Năm xưa
Chương 12
Đến lúc Thuận Duyệt tới gần, ánh mắt Kỷ Thuận Mỹ nhìn bọn họ tràn đầy phức tạp cùng nhuốm chút sầu lo. Điều chỉnh tâm tư một chút, ít nhất hiện tại cần phải giữ thể diện cho Thuận Duyệt.
“Chị, chị tới sớm vậy.” Thuận Duyệt nhìn Thuận Mỹ nói.
“Cũng mới tới thôi.” Thuận Mỹ đáp, lại nhìn chàng trai bên cạnh Thuận Duyệt.
Chàng trai kia dáng cao gầy, đứng bên cạnh Thuận Duyệt cũng không có vẻ mạnh mẽ là bao. Khuôn mặt thanh tú, cử chỉ hào phóng, khẽ nở nụ cười. Nhưng Thuận Duyệt thật ra lại có chút thẹn thùng, nương theo ánh mắt Kỷ Thuận Mỹ mà giới thiệu: “Chị, đây là Lâm Vĩnh Giang, bạn học của em.”
“Chào chị.” Lâm Vĩnh Giang rất lễ phép, gật đầu chào Kỷ Thuận Mỹ.
“Chào em.” Thuận Mỹ cười cười, thái độ không quá thân thiết, nhưng cũng không lạnh nhạt.
“Vĩnh Giang, anh về trước đi, em muốn đi dạo phố với chị.” Thuận Duyệt quay đầu nói với Lâm Vĩnh Giang.
“Vậy bữa tối có cần chờ em không?”
“Đến lúc đó sẽ gọi điện sau.”
Nói xong Lâm Vĩnh Giang liền chào tạm biệt, xoay người rời đi.
Kỷ Thuận Duyệt vẫn nhìn bóng dáng Lâm Vĩnh Giang đi xa rồi mới quay lại ngượng ngùng nói với Thuận Mỹ: “Chị, anh ấy chính là người em đã kể với chị, bạn trai của em.”
“Chị biết.” Kỷ Thuận Mỹ cười cười, nhưng nụ cười thực miễn cưỡng.
Chàng trai bé nhỏ giống một nhành cây như vậy, tương lai sẽ chăm sóc cho Thuận Duyệt cả đời sao?
“Chị, chị cảm thấy anh ấy thế nào?” Thuận Duyệt thử hỏi Thuận Mỹ.
Thuận Mỹ thở dài: “Thuận Duyệt, hôm nay tâm tình chị rất tốt, muốn vui vẻ đi dạo phố, hôm khác mình lại trò chuyện về việc của em và Lâm Vĩnh Giang, được không?”
Thuận Duyệt thực sự thất vọng, sắc mặt đột nhiên trở nên ảm đạm, bất quá nàng thực ngoan ngoãn, tuy bình thường hay làm nũng với Thuận Mỹ, nhưng trong lòng thì vẫn rất tôn trọng người chị lớn cùng cha khác mẹ này.
Thuận Duyệt không nói gì nữa, kéo cánh tay Kỷ Thuận Mỹ, đi vào trung tâm thương mại.
Trung tâm thương mại này là khu mua sắm nổi tiếng nhất địa phương, mọi thứ hàng hoá cùng trang phục sa hoa đắt tiền hợp mốt, cần cái gì cũng đều có. Hơn nữa cũng bởi giá cả đắt đỏ, cho nên cũng không giống những khu thương mại khác kín người hết chỗ, ồn ào ầm ỹ.
Kỷ Thuận Mỹ thích sự yên ả bình lặng ở nơi này.
Hôm nay không phải cuối tuần, lại càng ít người tới, lúc đi đến tầng ba, Thuận Duyệt mắt sắc, thấy được người quen.
Không phải ai khác, mà chính là Cảnh Tiêu Niên. Có một cô gái trẻ tuổi đi bên cạnh, vô cùng thân thiết dựa vào Cảnh Tiêu Niên.
Theo ánh mắt kinh ngạc của Thuận Duyệt nhìn qua, Kỷ Thuận Mỹ liếc một cái, đập vào mắt là cảnh tượng đẹp đẽ đó, khiến nàng một trận buồn nôn. Dù có nghe nhiều đến đâu cũng không mãnh liệt bằng mắt thấy. Phản ứng đầu tiên là chạy vội qua một bên, không ai nhìn thấy thì tốt hơn.
