Gần đây Khương Hiểu Bắc rất mâu thuẫn. Nhóc cảm thấy thật khó khăn, vì bố thì bận rộn nhiều việc, mà điện thoại của chú Trịnh thì lại không gọi được. Kinh nghiệm từ nhỏ đến lớn cho nhóc thấy, nhất định là chú Trịnh và bố có gì đó bí mật. Bởi vì từ nhỏ tới giờ, mỗi khi bố bận rộn, thì nhất định chú Trịnh sẽ chăm sóc bố hay ngược lại, còn tình huống cả hai người cùng mất tích như lúc này hoàn toàn chưa bao giờ xảy ra. Bắc Bắc càng lo lắng, mà bố lại không nói cho nhóc biết lý do, nhóc lại không dám hỏi…… Đồng thời, Bắc Bắc cũng rất vui vẻ, vì hiện giờ ngày nào tan học nhóc cũng có thể chơi cùng Trương Nam. Gần đây nhóc và Trương Nam đang mê mệt một bộ phim hoạt hình trinh thám, cho nên chiều nào tan học xong, hai đứa cũng vừa ôm bánh kẹo vừa nhìn chằm chằm TV. Trước mỗi một tập phim, hai đứa cũng hào hứng thi xem ai đoán được hung thủ trước. Có nhiều lúc Trương Nam nhường Bắc Bắc, tuy biết rất rõ đáp án nhưng không nói, chờ đến khi chân tướng sắp được công bố, Bắc Bắc vẫn chưa hiểu gì, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đỏ cả lên, Trương Nam mới thì thầm đáp án vào tai nhóc. Sau đó Bắc Bắc sẽ dùng ánh mắt vô cùng sùng bái nhìn Trương Nam, khiến trong lòng Trương Nam rất vui. Nhưng mà cũng chỉ có như thế Băc Bắc mới có thể ngồi yên xem tiếp phim hoạt hình, bằng không nhất định sẽ rối rắm cả đêm. Mỗi ngày Trương Nam và Bắc Bắc đều có rất nhiều rất nhiều chuyện để nói với nhau, chủ đề cuộc trò chuyện gần đây của hai đứa chính là chuyện của Khương Thần và Trịnh Vĩ. Trương Nam cũng lo cho Bắc Bắc, tuy rằng gần đây cả hai có thể cùng chơi với nhau nhiều hơn. Ngay cả việc luyện đàn buồn tẻ mỗi ngày cậu nhóc cũng không thấy nhàm chán nữa, Bắc Bắc là một người nghe rất tuyệt. Mỗi khi Trương Nam luyện đàn, Bắc Bắc sẽ kéo ghế xuống ngồi bên cạnh, chống hai bàn tay nhỏ nhắn đỡ lấy khuôn mặt bầu bĩnh, nhưng dường như lại nghĩ sang chuyện gì khác, chỉ nghe câu được câu không. Nhạc cảm của Bắc Bắc tốt lắm, có khi Trương Nam không tự phát hiện được lỗi sai, nhưng Bắc Bắc có thể phát hiện được, sau đó nhóc sẽ hát lại giai điệu đó, cằm vẫn không rời khỏi bàn tay, cái đầu nhỏ chuyển động lên xuống rất buồn cười. Trước kia bà ngoại Trương Nam sẽ giám sát mỗi khi cậu nhóc luyện đàn, từ khi Bắc Bắc thường xuyên đến, thì chuyển sang Bắc Bắc giám sát. Bà ngoại cảm thấy có Bắc Bắc ở cùng sẽ tốt hơn, vì trước mặt Bắc Bắc, Trương Nam luôn có khát vọng mãnh liệt là phải đàn thật tốt, còn hơn là những lời khuyên của bà….. Tối hôm đó, Trương Nam luyện đàn xong, nhìn thấy Bắc Bắc đang thả hồn tận nơi nào rồi, vì thế liền can đảm nói ra suy nghĩ trong lòng: “Bắc Bắc, nếu em lo cho bố vậy, sao không lén đi theo xem bố em bận gì….” “……A?” – Bắc Bắc nghe được hai chữ ‘bố em’, mới giật mình ngẩng đầu lên, nhìn Trương Nam. Trương Nam đứng trước mặt nhóc, hơi hơi cau mày, nhẹ nhàng nhéo má Bắc Bắc: “Anh bảo này, mai là thứ bảy, buổi sáng em bảo là muốn tới nhà anh, chúng ta phải luyện bài mới, sau đó, chờ bố em đi rồi, chúng ta lén đi theo, xem bố em bận gì có được không?” “Trương Nam!” – Bắc Bắc lập tức bật người lên, lao về phía Trương Nam, đẩy cậu nhóc ngã ra. Cũng may là Trương Nam kịp thời chống đỡ mới tránh được cảnh đầu đập vào nền nhà. Bắc Bắc rất hưng phấn, giống như là cún con cọ tới cọ lui ở mặt Trương Nam, lại dùng ánh mắt vô cùng sùng bái nhìn cậu nhóc: “Nam Nam, anh thật tốt, em rất lo cho bố em với chú Trịnh, nhất định phải biết được bí mật của bọn họ!” “Được rồi, được rồi…….” – Trương Nam để Bắc Bắc tự nhiên ngồi trên người mình, kì thật cảm giác cũng khá thoải mái – “Chúng ta cần phải thảo luận thật kỹ kế hoạch này mới được, người lớn không dễ lừa đâu……” “Đúng thế!” – Bắc Bắc vui vẻ, thơm chụt một cái vào má Trương Nam, giống như thơm bố với chú Trịnh vậy. …………………… Sau đó. Buổi tối, khi Khương Thần tới đón Bắc Bắc, Trương Nam rất chân thành xin phép anh mai cho Bắc Bắc tới nhà mình. “Bắc Bắc nói với cháu là không thích tới nhà cô giáo Tiền, cháu sẽ giúp Bắc Bắc làm bài tập, hơn nữa chúng cháu cũng có thể luyện tập hợp tấu piano và violon, một mình cháu không tập được, Bắc Bắc mang đàn tới bọn cháu sẽ cùng tập…..” – Trương Nam còn dùng ánh mắt long lanh long lanh nhìn Khương Thần, mà cậu nhóc cũng nhận ra, Khương Thần gần đây rất kì lại, giống như là rất vất vả, trong mắt không có tí tinh thần nào cả. “Nam Nam, mấy ngày nay đã làm phiền nhà cháu rồi, được ngày nghỉ cháu cũng nên ở nhà cùng ông bà chứ?” – Khương Thần ngồi xổm xuống nói. “Nhưng mà……” – Trương Nam lộ vẻ khó xử, hai hàng lông mi cụp xuống, cậu nhóc vốn đã ưa nhìn, lại bày ra bộ dáng thất vọng thế này, ai nhìn cũng phải mềm lòng. “Bố, mai cho con tới nhà Trương Nam đi. Con vẫn ngoan mà, hiện giờ cũng chỉ có Trương Nam chơi với con thôi, con ở nhà một mình buồn lắm, đi mà bố…………” – Bắc Bắc làm nũng, cái miệng nhỏ chu ra, kéo kéo áo Khương Thần. Biểu tình này đứa nhóc đã tập đi tập lại vô cùng nhuần nhuyễn, Trương Nam nói, chỉ cần Bắc Bắc làm nũng là thắng trăm phần trăm luôn. Bắc Bắc không hiểu, nhưng vì muốn biết bí mật của bố, nên cái gì cũng nghe Trương Nam. “Cái này……” – Khương Thần có chút khó xử – “Như thế này nhé, trước tiên để chú hỏi ông bà cháu đã, nếu họ không phiền thì chú sẽ đưa Bắc Bắc tới đây.” “Cháu đã hỏi ông bà rồi, hai người đều rất quý Bắc Bắc, bà nội cháu còn ước gì Bắc Bắc có thể ở lại nhà cháu, thành cháu nội của bà luôn đấy!” – Trương Nam nhanh chóng vui vẻ lại, biểu tình rất mừng khi hai đứa lại được chơi