Nan Từ
Chương 104
Điền Điềm ngủ dậy, lại phát hiện bên người trống rỗng, sờ sờ trên gối, một chút hơi ấm cũng không có.
"Anh Huy?"
Điền Điềm đứng dậy, đến mấy gian phòng khác tìm không thấy người.
Y nghi hoặc cầm điện thoại lên, còn chưa kịp ấn số đã có người gọi tới.
"Alo?"
"Anh Điền! Anh dậy chưa?" Âm thanh của Thiệu Hàm từ đầu bên kia truyền đến, vô cùng hưng phấn, "Anh hai bị em kéo qua đây giúp rồi! Để em qua đó đón anh!"
Lúc này Điền Điềm mới có thể yên tâm, quả nhiên chỉ chốc lát sau, Thiệu tiểu thiếu gia đã gõ cửa.
"Chào buổi sáng anh Điền!"
"Chào buổi sáng."
Hôm nay Thiệu Hàm rất có tinh thần, áo sơ mi áo may ô cùng chiếc áo vest bên ngoài, eo nhỏ chân dài.
"Tiểu thiếu gia nhà chúng ta hôm nay đẹp trai quá nha."
"Anh Điền đừng cười em mà." Thiệu Hàm mím mím môi giả vờ nghiêm túc, giống như rất bất đắc dĩ, "Địa điểm chúng ta đặt lúc trước xảy ra chút vấn đề, nên anh Tư An đã đi với anh hai qua bên đó giải quyết rồi..."
"Rõ ràng khi nãy vẫn còn rất vui vẻ mà, sao hiện tại lại cúi đầu ủ rũ rồi." Điền Điềm nhíu mày, "Không phải chúng ta đã đặt trước một tháng rồi sao? Sao đột nhiên lại có vấn đề được? Tuần sau là tới lễ kết hôn rồi, có xử lý kịp không?"
"Em cũng không biết..." Tiểu thiếu gia cúi đầu ủ rũ, giống như là muốn vùi mình xuống luôn sàn nhà, "Nếu như không có chỗ để cử hành, thôi thì không làm luôn vậy."
"Nói bậy cái gì!" Điền Điềm xoa xoa tóc Thiệu Hàm, "Em dẫn anh qua đó xem có thể giúp được gì không. Không cần lo lắng, rồi sẽ có cách giải quyết thôi."
"Anh Điền tốt với em quá!" Thiệu tiểu thiếu gia hưng phấn trở lại, kéo tay Điền Điềm nhìn giờ trên đồng hồ của y, an tâm nói, "Vậy chúng ta đi."
Điền Điềm chú ý tới ánh mắt của Thiệu Hàm, lại nhìn đồng hồ trên tay mình một cái, suy tư híp mắt nói: "Vậy thì đi thôi."
——————
"Anh Điền, anh chờ em ở đây một chút nhá."
Thiệu Hàm dẫn Điền Điềm vào một khu rừng nào đó, khu rừng này đã được cải tạo qua rồi, nhưng vẫn có thể nhìn thấy sóc con cùng thỏ rừng chạy tới chạy lui.
"Em đi đâu vậy?"
Thiệu Hàm nhìn Điền Điềm, miễn cưỡng cười với y, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, không được tự nhiên.
"Em... Em đau bụng, đi giải quyết một chút." Thiệu Hàm kín đáo đưa cho y một phong thư, lập tức chuồn đi, so với thỏ còn nhanh hơn, "Em quay lại liền!"
"Này! Em chạy chậm chút!" Điền Điềm không kiềm được cười ra tiếng, kỹ năng diễn xuất của tiểu thiếu gia này thật sự là không có hi vọng.
"Thần thần bí bí, cũng không biết rốt cuộc là đang tính làm gì." Điền Điềm mở phong thư ra, bên trong là một tờ giấy, chỉ có một dòng chữ trên đó, là bút tích y quen thuộc nhất.
【 Mời đi thẳng về phía trước, đi vào rừng cây gỗ lớn. 】
Lại gì nữa đây?
Điền Điềm hoàn toàn không biết tại sao Thiệu Huy lại đột nhiên làm mấy chuyện trẻ con như vậy.
Y tiến lên phía trước vài bước, quả nhiên nhìn thấy một dấu mũi tên chỉ về hướng bên trong khu rừng.
"Đến cuối cùng là đang đùa cái gì vậy?"
Điền Điềm lấy lá thư được cột ở giao lộ, bên trong lại là một tờ giấy khác.
【 Mời theo mũi tên đi về phía trước. 】
Điền Điềm đi theo mũi tên, đi gần tới đường xe chạy luôn rồi, nếu không phải dọc theo đường đi có bảng chỉ dẫn, y cũng đã hoài nghi có phải mình đi lạc rồi hay không.