Thuận Duyệt không phải trẻ con, hành vi trăng hoa của anh rể mọi ngày nàng cũng được nghe ít nhiều. Thấy chị gái kéo nàng đi về phía khác, máu nóng liền cuồn cuộn dâng lên trong lòng Thuận Duyệt. Sao có thể người phải chạy trốn như kẻ trộm lại ngược lại là chị gái mình được?
“Chị, chị quá nhu nhược.” Thuận Duyệt gạt tay Thuận Mỹ ra, bước vội về phía Cảnh Tiêu Niên.
Kỷ Thuận Mỹ bàn tay trống trơn, kinh ngạc sững sờ tại chỗ, vạn lần không ngờ Thuận Duyệt sẽ làm vậy. Nàng không muốn gặp Cảnh Tiêu Niên. Hôn nhân giữa nàng và Cảnh Tiêu Niên có sự ăn ý về các khoản điều kiện, Thuận Duyệt còn trẻ như vậy, sao có thể hiểu được.
Kỷ Thuận Mỹ vội vàng hô: “Thuận Duyệt, đừng đi.” Nhưng cũng đã vô ích.
Ba bước hai bước, Kỷ Thuận Duyệt liền vọt tới trước mặt Cảnh Tiêu Niên.
Hoàn toàn trái ngược với Kỷ Thuận Mỹ, tâm tình của Cảnh Tiêu Niên hôm nay không tốt cho lắm. Không thể nói rõ bực bội vì cái gì, bắt đầu từ bữa sáng hắn liền không hài lòng với mọi chuyện.
Đầu tiên là buổi họp lúc sáng, nhân viên vô dụng khiến hắn giận dữ, ngay giữa văn phòng mắng ầm ỹ một đám ngu ngốc phải tiêu tốn nhiều tiền lương để trả cho.
Sau đó giữa trưa lại bị cho leo cây. Vốn đã sớm hẹn ăn cơm với một vị quan lớn, nhưng tên quan lớn khốn kiếp đó dĩ nhiên lại đắn đo không thèm để hắn vào mắt, đến giờ lại nhắn là có việc không tới được. Không phải là muốn tự mình đi chơi bời thêm nhiều chút ở nơi này sao? Cảnh Tiêu Niên tức giận nghĩ. Nhưng lại không có cách nào, tên quan lớn đó có chức vị quan trọng, một kẻ có thể khiến Cảnh Tiêu Niên phải nhìn sắc mặt thì nhất định hắn có tầm quan trọng đặc thù.
Vì thế qua bữa sáng rồi, ngay cả tâm tình ăn cơm trưa của Cảnh Tiêu Niên cũng bị phá hỏng.
Buổi chiều Minnie gọi điện hỏi tối Cảnh Tiêu Niên có muốn đi chơi không, nàng sẽ chọn địa điểm.
Minnie là người phụ nữ ở bên Cảnh Tiêu Niên gần đây nhất. Cô vốn là một phóng viên, từng có cơ hội phỏng vấn với Cảnh Tiêu Niên một lần, sau đó liền hoàn toàn bị hắn chinh phục, là người tinh tế dịu dàng biết săn sóc, rốt cục cũng nhào được vào vòng tay của Cảnh Tiêu Niên. Đương nhiên, Minnie rất xinh đẹp, dáng người bốc lửa, phong tình quyến rũ. Mà quan trọng nhất là, cô là một người tinh ý, hầu hạ Cảnh Tiêu Niên rất tỉ mỉ.
Lúc nghe điện thoại cảm thấy được tâm tình Cảnh Tiêu Niên không tốt, Minnie liền làm nũng, muốn Cảnh Tiêu Niên cùng ra ngoài dạo phố với mình, nói là có một tiệm cà phê khá ngon. Cảnh Tiêu Niên biết Minnie là muốn để hắn đi ra ngoài giải sầu, cho nên hắn cũng đồng tình, cùng Minnie đi đến trung tâm thương mại. Nhưng không ngờ sẽ đụng phải Kỷ Thuận Mỹ.
Lúc Thuận Duyệt xuất hiện trước mặt Cảnh Tiêu Niên, Cảnh Tiêu Niên hơi giật mình, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Hắn là Cảnh Tiêu Niên. Hắn đưa nữ nhân ra ngoài cũng không cần lo ngại tránh né gì cả.
“Em vợ, thực trùng hợp, em cũng đi dạo phố à, sao thế, chiều không cần đi học?” Cảnh Tiêu Niên cười hỏi Thuận Duyệt.
