, bên ngoài chắc nóng lắm.” – Ba người không biết phải mở màn như thế nào, Trịnh Vĩ thì lại rất ân cần trò chuyện.
Trương Bân không biết phải nói gì, nhìn cốc dưa đá mát lạnh trên bàn, vì thế cánh tay chần chừ cầm lấy cốc, nếm thử một miếng. Hương vị mát lạnh dịu dàng lan tỏa khắp miệng, khiến cậu ta ăn hết miếng này tới miếng khác.
Trịnh Vĩ biết người lái xe đâm vào mình là cậu thanh niên tầm hai mươi tuổi kia, lúc cậu ta ăn dưa không khác Bắc Bắc là mấy.
“Bác sỹ Trịnh….. Ngày đó tôi là người gây ra tai nạn, tôi rất xin lỗi.” – Trương Bân bị Trịnh Vĩ nhìn nên xấu hổ, nhớ tới anh trai đã dặn trước khi gặp Trịnh Vĩ phải nói gì, vì thế liền vội vàng dừng ăn lại, nhìn Trịnh Vĩ chân thành nói.
Trương Diểu nghe Trương Bân nói mới giật mình lại, quay sang nhìn Trịnh Vĩ, lúc này hắn có rất nhiều điều muốn hỏi người đàn ông này.
“Giờ tôi ổn rồi.” – Trịnh Vĩ bình thản nói, giống như người bị đâm không phải là anh vậy – “Về sau cậu nên lái xe cẩn thận, vỉa hè thì nên dành cho người đi bộ.”
Trương Bân nghe xong,nghĩ đến mình hôm đó là vì vượt đèn đỏ nên mới đâm vào Trịnh Vĩ đi trên vỉa hè.
“Về sau tôi sẽ lái xe cẩn thận.” – Trương Bân gần đây được anh trai dạy dỗ nên cũng đã ngoan ngoãn hơn trước. Nhưng câu hỏi sau đó của anh trai khiến cậu ta giật mình.
“Cậu ấy….. Sao lại ở đây…..” – Giọng của Trương Diểu đã run rẩy.
“Đây là nhà của anh ấy, đương nhiên là anh ấy phải ở đây.” – Ánh mắt Trịnh Vĩ nhìn Trương Diểu, nói lạnh bao nhiêu có bấy nhiêu.
“Nhà cậu ấy…. Vậy đứa bé kia là con cậu ấy?” – Trương Diểu không nhìn vào mắt Trịnh Vĩ.
“Ừ, Bắc Bắc là con anh ấy. Có vấn đề gì sao?” – Trịnh Vĩ cười
“Cậu ấy không thể có con!” – Cậu ấy không có hứng thú với phụ nữ, sao có thể…. Trương Diểu có chút kích động, lời này vừa ra khỏi miệng khiến cho Trương Bân ngồi bên cạnh đang không hiểu gì giật nảy mình.
“Tôi là người nhà Khương Thần, Bắc Bắc là con trai chúng tôi, đây là nhà của anh ấy, có vấn đề gì sao?” – Trịnh Vĩ cũng cảm giác như lúc này anh không còn là chính anh vậy, lời nói tràn ngập ý tứ công kích.
“Hai người ở bên nhau bao lâu?” – Chắc là cũng không lâu lắm, ở nước ngoài đồng tính luyến ái cũng không dễ dàng được chấp nhận, huống chi còn là trong nước. Trương Diểu tin tưởng rằng con đường hắn lựa chọn là chính xác, con đường kia càng đi càng khó, vốn là không có hi vọng gì cả.
“Bắc Bắc bao nhiêu tuổi, chúng tôi bên nhau chừng ấy năm, ở chính căn phòng này.”
“Tôi không tin.” – Trương Diểu hỗn loạn nhìn ánh mắt lạnh lùng của Trịnh Vĩ – “Còn nói là không có tôi thì không thể sống nổi…… Ha ha, xem ra đó cũng chỉ là lời nói mà thôi……”
Trương Diểu đỏ mắt, địch ý với Trịnh Vĩ càng đậm thêm. Trong lòng hắn lúc này rất phức tạp, hắn đã thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn với những năm tháng không chịu nổi tưởng chừng như đã chấm dứt, đó là giấc mộng của tuổi trẻ, là khi hắn còn ngây thơ hồn nhiên, vẫn cho rằng tình yêu không vụ lợi. Hắn đã buông tay. Nhưng bản năng lại trỗi dậy khi hắn thấy người mà hắn không muốn gặp lại nhất lại có cuộc sống hạnh phúc tốt đẹp như hiện tại.
Giấc mơ này, hắn đã mơ rất nhiều lần, suốt mười năm, ở nơi mà không ai có thể biết………..
“Khi tôi biết cậu ấy……..” – Trương Diểu cười khổ, tình cảm ngủ say mười năm, có lẽ là bị dồn nén quá, đang muốn vùng vẫy thoát ra.
