Editor: demcodon Phương Vân Tuyên thừa dịp Đỗ Ích Sơn tiếp chỉ, mọi người không rảnh để ý hắn mà lén lút xuống xe ngựa, dẫn theo Nam ca nhi lặng lẽ vào phủ Quảng Ninh. Lối rẽ cách phủ Quảng Ninh không đến năm dặm đường. Phương Vân Tuyên vòng qua Đỗ Ích Sơn vào thành tìm quán trọ nghỉ. Hắn cũng không biết tại sao mình lại lén lút như vậy, giống như tên ăn trộm chạy thoát. Phương Vân Tuyên không muốn lại có quan hệ gì với Đỗ Ích Sơn. Hắn sợ hãi… về phần sợ cái gì không cần nói cũng biết. Phương Vân Tuyên cười bản thân nhớ ăn không nhớ đánh, rõ ràng đã từng bị tổn thương đến tim đều đau, vì sao bây giờ còn có thể dễ dàng động lòng với một người. Về sau cũng sẽ không gặp lại y. Đây là Phương Vân Tuyên ra lệnh cho mình. Dù sao thân phận bọn họ cách xa, cho dù ở chung một chỗ trong vòng luẩn quẩn qua lại cũng sẽ không giống nhau. Cho dù muốn gặp cũng không thấy được. Phương Vân Tuyên rửa mặt giữ vững tinh thần, tính toán phải làm sao sống yên ở phủ Quảng Ninh. Từ Lạc Bình đến Quảng Ninh trên người Phương Vân Tuyên mang theo một trăm lượng bạc. Dọc theo đường đi rải rác dựa vào làm đầu bếp cho người và bán tượng điêu khắc gỗ, hắn lại kiếm thêm hai mươi mấy lượng. Ngoại trừ chi tiêu hằng ngày của phụ tử bọn họ thì bây giờ còn dư lại hơn một trăm mười lượng. Phương Vân Tuyên nghĩ kỹ rồi, ngày mai lập tức đi thuê một căn nhà, tốt nhất là phía trước quầy bày cửa hàng, phía sau có phòng cho người ở lại, không cần lớn. Tiền vốn của hắn có hạn, cũng không có tâm tư gì kiếm nhiều tiền, chỉ cần có thể nuôi sống Nam ca nhi và cho bé đến học đường là được. Ăn cơm trưa xong Phương Vân Tuyên trước dẫn theo Nam ca nhi đi dạo ở phủ Quảng Ninh. Nơi này không hổ là đất lành, trong phủ vô cùng giàu có và đông đúc; ra cửa thành đông không xa chính là cảng lớn nhất trong nước. Bởi vì hậu cần phát đạt, thương nghiệp cũng đặc biệt phồn thịnh, thương nhân lớn nhỏ đều hội tụ tại đây, sinh ra một tòa thành trấn dành cho chốn thương nhân. Phương Vân Tuyên vừa đi dạo vừa phát hiện nơi này làm mua bán gì cũng có: ăn, mặc, dùng, tửu lâu, quán ăn, cửa hàng tơ lụa, tiệm quan tài, lớn bé đầy đủ mọi thứ. Nếu muốn ở chỗ này mở một đường máu xem ra không phải một việc dễ dàng. Nhưng mọi việc có lợi thì có hại, cạnh tranh nhiều đã nói lên khách hàng nhiều, khách hàng nhiều thì mua bán cũng nhiều, mua bán nhiều thì thương nhân tự nhiên cũng nhiều. Đi dạo cả buổi chiều, mắt thấy đến giờ cơm thì Phương Vân Tuyên từ trên phố xá náo nhiệt nhất tìm một quán cơm đi vào tùy tiện gọi hai món ăn và một bầu rượu. Lúc chờ đồ ăn mang lên thì hắn nghiên cứu bảng ghi chép thực đơn tạm thời của quán cơm, nền đỏ chữ màu đen. Trên bảng ghi chép tạm thời viết tất cả món trong cửa hàng bán, trong đó nhiều là những món gia đình bình thường, giá cả cũng vừa phải, mặt khác có mấy món phối hợp với rượu trắng và rau trộn nhắm rượu, mấy món tinh tế cũng có, nhưng mà người gọi không nhiều lắm. Lúc