chung. Cuối cùng, Khương Thần cũng đồng ý. Anh đưa Bắc Bắc về nhà, rồi sáng hôm sau lại đưa tới nhà Trương Nam. Nhưng vừa tới gần, thấy Trương Nam đứng ở sân, trên tay còn cầm một chiếc túi bảo vệ môi trường, giống như là đang chuẩn bị đi mua đồ. Trương Nam nói bà muốn cậu nhóc đi siêu thị mua muối và nước tương, Bắc Bắc đã tới đây rồi thì cùng đi luôn. Sau đó kéo Bắc Bắc đi về phía siêu thị cách đó không xa. Khương Thần cũng không nghĩ nhiều, lại trở về bệnh viện. Sau thời gian dài tiếp xúc, anh rất tin tưởng Trương Nam, cậu nhóc này giống như anh trai luôn chăm sóc Bắc Bắc, cũng rất hiểu chuyện. Nhìn hai đứa nhóc cầm tay nhau, vừa đi vừa nói nói cười cười, trong lòng Khương Thần cũng thấy ấm áp. Mà anh không biết là, Trương Nam và Bắc Bắc sau khi lượn qua siêu thị, mua muối và nước tương xong cũng không về nhà, mà đi theo anh tới bệnh viện. Tình huống của Trịnh Vĩ ngày một khá hơn, băng gạc trên đầu đã được gỡ xuống, nhìn người đàn ông đầu trọc này, Khương Thần cảm thấy tốt hơn. Vết mổ trên đầu không lớn, nhưng mà để lại vết sẹo nên nhìn không được tự nhiên lắm. Ngôn ngữ, thính lực và thị lực của Trịnh Vĩ về cơ bản đã hồi phục, tình huống nôn mửa cũng không còn nhiều, lúc trước vài giờ một lần thì bây giờ mấy ngày mới nôn một lần. Buổi tối Khương Thần ngủ ở giường bên cạnh trông chừng, giấc ngủ của Trịnh Vĩ cũng an ổn, không còn tình huống co giật nữa. Không khí trong phòng bệnh cũng dịu đi nhiều. Nhưng mà Trịnh Vĩ không thích nói chuyện. Đặc biệt là ban ngày khi Trịnh Quốc Đống và Đào Lệ Hoa ở đó, Trịnh Vĩ có thể im lặng không phát ra một tiếng nào cả. Đến tối khi Khương Thần tới, anh mới chậm rãi nói gì đó với Khương Thần. “A Vĩ, ban ngày nên trò chuyện nhiều với cha mẹ cậu một chút, họ lo cho cậu nhiều lắm đấy, cậu nói gì họ cũng có thể vui cả buổi…….” – Khương Thần thường xuyên khuyên Trịnh Vĩ. Người đàn ông này dường như là đang giận dỗi cha mẹ mình, buổi tối còn gật đầu đồng ý, nhưng đến hôm sau thì lại không chịu làm. Gần đây thời gian thức của Trịnh Vĩ nhiều hơn, khi tỉnh ngủ cũng chỉ nằm im đó, mà có không thoải mái cũng chỉ chăm chăm chờ Khương Thần. Khương Thần cũng không có cách, có đôi khi đang bận việc gì đó, Đào Lệ Hoa hay Trịnh Quốc Đống lại gọi anh, anh biết là nên đổi tư thế cho Trịnh Vĩ, cho Trịnh Vĩ ăn hay là gãi ngứa,….. Ban ngày, thi thoảng Khương Thần cũng trò chuyện với cha mẹ Trịnh Vĩ cho hai người đỡ buồn. Có khi Trịnh Vĩ ngủ, anh chơi cờ cùng với ông Trịnh, còn không thì thảo luận chuyện cơm dinh dưỡng cho Trịnh Vĩ cùng Đào Lệ Hoa. Có đôi khi, Khương Thần cũng nửa đùa nửa thật nói với Trịnh Vĩ: “Buổi tối tôi phải trông cậu, ban ngày cũng phải vắt óc tìm chuyện để nói cho cha mẹ cậu đỡ buồn, không phải là cậu muốn tôi mệt