“Chiều nay anh rể cũng không cần đi làm sao?” Thuận Duyệt miệng lưỡi sắc sảo trả lời một cách mỉa mai. Cảnh Tiêu Niên sửng sốt, nhưng nghĩ Thuận Duyệt là trẻ con nên cũng không so đo gì với nàng.
“Tôi đi làm hơi mệt nên ra ngoài đi dạo.” Cảnh Tiêu Niên thản nhiên trả lời.
“Em cũng đi dạo với chị em, chị ấy ngày ngày ngồi buồn ở nhà, thực đáng thương.” Khẩu khí Thuận Duyệt không thân thiện lắm, nói xong liền quay đầu nhìn sang Kỷ Thuận Mỹ đứng ở xa.
Lúc này Cảnh Tiêu Niên mới phát hiện ra Thuận Mỹ đứng phía sau.
Trong lòng hắn có chút chần chừ, không biết nên chào hỏi Thuận Mỹ thế nào. Đương nhiên không phải hắn sợ Thuận Mỹ, nhưng tình cảnh như thế này cũng thật sự là việc hắn không ngờ tới. Ít nhiều cũng có chút nóng ruột.
Kỷ Thuận Mỹ thấy ba người đều nhìn mình, rốt cuộc tránh không được, đành nhấc chân đi về phía Cảnh Tiêu Niên.
Muốn tránh tránh không được, muốn né né không xong.
Đứng trước mặt Cảnh Tiêu Niên, Kỷ Thuận Mỹ không nói gì.
Nhất thời bốn người đều không mở miệng.
Cuối cùng vẫn là Cảnh Tiêu Niên phá vỡ cục diện bế tắc: “Thuận Mỹ, đưa Thuận Duyệt đi dạo phố vui vẻ nhé, Thuận Duyệt thích gì thì cứ mua cho.”
“Dạ.” Thuận Mỹ nhẹ giọng đáp ứng.
Từ đầu đến cuối, Thuận Mỹ không thèm liếc nhìn Minnie đứng bên cạnh Cảnh Tiêu Niên. Từ đầu đến cuối, Minnie cũng không có tách rời Cảnh Tiêu Niên nửa phân.
“Vậy anh đi trước.” Cảnh Tiêu Niên nói xong liền dẫn theo Minnie rời đi.
May mà hắn cũng không nói “chúng tôi”, nếu không thì càng khó cho Kỷ Thuận Mỹ. Tuy nàng không yêu Cảnh Tiêu Niên, nhưng dù thế nào thì đó cũng là chồng nàng.
Kỷ Thuận Mỹ bi ai nghĩ, mình chắc hản là cô vợ uất ức vô dụng nhất trên thế giới này.
Chờ Cảnh Tiêu Niên đi xa, Thuận Duyệt mới dậm chân: “Chị, chị làm sao vậy! Cứ như thế để bọn họ đi?”
“Nếu không thì làm thế nào?” Thuận Mỹ mỏi mệt hỏi em gái.
Thuận Duyệt không nói gì, một lát sau liền tức giận nói: “Cho nên, chị, chị vĩnh viễn không cần khuyên em rời bỏ Lâm Vĩnh Giang. Người đàn ông của em, em muốn tự mình chọn!” Nói xong liền xoay người chạy đi, cũng không thèm quan tâm Kỷ Thuận Mỹ còn muốn đi dạo phố, muốn mua này nọ không.
Tâm tình vốn có phần tốt đẹp của Kỷ Thuận Mỹ cũng không còn nữa, cũng chảng còn hứng thú đi dạo phố, liền xoay người về nhà. Không cần phải nói, tối nay Cảnh Tiêu Niên sẽ không về sớm quá. Mấy lời bàn tán đủ kiều về chuyện trăng hoa của Cảnh Tiêu Niên thông qua vô số người nói đến tam sao thất bản, Kỷ Thuận Mỹ cũng đã nghe vô số lần. Nhưng đây là lần đầu tiên lại đối mặt hắn và tình nhân ở khoảng cách gần đến vậy. Hắn lại cứ như thế rời đi, coi nàng như vô hình.
Cảnh Tiêu Niên, là thứ gì có thể khiến anh đắc ý kiêu ngạo đến vậy? Là vì anh giúp nhà họ Kỷ chúng tôi sao? Là vì anh nuôi tôi? Chẳng lẽ tôi là nô lệ anh dùng tiền mua về?