này đúng là giờ cơm, bên ngoài trên đường người đến người đi, bàn ghế trong cửa hàng cũng không ít, không đầy một lúc đã ngồi đầy. Phương Vân Tuyên cố ý ngồi lâu chậm rãi nhấp rượu, lưu ý tình hình mấy bàn bên cạnh. Ngồi hơn một canh giờ, Phương Vân Tuyên phát hiện lượng khách nơi này không cao, mấy bàn bên cạnh ăn cơm uống rượu hồi lâu cũng không thấy nhúc nhích, xem ra quán cơm này buổi tối buôn bán cũng chỉ là như thế . Trở lại quán trọ, Phương Vân Tuyên dỗ Nam ca nhi ngủ rồi nằm ở trên giường lên kế hoạch, dựa vào trường hợp quán cơm kia ngoại trừ phí tổn, mưu cầu lợi nhuận nhiều nhất có thể ngang hàng. Nói cách khác ngươi bận rộn muốn chết nhưng cũng nhiều lắm là no bụng. Nếu muốn phát tài thì khó càng thêm khó. Phương Vân Tuyên không muốn phát tài, nhưng cũng không muốn mang cửa hàng mở đến nửa chết nửa sống. Nếu phải làm thì nhất định phải làm tốt. Phương Vân Tuyên nghĩ tay nghề nấu cơm của hắn hẳn là không vấn đề gì, dù sao cũng thí nghiệm nhiều như vậy rồi. Từ khi dọc theo đường đi phản ứng của đám người Vi Trọng Ngạn cũng có thể nhìn ra được hắn làm cơm vẫn là rất hợp khẩu vị với người thời đại này. Hiện tại chỉ là phát sầu cho cửa hàng mình nên thêm chút gì cho đặc sắc, thu hút thiệt nhiều khách hàng tới cửa. * * * Không nói đến Phương Vân Tuyên phiền não như thế nào, ngược lại nói đến Đỗ Ích Sơn bên này. Đỗ Ích Sơn và Mã Thành An vào phủ nha, một bữa tiệc rượu ăn đến nửa đêm mới tàn. Lý Trung thích uống, Mã Thành An thích nịnh hót, hai người thay nhau rót cho Đỗ Ích Sơn mấy bình rượu ngon mới tận hứng đi. Đỗ Ích Sơn uống đến say choáng váng, hôm nay dự tiệc y vốn dĩ mang theo vài phần khí thế. Trong bữa tiệc cố ý cho người chuẩn bị một phần hậu lễ, làm trò trước mặt Mã Thành An đưa cho Lý Trung cười nói: “Hôm nay Lý công công cũng nhìn thấy bên cạnh Đỗ mỗ chỉ còn lại có hai mươi mấy người huynh đệ này. Chúng ta không cần cầu gì, chỉ cầu yên ổn. Quãng đời còn lại cũng không uổng công chinh chiến nhiều năm, mà ngay cả phụ mẫu trong nhà bệnh nặng cũng phải giữ vững biên quan, không thể về quê báo hiếu. Đỗ mỗ cầu xin công công ở trước mặt vạn tuế nói tốt vài câu, một ly rượu nhạt biểu đạt tấm lòng.” Đỗ Ích Sơn nói xong một hơi uống cạn sạch rượu trong chén. Lý Trung nhìn chằm chằm hai mắt y, lại nhìn nhìn phần hậu lễ kia, trên mặt cười như không cười. Đỗ Ích Sơn cũng không hợp với việc luồn cúi. Khi ở kinh thành, y cũng không kết giao với quan viên trong triều, chuẩn bị nhân tình, có qua có lại, càng là việc y cũng không biết làm. Lý Trung đối y hết sức kính trọng, cũng biết việc hoàng đế làm đối với Đỗ Ích Sơn mà nói thật là có chút không công bằng. Đỗ Ích Sơn nói ra những lời này đơn giản là nhờ Lý Trung truyền tin đến cho hoàng đế, nói hắn hiện giờ hổ lạc bình dương, long du vây hải*. Một Tướng quân không có binh lính, phong quan Hầu gia, ở phủ Quảng Ninh ngay cả sóng to đầu cũng lật không đứng dậy, mong hoàng đế cứ việc an tâm. (*Nguyên văn: hổ lạc bình dương bị khuyển khi, long du thiển thủy tao hà hý = hổ lạc đồng bằng bị chó khinh, rồng bơi nước cạn bị tôm giễu. Đại ý của hai câu này là nói về nỗi bi ai của người có quyền lực danh vọng khi sa cơ thất thế thì bị kẻ dưới mình khinh khi hiếp đáp.)  