Nan Từ
Chương 81
Editor: phần tiếp theo rất đau tim QAQ, mấy cưng nhớ mang theo khăn giấy~~~~
【 Tiểu Điềm:
Em có thích đồ vật trong nhà không?
Sắp tới sinh nhật của em rồi, anh Huy trước tiên muốn chúc em sinh nhật vui vẻ.
Ngẫm lại thì thời gian luôn trôi qua nhanh như vậy, anh vẫn còn cảm thấy chúng ta chỉ mới kết hôn cách đây không lâu, không nghĩ tới chỉ chớp mắt đã sắp hai năm rồi.
Hai năm qua, em từ trường học bước vào xã hội, bất kể là trong công việc hay trong cuộc sống, đều cảm ơn em đã giúp đỡ cho anh.
Cám ơn em tiểu Điềm, em đã cho anh sức mạnh.
Anh Huy muốn chúc mừng em, vì đã dựa vào nỗ lực của bản thân, được thăng chức một lần nữa, trong vòng hai năm, từ một nhân viên trong phòng trợ lý, giờ đã trở thành tổng trợ lý của anh rồi, không chứa tư tâm mà nghĩ, anh vẫn cảm thấy em cực kì ưu tú.
Với góc độ của cấp trên, anh rất vui mừng vì có được một nhân viên như em.
Với góc độ của một con người mà nói, anh rất thông cảm cho những khổ cực mà em đã chịu đựng, cũng hi vọng sự nghiêm khắc của anh trong công việc có thể nhận được sự tha thứ của em.
Nhưng mà, cho dù anh cố chấp nghĩ rằng những điều anh làm là đúng, anh vẫn sẽ chột dạ.
Tiểu Điềm, anh Huy muốn nói xin lỗi em.
Công việc của em vốn đã đủ tốt rồi, thế nhưng anh hi vọng em có thể ưu tú hơn, nếu có một lúc nào đó anh đã xúc phạm tới em, anh hy vọng em có thể thông cảm cho anh, anh cũng hi vọng em có thể biết, anh so với bất kì ai đều hi vọng em có thể ngày càng tốt hơn.
Em là một người rộng rãi, lạc quan, cẩn thận, tỉ mỉ, có trách nhiệm, biết săn sóc, lại thiện lương, em khiến cho mọi người xung quanh đều cảm nhận được hạnh phúc. Chúng ta mặc dù là đánh bậy đánh bạ mới ở bên nhau, nhưng anh cũng chưa bao giờ hối hận, thậm chí anh cảm thấy, mọi thứ đều thật là tốt đẹp.
Có em ở bên cạnh, giống như trời nắng sau cơn mưa, mới mẻ, thanh mát lại thoải mái.
Từ trước đến nay anh đều không nghĩ rằng, cuộc sống hôn nhân có thể làm cho anh vui sướng như vậy.
Anh đã từng có cái ý nghĩ sai lầm, anh đã cho rằng kết hôn chỉ là đi tìm một vật trang trí thích hợp, ghép lại với nhau, cứ như vậy mà qua một đời.
Nhưng bây giờ anh mới phát hiện, anh đối với em, ngoại trừ thích hợp, còn có anh chẳng hiểu ra sao mà động tâm.
Bất kể là mỗi sáng thức dậy đều có em bên gối, là những ngày tháng bận rộn trong công ty, hay những ngày chúng ta cùng nhau đến những khu chợ náo nhiệt để mua thức ăn về nhà nấu, mỗi một lần em xuất hiện trong tầm mắt anh, anh cuối cùng vẫn là không nhịn được nhìn em đến thất thần.
Tiểu Điềm, em không được gọi anh là anh Huy trong công ty nữa, vì chỉ cần em vừa mở miệng, anh liền không nhịn được mà nhẹ dạ, em sẽ làm anh mất đi nguyên tắc của mình.