chết đấy chứ…….” Có vẻ như cũng không hữu dụng, đành phải bỏ qua. Mà chơi cờ cùng Trịnh Quốc Đống rất hao tâm tốn sức, Khương Thần lại không dám thất lễ với người già, nhưng thật ra mỗi lần anh đi vài nước cờ ảo diệu, lão tham mưu trưởng lại nhìn anh với ánh mắt tán thưởng. Khương Thần cũng biết là trong cảm nhận của người nhà Trịnh Vĩ, anh chỉ là một phần rất nhỏ, có thể cùng nhau thì cùng, không thì chia tay…… Vì thế ngày nào anh cũng phải kiên trì. Cái chính là mỗi lần chơi cờ xong, Khương Thần đều có cảm giác phải nghỉ ngơi thật lâu mới có thể tiếp tục được…….. Giống như bây giờ vậy……. Buổi sáng về tới bệnh viện, Trịnh Vĩ còn chưa tỉnh, Trịnh Quốc Đống đã sắp xếp xong bàn cờ ngồi đấy nhìn Khương Thần, vì thế anh cũng đành yên lặng cởi áo khoác, ngồi xuống đối diện ông. Vì anh biết là mình không trốn được. Được một nửa thì Trịnh Vĩ tỉnh, Khương Thần thấy vậy như thấy cứu tinh, đang định đứng lên bỏ của chạy lấy người, nhưng mà ông Trịnh đang cao hứng, đương nhiên không chịu nhả Khương Thần ra, ông bảo vợ giúp Trịnh Vĩ làm vệ sinh buổi sáng, ý muốn bảo Khương Thần không được đi. Cuối cùng, ván cờ kết thúc, lão tham mưu trưởng thua bốn mục, vẫn đang ngồi yên ngẫm nghĩ lại ván cờ, trên mặt còn có chút không cam lòng. Chơi cờ cùng Khương Thần suốt nửa tháng qua, năm ngày đầu Khương Thần thua, ban đầu là tám mục, đến bốn mục, hai mục, nửa mục…… Sau đó thì Khương Thần thắng ngày một nhiều, nhưng bực nhất là vừa rồi khi Trịnh Vĩ tỉnh, lão tham mưu trưởng biết phần thắng của mình không lớn, tìm mãi mới được một đường sinh, nhưng vì Khương Thần sốt ruột muốn tới xem Trịnh Vĩ thế nào nên mới xuống tay giết ông khó coi đến vậy….. Tâm tình lão tham mưu trưởng càng thêm phức tạp. Trong lòng ông rất phản đối chuyện Khương Thần và Trịnh Vĩ, nhưng mà càng lúc ông càng thích con người này. Tình cảm của Khương Thần với con trai ông, ông đã được tận mắt chứng kiến. Khương Thần kiên trì chăm sóc Trịnh Vĩ suốt thời gian vừa qua, nếu đổi lại là ông, chắc ông không thể kiên trì được đến như vậy. Với ông và vợ, đứa nhỏ này cũng rất thật tình tôn trọng, mà điều quan trọng nhất là, ông vốn tự nhận là Độc Cô Cầu Bại trong làng cờ vây nghiệp dư ở khu, vậy mà mấy ngày nay liên tiếp thất bại, ngay cả ông cũng không thể không thừa nhận, đứa nhỏ này, thông minh hơn người………… Trịnh Quốc Đống ngẩng đầu nhìn người đang đút Trịnh Vĩ ăn, im lặng mỉm cười, ông nhẹ nhàng thở dài. Quay đầu lại, đang định dọn cờ. “Bắc Bắc……… Sao lại ở bên ngoài?” Lúc này, Bắc Bắc đang đứng ngoài cửa phòng bệnh, nhìn vào bên trong. Từ xa dã nhìn thấy hai mắt Bắc Bắc hồng hồng, cả người run rẩy đang khóc, một tay không ngừng lau nước mắt. “Tiểu Khương, sao Bắc Bắc lại tới đây?” – Trịnh Quốc Đống hỏi lại