Nam Xấu Khó Gả
Chương 55
Editor: demcodon
Ai cũng có giới hạn, cũng có điểm mấu chốt không thể đụng vào, cái giới hạn này người khác không thể đụng vào. Nếu không dù người có tính tình tốt cũng sẽ trở mặt với ngươi.
Mà Trần Hưng vừa lúc chạm vào điểm giới hạn của Phương Vân Tuyên. Nếu như y chạm vào việc khác thì Phương Vân Tuyên có thể nhịn được. Nhưng Trần Hưng lại cố tình xoi mói món ăn của Thực Cẩm lâu, còn nói Phương Vân Tuyên lừa gạt khách hàng. Lúc nấu ăn lại phá rối, khi dễ những quan khách ăn không biết tốt xấu, còn cố ý cho tiểu học đồ không có kinh nghiệm luyện tập, lấy đồ ăn nửa sống nửa chín ra lừa gạt người.
Phương Vân Tuyên rốt cuộc không thể nhịn nổi. Trong việc nấu ăn hắn vẫn luôn nghiêm khắc, chưa bao giờ dám có một chút qua loa. Hắn có thể đảm bảo từ mỗi một món ăn ở trong phòng bếp Thực Cẩm lâu bưng ra, vô luận là nguyên liệu hay hương vị tuyệt đối đều là hạng nhất ngon nhất.
Cái gì lừa gạt người, cái gì nửa sống nửa chín, chẳng lẽ những quan khách này đều là tên ngốc sao, ăn một hồi cảm thấy không thể ăn được còn quay lại Thực Cẩm lâu chờ bị người lừa lần thứ hai sao?
Thực Cẩm lâu thành đông đã khai trương mấy tháng chưa từng có một người khách nào nói qua món ăn không ngon, ăn xong rồi đều vừa lòng ra về, mỗi người đều khen. Loại danh tiếng này không phải tiêu tiền là có thể mua được, cần nhờ tài năng thực sự mới có thể chậm rãi tích lũy ra; cũng chỉ dựa vào thời gian ngắn ngủi như vậy Thực Cẩm lâu mới buôn bán đắt khách như thế, đủ để nhìn ra bọn họ là tên xứng với thật. Bởi vậy Phương Vân Tuyên càng không thể tùy ý tên Trần Hưng này nói năng bậy bạ ở đây, phá hư danh dự của Thực Cẩm lâu.
Sắc mặt Phương Vân Tuyên hơi trầm xuống, nhìn chằm chằm Trần Hưng lạnh lùng hỏi: “Trần lão bản chẳng lẽ là tới bới lông tìm vết?”
Trần Hưng sửng sốt khi khí chất Phương Vân Tuyên thay đổi, mới vừa rồi nam nhân còn hòa nhã lễ phép đảo mắt lại trở nên sát khí lạnh lẽo quang người. Y bị hắn nhìn chằm chằm khí thế không tự giác thấp xuống. Trần Hưng kêu to hai tiếng, nói lắp: "Ai... ai bới lông tìm vết?"
Y nói xong lại cảm thấy mất mặt từ ghế trên đứng lên chỉ vào Phương Vân Tuyên mắng: “Bao nhiêu người dùng kiệu lớn tám người nâng mời ta đến tửu lâu hắn ăn cơm ta cũng không chịu nể mặt đó. Hôm nay đến Thực Cẩm lâu ngươi là đại gia ta cho ngươi thể diện. Ngươi còn không cảm kích mà còn nói ta bới lông tìm vết? Ngươi xấu… ôi…”
Y còn chưa dứt lời thì trên mặt đã ăn một cái tát.
Đỗ Ích Sơn cực kỳ không muốn nghe người khác nói đến chữ “xấu” này. Giữa y và Phương Vân Tuyên ngẫu nhiên nói giỡn, nói đến chữ xấu là tình thú, là một việc vui, là ngọt ngào giữa bọn họ. Nhưng Đỗ Ích Sơn lại tuyệt đối không cho phép người khác ở trước mặt y nói Phương Vân Tuyên trông như thế này như thế kia.
Một cái tát này vừa mạnh vừa nhanh, đánh đến Trần Hưng xoay hai vòng tại chỗ chuyển, đầu óc lập tức chóng váng. Y lớn như vậy cho tới bây giờ chưa bị ai đánh qua, lỗ tai còn ong ong. Đỗ Ích Sơn xuống tay thật độc ác. Nửa bên mặt của Trần Hưng nhất thời sưng lên, răng cấm cũng lung lay, nói chuyện cũng không lưu loát: “Ngươi... ngươi... ngươi…”
Hầu gia và quan tam phẩm, ai lớn ai nhỏ trong lòng Trần Hưng rất rõ ràng, nói ba chữ “ngươi” liên tiếp cũng không dám mắng Đỗ Ích Sơn. Trong lòng nén giận thêm nín thở, một gương mặt sưng lên giống gan heo, đỏ đỏ tím tím.
Trần Hưng xoay người gạt ngã một cái ghế hung hăng mắn Phương Vân Tuyên: “Ngươi chờ đó!” Nói xong quay đầu muốn chạy ra ngoài cửa.
Hạ Song Khôi vui phát điên, gã vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Đỗ Ích Sơn tức giận lớn như vậy. Gã thấy Trần Hưng muốn chạy tiến lên một bước nhảy người tới chặn ở cửa, vươn tay ra đẩy Trần Hưng một cái lảo đảo, tiếp theo duỗi tay bắt chéo hai cánh tay y ra sau lưng, giọng ác nói: “Ngươi kêu ai chờ?”
Lại đã một chân lên trên bụng y, đá đến Trần Hưng hú lên quái dị. Mặt mũi Hạ Song Khôi tràn đầy hung ác quát: “Ngươi cũng không hỏi thăm xem Phương Vân Tuyên là huynh đệ kết nghĩa của Hạ Song Khôi ta, ngươi còn dám chạy đến đây sinh sự, chán sống rồi sao?”
Trần Hưng đưa lên trên chân không chấm đất, bị người treo cánh tay cảm thấy hai cánh tay sắp gãy, bắt đầu kêu rên liên tục cầu xin tha: “Không dám, ta cũng không dám nữa!”
Hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt. Trong miệng Trần Hưng kêu hết sức biết lỗi, nhưng trong lòng lại ác ý không ngừng: chuyện hôm nay ta sẽ ghi
<img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3455495.png" data-pagespeed-url-hash=1544240189 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Truyện khác cùng thể loại
75 chương
12 chương
31 chương
23 chương