Ngày kỉ niệm kết hôn năm ngoái chúng ta chưa kịp tổ chức, thật đáng tiếc, hi vọng năm nay chúng ta có thể trải qua một lễ kỉ niệm thật vui vẻ.
Căn nhà này là quà tặng anh chuẩn bị cho em, em thích không?
Đúng rồi, em không được nói anh lãng phí tiền đó.
Em rõ ràng đã nói, em muốn một ngôi nhà ấm áp, anh vẫn chưa quên đâu.
Xin lỗi.
Sau khi kết hôn chúng ta đã dọn đi quá vội, khi chọn nơi ở cũng không hỏi đến sở thích của em, chỉ chọn một nơi anh cho là tạm được, nói chung nơi đó vẫn là thiếu một chút hơi ấm.
Anh biết em thích sáng sủa, đồ vật cũng là màu tươi sáng, anh đã mua ghế sofa và vật dụng trong nhà mà em đã nói là em thích, cũng đã hỏi qua ý kiến của nhà thiết kế, chuẩn bị hơn một năm, hi vọng vẫn không quá muộn.
Con người anh ưu điểm không nhiều, khuyết điểm lại không ít. Rất nhiều lời anh đều để ở trong lòng, từ trước đều không nói ra, thế nhưng anh hi vọng em có thể biết, trong tim anh đều đã bị em lấp đầy, một khe hở cũng không có, anh nghĩ đời này, chuyện anh đã làm đúng nhất chính là quyết định kết hôn với em.
Anh thành kính yêu em.
Tiểu Điềm em đã cho anh hạnh phúc và vui sướng, anh hi vọng người đã trao những điều này cho anh, cũng sẽ hạnh phúc như vậy.
Cho nên, anh muốn tự tay làm cho em một mái nhà, ngôi nhà của chúng ta.
Được không, người anh yêu. 】
Editor: mị đã chết lâm sàn, mấy cưng thì sao? OTR.
——————
Nước mắt không biết từ lúc nào đã ào ạt chảy ra, thấm lên mảnh giấy đã úa vàng.
Y nhớ năm ấy, Thiệu Huy cứ ngập ngừng muốn nói lại thôi, dẫn y đến trước cửa của căn nhà này, ngượng nghịu đến miệng cũng sắp bị đông cứng.
"Chúng ta dọn xuống đây ở đi."
"Không cần đâu Thiệu tổng." Y khi đó lại bởi vì đang tức giận sự nghiêm ngặt lúc ở công ty của Thiệu Huy, quyết định không bao giờ gọi người này một tiếng anh Huy thân mật đó nữa, "Tôi không muốn lại nợ anh."
Lúc ấy, y đã hoàn toàn chìm đắm vào trong tự trách và tủi thân, chỉ muốn đẩy đối phương ra, căn bản không chú ý đến sắc mặt đột nhiên trắng bệch của Thiệu Huy.
"Cái gì?"
Điền Điềm còn nhớ lúc ấy y đã rống lên với Thiệu Huy, y đã dùng một loại ngữ khí cay nghiệt mà nói: "Tôi nói tôi không muốn lại nợ anh! Cũng không muốn ăn cơm anh làm nữa! Anh cứ an tâm mà đi làm cái chức giám đốc của anh đi! Không cần phải quan tâm những chuyện khác nữa!"
Y luôn cảm thấy bản thân cực kì oan ức, đương nhiên đã đặt bản thân vào vị trí người bị hại, lại quên mất từ trước tới nay, đối với Thiệu Huy mà nói, hắn cũng là đang lảo đảo đi học cách làm sao để yêu một người.
Editor: Hiểu lầm đã qua hết rồi, vậy chắc những chương sau là chuỗi ngày ngọt ngọt ngào ngào rồi, không còn ngược nữa rồi huhu. Tui buồn 😭😭😭😭.
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
175 chương
53 chương
61 chương
7 chương
107 chương
5 chương