“Trương Diểu, chuyện của anh và A Thần, tôi đã biết từ bảy năm trước. Em trai anh đâm tôi, tôi cũng không muốn truy cứu, cũng là không muốn để cho anh ấy hai anh em nhà anh, một người làm cho anh ấy chút nữa phải bỏ học, một người chút nữa thì giết chết người anh ấy yêu. Bồi thường của hai người, chúng tôi đều mang đi làm từ thiện hết, để cho những người không có tiền có thể được phẫu thuật, tất cả đều đã được sắp xếp ổn thỏa, đó là ý của tôi. Tôi nhớ rõ anh ấy đã từng nói, sẽ không cần của nhà anh một đồng nào cả. Mười năm trước anh ấy nói không cần, mười năm sau, tôi, người nhà của anh ấy, cũng không cần tiền của các anh.” – Trịnh Vĩ không để cho Trương Diểu nói hết câu, đã chặn lời, âm thanh không cao, ngữ điệu bình thản, nhưng lại giống như dao đâm vào ngực Trương Diểu – “Bác sỹ Trương, mong anh giữ lại tình cảm của mình, tiếp tục cuộc sống hiện tại của anh. Anh ấy giờ đã là người của tôi, không còn một chút quan hệ nào với anh nữa. Nếu tôi kiện em trai anh ra tòa, tôi cam đoan là nhà anh không những phải trả ít nhất là gấp đôi số tiền bồi thường lúc này mà em trai anh còn có thể phải ngồi tù nữa. Vận tốc lúc đó của cậu ta là 120 km/h chứ không phải 70 km/h như trong hồ sơ, lại còn gây tai nạn rồi bỏ chạy, chuyện các người làm bằng chứng giả…. Nhưng chuyện này tôi đều mắt nhắm mắt mở cho qua. Còn nếu như anh muốn tặng thêm cho quỹ từ thiện của bệnh viện, tiện thể đưa em trai anh vào tù tham quan nửa năm, tôi cũng không ngại ở đây cùng anh thảo luận xem Khương Thần yêu ai nhiều hơn.”
……………………….
Trương Diểu hoàn toàn không nghĩ tới người mà em trai anh đâm bị thương vẫn không hề muốn gặp mặt hai người, còn có thể công kích mạnh như vậy. Số tiền bồi thường kia lớn như vậy, đổi lại là người khác sẽ không hề cự tuyệt. Hắn vốn nghĩ là hôm nay đưa em trai tới giải thích, sau đó nhân tiện cho em mình thêm một bài học, có lẽ còn có thể nhìn thấy vẻ mặt cảm tạ của người kia.
Nhưng mà hiện giờ, người ngồi trước mặt hắn đây, mỗi một từ, một câu đều khiến cho hắn cảm thấy vừa xấu hổ, vừa giận giữ không chịu nổi.
Mà Trương Bân đã sớm bị khí thế của Trịnh Vĩ dọa sợ. Dù gì cũng là thanh niên mới hai mươi tuổi đầu, trước đây cũng đã từng nghe cha mẹ nói qua chuyện của anh trai mình, vì thế cũng có thể hiểu sơ sơ. Nhưng mà những lời vừa rồi của Trịnh Vĩ, khiến cho cậu ta thực sự sợ hãi. Trong miệng lúc này không còn chút hương vị ngọt ngào của dưa hấu nữa, cả người bị ánh mắt lẫn lời nói của Trịnh Vĩ làm cho run rẩy.
Nhìn Trương Diểu rối rắm còn Trương Bân sợ hãi, Trịnh Vĩ vô cùng vừa lòng. Đối với hai anh em nhà này, thực sự anh không có chút hảo cảm nào, càng hi vọng họ không gặp lại họ thêm lần nào nữa, đặc biệt là trước mặt Khương Thần.
Người kia hiện giờ nhất định là đang thấy khó chịu, sau đó lại một mình gặm nhấm nỗi khổ này….
Có tiếng gõ cửa.
Là Trương Nam tới.
Bắc Bắc lập tức chạy ra mở cửa, có chút kỳ quái nhìn ba người lớn ngồi ở phòng khách, vẻ hai vị khách kia vô cùng khó coi. Nhưng mà Trương Nam tới rồi, cậu nhóc cũng không quản sắc mặt của hai vị khách kia làm gì nữa.
“Trương Nam, tới ăn dưa đá đi. Vừa rồi còn có cả vị đào nữa, nhanh tới nếm thử đi. Bố không cho em ăn, nói là em ăn nhiều quá rồi.”
Trương Nam lưng đeo ba lô, bên trong là một ít quần áo với bài tập hè. Ông bà cậu bé đi du lịch cùng hội người cao tuổi, mấy ngày tới cậu tới nhà Bắc Bắc ở. Nhìn dáng vẻ hưng phấn của Bắc Bắc, Trương Nam mỉm cười, vươn tay cố ý nhéo má Bắc Bắc một cái.