Bên người tình cờ có thỏ rừng nhảy tới nhảy lui, bên tai còn có thể nghe thấy tiếng nước chảy.
Điền Điềm hít thở sâu, bước chân lại chậm dần, cuối cùng dừng lại bên cạnh mấy tảng đá to.
Những hòn đá đó rất đặc biệt, giống như được xếp thành một vòng, hai đến ba người có thể ngồi ở bên trong tránh gió nghỉ ngơi.
Y nhớ nơi này, dù sao y và vòng đá này cũng đã từng gặp nhau.
Tám năm trước, có người từng ở nơi này cản gió hết một đêm cho y.
Vòng tròn đá này đã được người ta làm sạch, chính giữa vòng đặt một cái hộp.
Trên hộp được in dòng chữ
【 Mời mặc bộ quần áo này 】
Điền Điềm mở hộp ra nhìn thấy bộ quần áo bên trong, mắt lóe sáng, y vuốt mặt, kỳ thực đáy lòng có chút buồn cười, nhưng y chỉ mím chặt môi.
Đây là bộ đồng phục học sinh mười năm trước y từng mặc, cũng là bộ quần áo hai người gặp nhau lần đầu tiên.
——————
Điền Điềm mặc áo vào, tiếp tục bước theo hướng dẫn, rất nhanh đã đến bên hồ nhỏ đã từng khiến y rất chật vật kia.
Hồ nước vẫn xanh biếc như năm nào, người đang đứng bên hồ chờ y vẫn là cái người trước kia.
Điền Điềm bước tới bên người đối phương, ngẩng đầu hỏi hắn: "Rốt cuộc hôm nay anh muốn làm gì a?"
Thiệu Huy không nói lời nào, chỉ cười, đưa phong thư cuối cùng cho Điền Điềm.
【 Mời đọc lớn nội dung bên dưới 】
Điền Điềm mở nó ra, vuốt ve hai bên bìa giấy, đột nhiên cảm thấy bản thân giống như đã về tới bên trong phòng trưng bày tranh kia, về tới buổi chiều lần đầu tiên nhìn thấy Thiệu Huy——
——————
"Tiên sinh, chào ngài, tôi có thể giúp ngài điều gì không?"
Thiệu Huy âu phục giày da đứng ở trước mặt y, cũng không ngại sự căng thẳng vì lần đầu tiên đi làm của y, chỉ lễ phép hỏi.
"Xin hỏi, phòng trưng bày tranh có mở cửa vào cuối tuần không?"
Y hoang mang đến không biết làm gì, cũng không biết vì sao: "Thật xin lỗi, cuối tuần nơi này sẽ đóng cửa nghỉ ngơi."
"Không sao." Thiệu Huy vẫn rất nghiêm túc, lại chỉ chỉ vào áo khoác của y hỏi, "Cậu cũng học trường này? Xem ra chúng ta là bạn cùng trường rồi."
"Vâng." Từ "bạn cùng trường" này gần như đã làm tan biến mất khoảng cách giữa hai người, khiến Điền Điềm thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ là do y quá khoa trương, biểu tình trên gương mặt Thiệu Huy cũng buông lỏng không ít, không nhịn được cười nói: "Vậy lần sau gặp, tiểu học đệ."
Bọn họ đều cho rằng chỉ là nói như vậy mà thôi, lại không nghĩ rằng một lần lại một lần gặp nhau, lại trao nhau toàn vẹn cả trái tim cùng tình yêu chân thành nhất.
——————
Điền Điềm vững vàng nhìn vào mắt Thiệu Huy, bên trong con ngươi đen kịt chỉ có mình y.
Y cảm nhận được hốc mắt mình lại nóng lên, cố gắng trừng mắt nhìn, lại so với khi xưa còn lắp ba lắp bắp hơn.
"Tiên sinh, chào ngài, tôi có thể... Tôi có thể giúp... giúp ngài điều gì không?"
"Xin hỏi..." Thiệu Huy cười nhìn y, bước tới gần hôn một cái lên trán Điền Điềm, lại lui về phía sau, chậm rãi quỳ một chân trên đất, bầu trời trong vắt, lại theo lời hắn nói mà pháo hoa ngập trời.
Điền Điềm nghe thấy Thiệu Huy đang nói.
"Em có đồng ý trở thành người yêu suốt đời này của anh một lần nữa hay không?"
Tình yêu của anh.
HOÀN CHÍNH VĂN.
Editor: vậy là HE rồi, cám ơn mọi người đã nhẫn nại chờ đợi tui, mong gặp lại mọi người ở những câu chuyện khác. Bye bye~~~~~ ♡(ӦvӦ。)
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
41 chương
6 chương
73 chương
31 chương