Về đến nhà, Kỷ Thuận Mỹ vẫn nhịn không được khóc một hồi. Nàng không đau khổ vì tình cảm của chồng mình, thứ tình cảm kia chưa từng thuộc về nàng, cho nên cũng không có chuyện bị người khác đoạt mất. Nàng chính là không chịu nổi sự nhục nhã này. Chẳng thà Cảnh Tiêu Niên buông tay cô gái kia ra, sau đó cùng Kỷ Thuận Mỹ rời đi, cũng coi như là một hồi vợ chồng, giữ lại cho Kỷ Thuận Mỹ một chút tôn nghiêm. Nhưng mà, lúc Kỷ Thuận Mỹ thấy họ nghênh ngang mà đi, rõ ràng thể hiện sự cười nhạo cùng châm chọc nàng. Nàng chính là nữ nhân vô dụng như vậy, xứng đáng chịu vô tận tổn thương.
Đang khóc, Kỷ Thuận Mỹ đột nhiên ra một quyết định quan trọng. Nàng sẽ ủng hộ Thuận Duyệt, giúp em gái giữ lấy hạnh phúc. Nàng không muốn thấy vài năm sau Kỷ Thuận Duyệt sẽ trở thành một Kỷ Thuận Mỹ nữa. Trên đừi này có một Kỷ Thuận Mỹ phải rơi nước mắt là đủ rồi.
***
Cảnh Tiêu Niên dẫn Minnie đi xa rồi, đột nhiên hất tay cô ta ra.
“Cô có thể tự mình đi đàng hoàng được không, cứ quấn lấy tôi con mẹ nó cô có mệt không?!”
Minnie đang mỉm cười đắc ý sau khi chiến thắng Kỷ Thuận Mỹ, nụ cười này lại bởi vì Cảnh Tiêu Niên nổi giận mà biến thành cứng ngắc.
Cô còn chưa kịp nói gì, Cảnh Tiêu Niên liền sải bước, cũng không quay đầu bỏ lại cô, đi về phía bãi đỗ xe.
Minnie biết lúc này tốt nhất mình nên tự động biến mất, nếu không thì đời này cô đừng nghĩ đến chuyện gặp lại Cảnh Tiêu Niên.
Cảnh Tiêu Niên cảm thấy ngày không vui vẻ cực kỳ, cả thế giới đều không theo ý hắn.
Sự lạnh lùng lúc vừa rồi khi Thuận Mỹ làm như không thấy Minnie khiến Cảnh Tiêu Niên nổi điên. Đây là biểu hiện của một người vợ bình thường sao? Những cô tự nhận mình thục nữ, có ai khi nhìn thấy tình nhân của chồng mình lại không gây lộn, phát điên lên? Nhưng cố tình hắn lại gặp phải kiểu vợ quái thai như Kỷ Thuận Mỹ. Hắn chỉ có thể làm bộ bình tĩnh dẫn theo Minnie nhanh nhanh rời đi, nếu đợi thêm một chút đồng hồ nữa, hắn không đảm bảo mình sẽ không nổi điên đương trường.
Hắn không sợ Kỷ Thuận Mỹ gây sự, hắn thậm chí có chút hứng thú chờ đợi ngày này. Nhưng mà hắn chỉ sợ kiểu lạnh lùng miệt thị đó của Kỷ Thuận Mỹ, như thể Cảnh Tiêu Niên hắn là một người xa lạ hoàn toàn không chút quan hệ gì với nàng.
Bình thường tính tình hắn hơi nóng nảy, nhưng hắn đối xử với nàng không tốt sao? Hắn đi công tác chưa bao giờ mua cho nữ nhân khác quần áo, chỉ mua cho nàng. Hắn đưa cho nàng từng xấp từng xấp tiền, để nàng có một cuộc sống cẩm y ngọc thực, nhưng nàng lại chưa bao giờ hỏi hắn, những đồng tiền này của hắn kiếm được bên ngoài vất vả biết bao nhiêu. Hắn như thế, nàng còn muốn ở hắn cái gì đây? Muốn tình yêu của hắn sao? Nàng còn cần tình cảm của hắn? Cho tới giờ nàng cũng chưa bao giờ lấy lòng hắn, ngay cả lúc hắn nổi điên, nàng cũng không nguyện ý nhiều lời một câu.
Đây con mẹ nó là cái ngày gì chứ? Cảnh Tiêu Niên thật muốn tìm một người đánh tơi bời một trận, xả cục tức trong lòng.
Hết chương 12
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
84 chương
273 chương
80 chương
5 chương
94 chương
22 chương