“Bố, bố xem kìa, anh Trương Nam lại bắt nạt con, cứ thích nhéo má con.” – Bắc Bắc chạy vào bám lấy Khương Thần cáo trạng, nhưng rõ ràng là đang cười tươi rói – “Khi không có bố anh ấy cũng bắt nạt con, khi có bố cũng bắt nạt con!”
“Ai chà, Nam Nam không được bắt nạt Bắc Bắc vậy chứ.” – Ông bà Trương Nam cũng tới, hai người đã sắp xếp hành lý xong xuôi, tối sẽ đi cùng với đoàn.
“Làm gì có ạ. Đó là vì Bắc Bắc nhìn rất đáng yêu mà.” – Trương Nam khá thân với Khương Thần, cũng không ngại ở trước mặt anh trêu chọc Bắc Bắc.
“Chúng ta giao Nam Nam cho Tiểu Khương với Tiểu Trịnh, hai lão già này phải đi bây giờ đây.” – Ông Trương nhìn thấy nhà Khương Thần có khách nên cũng không đứng lâu.
“Ông bà ở lại ăn dưa đá đã.” – Bắc Bắc ngọt ngào mời.
“Không cần đâu Bắc Bắc, hai lão đây già rồi, ăn đá vào không tốt cho tiêu hóa. Mấy đứa vào đi, mở cửa ra muỗi vào nhà. Trương Nam, con ngoan ngoãn ở nhà Bắc Bắc nhé, phải nghe lời chú Khương, chú Trịnh đấy.” – Bà Trương dặn dò.
Khương Thần biết hai ông bà muốn đi nên cũng không giữ, vì thế nói chuyện vài câu liền đóng cửa. Trương Nam đổi giày, ngọt ngào chào một tiếng “Chú Khương”, “Chú Trịnh”, lại nhìn thấy ở trong phòng khách có hai người lạ, vẫn lễ phép “Chào hai chú”.
Hai cậu nhóc vừa vào nhà liền líu ra líu ríu. Khương Thần không để ý tới không khí lạnh lùng trong phòng khách, đưa Bắc Bắc và Trương Nam về phòng, sau đó dẫn hai đứa nhóc đi ăn đá bào.
Hai đứa nhóc hớn hở trò chuyện. Cánh cửa phòng nhỏ vừa đóng không lâu liền mở ra, Bắc Bắc vội vàng chạy ra, tất cũng chưa kịp đi, vội cầm đàn violon rồi chạy vào.
Trịnh Vĩ nhìn thấy liền gọi với vào trong: “A Thần, mang tất vào cho Bắc Bắc đi, sàn nhà lạnh lắm.” – Biểu tình rất tự nhiên, lộ rõ vẻ cưng chiều trẻ con, giọng nói ấm áp có thêm một chút dương dương tự đắc.
Tiếng của Bắc Bắc trong phòng liền vang ra: “Biết rồi, con đã đi rồi.”
Sau đó trong phòng vang lên tiếng gì đó binh binh lách cách, sau đó là tiếng đàn violon du dương vang lên.
Trịnh Vĩ nhìn cánh cửa vẫn khép kín, trên mặt tràn ngập ý cười.
Nghe tiếng đàn, cả người Trương Diểu đột nhiên run rẩy.
Hắn nhớ tới rất nhiều năm về trước, Khương Thần từng ôm hắn nói: “Em không có khả năng có con, cho nên sau này chúng ta nhận nuôi một đứa đi. Con trai hay con gái đều được cả, em sẽ dạy nó chơi đàn. Mà em cũng chỉ biết mỗi cái này thôi. Sau đó em sẽ ở bên nhìn con lớn lên, nhìn chúng ta già đi, anh nói xem như thế có được không?”
Khi đó Trương Diểu nghe xong cảm thấy như đang nằm mơ, tuy rằng ngoài miệng đáp lời: “Được…. Chúng ta cùng nhau cố gắng…..” – Nhưng trong lòng không khỏi cười nhạo Khương Thần….. Chuyện như thế sao có thể đến với hai người họ được. Hình ảnh khi đó Khương Thần miêu tả thật đẹp, thật hoàn mỹ, đến mức hắn nghĩ chuyện này chỉ có thể đến trong mơ mà thôi.
Mười năm trôi qua, Trương Diểu đã thay đổi, mà Khương Thần, dường như vẫn là Khương Thần của mười năm trước, vẫn là giấc mơ năm đó, nhưng giờ giấc mơ ấy đã thành sự thực.
“Cậu ấy làm thế nào……..”
“…………….”
“Đây là giấc mộng hồi trước của cậu ấy. Có nhà, có con, có người thân, cậu ấy dạy con chơi đàn, rồi cùng…… cùng người mình yêu nắm tay nhau già đi. Nhiều năm như vậy, cậu ấy không thay đổi chút nào cả…….”
Truyện khác cùng thể loại
136 chương
10 chương
13 chương
4 chương
2 chương