Nan Từ
Chương 5
Lúc Thiệu Huy tỉnh dậy thì đã là sáng ngày hôm sau, bên cạnh vẫn là một khoảng trống như mọi ngày, một tấm drap giường được đặt trên nệm, cơ hồ nhìn không ra vết tích đã được sử dụng.
Thiệu Huy không biết đang nghĩ tới cái gì, nhíu nhíu mày, như vô số buổi sáng trước mà trầm mặc rời giường.
Phòng vệ sinh trong phòng ngủ đã bày sẵn đồ dùng cho hắn rửa mặt, thậm chí đến bàn chải đánh răng cũng đã được nặn kem ở trên.
Thiệu Huy vệ sinh cá nhân xong liền đi đến bàn ăn.
Sau khi kết hôn hắn liền cùng Điền Điềm dọn ra khỏi Thiệu trạch, hiện tại đang ở trong một tòa chung cư nhỏ*, tổng cộng có 3 tầng, mỗi tầng là một nhà đơn, hắn mua hết cả 3 tầng nên xung quanh tương đối yên tĩnh.
Trên bàn ăn đã có sẵn bữa sáng, phần cháo hải sản đang bốc khói nghi ngút được đặt trong bát tráng men trắng, chỉ nhìn thôi liền khiến người khác thèm ăn. Thế nhưng trên bàn cũng chỉ có một bộ bát đũa của hắn, nơi đáng lẽ phải có thêm một bộ bát đũa nữa lại để trống.
Thiệu tổng ngồi xuống nếm thử một miếng, ân, vị này là do quán ăn thứ ba tính từ cửa nhà ở tầng trệt nấu. (Nhưng không biết bên trái hay phải:)))))))).
Một bát cháo vốn không lớn, rất nhanh đã thấy đáy. Thiệu tổng ăn xong cầm chén đũa tiện tay rửa sạch rồi đặt lên trên giá để ráo nước, sau đó mới đi đến phòng để quần áo, trong phòng đã đặt sẵn một bộ âu phục xám đậm, bên cạnh còn có một chiếc quần legging, vô ý sờ vào chân mình nơi có cảm giác như đang ẩn ẩn đau, vươn tay tới cầm lấy.
Nói thật ra, mặc dù y là tinh anh nhân tài trong mắt người khác, không gì không biết, nhưng hắn vẫn thật sự không hiểu, làm sao có người luôn hiện diện trong mọi ngóc ngách cuộc sống của mình, nhưng lại có thể trốn kĩ tới nổi cả cái bóng cũng không nhìn thấy.
Ánh mắt Thiệu Huy lướt qua phòng để đồ, cuối cùng tiêu cự rơi xuống một cái kệ để quần áo làm bằng vải ở góc phòng.
Kể từ khi kết hôn bọn họ bắt đầu sinh hoạt bên trong căn hộ này, mới đó cũng đã được 8 năm, mà quần áo của Điền Điềm cũng chỉ có gói gọn trong một cái kệ vải nhỏ như vậy.
Thời điểm ban đầu phòng để quần áo vẫn chưa được sửa lại, liền tùy ý mua cái tủ quần áo này để dùng tạm thời, quần áo hai người bọn họ đều nhét vào trong đó.
Sau đó phòng để quần áo được sửa sang lại, cái tủ này cũng để ở đó không động đến nữa, chỉ là không biết từ lúc nào, bên trong lại đã chứa đầy quần áo của một mình Điền Điềm, thật giống như bên trong cái nhà này chẳng có một chút vết tích gì của Điền Điềm.
Bên kia giường không có y, ghế đối diện cũng chẳng có y.
Thiệu Huy bị cúc tay áo quẹt mạnh một đường, trên mu bàn tay để lại một vết trắng bệch, Thiệu Huy lấy ngón tay xoa xoa nơi đó, vết thương nhợt nhạt lại khiến hắn nghĩ tới người vốn nên ở trong phòng mình kia, cũng chỉ để lại một vết hồng hồng mờ nhạt.
___________
Thiệu Huy cố chấp, ham muốn trở nên cường đại, lại sĩ diện, tính cách cơ hồ có thể nói là lạc hậu.
Hắn là con trai lớn nhà Triệu gia, em trai lại gần như sắp chênh lệch bối phận với hắn.
Từ nhỏ hắn đã có gia thế ưu việt, tiếp thu giáo dục tốt nhất, đương nhiên hắn cũng sẽ có nhiều thứ chịu đựng hơn người khác.
Chỉ có đứng đầu mới có thể xứng đáng với tài nguyên bỏ ra để dạy dỗ hắn, chỉ có tài năng xuất chúng mới xứng đáng tài nguyên xã hội mà hắn có được.
Cho dù hắn phát hiện xu hướng tình dục của mình không như người bình thường, Thiệu Huy cũng nhất nhất nhận định nửa kia của mình phải là người phi thường ưu tú, đủ để sánh vai cùng với hắn.
Có lẽ do 20 năm đầu của hắn đã qua quá thuận buồm xuôi gió, cuối cùng lại lật thuyền vào giây phút quan trọng nhất.
Hắn tìm được một người phi thường thích hợp với hình mẫu sẽ làm đối tượng kết hôn của hắn, gia thế học lực thậm chí cả tướng mạo đều đáp ứng đầy đủ, bọn họ "thành lập" quan hệ yêu đương, sau đó là hắn tự làm tự chịu một mình chịu đựng sức ép từ gia đình.
Sau đó, hắn mất đi tin tức của đối tượng kết hôn này.
Không phải do gia đình cản trở, cũng không phải thiên tai nhân họa, vỏn vẹn chỉ bởi vì nghe người khác nói bóng gió rằng hắn bị thương liền ngay lập tức bỏ của chạy lấy người.
Thiệu Huy bị người cha đang tức giận đánh gãy chân mà nằm liệt trên giường, cảm thấy mặt mình so với chân còn đau hơn.
Cái quyết chí thề không thay đổi mà hắn luôn miệng nói khi trước, giờ lại trở thành vết nhơ đáng cười của hắn.
Điền Điềm được tính là ân nhân của hắn lúc đó, đem nguy cơ mất hết mặt mũi của hắn kéo trở về, đã nhiều năm trôi qua như vậy, ma xui quỷ khiến vậy mà hắn lại đang nắm giữ được một người ưu tú như vậy cùng mình đi cả đời.
Chỉ là có lúc Thiệu Huy cũng sẽ hoài nghi, có thật là hắn đang nắm giữ được người này không?
- -------_____---------_____---------_____---------
*: Bên Đài hay bên Trung sẽ có các tòa chung cư nhỏ, nhìn như nhà tầng ở Việt Nam vậy, nhưng mỗi tầng là một căn hộ. Bạn công mua cả tòa nhà => đơn giản là 2 đứa ở căn nhà ba tầng.
Truyện khác cùng thể loại
121 chương
24 chương
46 chương
6 chương
123 chương
14 chương
47 chương