Lời này có vài phần giận dỗi, quân quyền của Đỗ Ích Sơn mặc dù bị hoàng đế tướt, nhưng y ở trong quân uy vọng lại không thể khinh thường. Hiện giờ ở núi Thất Tinh vẫn treo tên Đỗ Ích Sơn lên, vẫn có thể trên dưới một lòng đưa tới vô số binh lính đi theo, cũng khó trách hoàng đế sẽ lo lắng. Lý Trung cười ha ha, không để ý tới mũi nhọn trong lời nói của Đỗ Ích Sơn ngược lại cười nói: “Ngài hiện giờ là Hầu gia cao quý, vạn tuế hết thưởng bạc lại thưởng vàng. Từ khi nước Trường An mở nước đến nay, ngoại trừ mấy vị lão tướng cùng Thái Tổ gia giành thiên hạ có được vinh quang này thì ngài cũng tính là người đầu tiên. Không đến hai năm ngài ở phủ Quảng Ninh này sợ là đi ngang về dọc.” Đỗ Ích Sơn không khỏi mắng Lý Trung là kẻ dối trá, không nói tiếp chuyện này với gã, ngược lại không dấu vết thay hoàng đế nói lời hay. Việc này cũng không thể nói rõ đến nơi đến chốn mới thôi, trong lòng mọi người đều biết là được. Ngày sau y cẩn thận một chút không cần làm việc vượt qua, đừng cho người có tâm biết được nhược điểm là được. Vi Trọng Ngạn ở ngoài phủ nha đợi nửa buổi tối mới chờ được Đỗ Ích Sơn đi ra. Hai người lên xe ngựa chạy đi, trên đường về Đỗ gia trang Đỗ Ích Sơn hỏi phụ tử Phương Vân Tuyên dàn xếp thế nào. Vừa rồi bị chuốc rượu một hồi, lúc này Đỗ Ích Sơn mới cảm thấy men rượu dâng lên, nửa nằm ở trong xe, trước mắt trời đất quay cuồng, đầu óc mơ màng. Y nhắm mắt dưỡng thần, đợi một hồi lâu cũng không nghe thấy tiếng Vi Trọng Ngạn trả lời lại hỏi một lần: “Phụ tử Nam ca nhi dàn xếp thế nào?” Vi Trọng Ngạn nghe nhắc tới Phương Vân Tuyên thì tức giận, nghẹn một hồi lửa giận lại nổi lên đấm một quyền lên trên vách gỗ xe ngựa, một tiếng ầm vang thật lớn làm cho người đánh xe hoảng sợ. Đỗ Ích Sơn cảm thấy không đúng mở hai mắt hỏi sao vậy. Vi Trọng Ngạn tức giận nói: “Tên Phương Vân Tuyên này dọc đường đi chiếm được lòng nhiều người, gọi ca ca dài ca ca ngắn lại khen ngược. Ai biết vừa đến Quảng Ninh, các huynh đệ vừa không chú ý hắn đã dẫn Nam ca nhi đi, đoàn người tìm một hồi cũng không gặp bóng dáng của hắn. Ai cũng không biết hắn đi đâu, có vào phủ Quảng Ninh hay không càng không có người nào biết.” Đỗ Ích Sơn im lặng, trán nổi gân xanh, cồn quấy rối đến y đau đầu. Phương Vân Tuyên đi rồi, y sau một hồi mới kịp phản ứng. Đi rồi có nghĩa là hắn không muốn lại có quan hệ gì với bọn họ nữa, bằng không cũng sẽ không nói câu nào mà cứ như vậy bỏ đi. Nghĩ thật đẹp! Đỗ Ích Sơn cười nhạt một tiếng, muốn bỏ y đi, cửa cũng không có. Trước khi chưa có biết rõ ràng tâm ý cả hai thì hai người bọn họ cho dù chết cũng phải cột vào chung một chỗ. “Ngày mai đi tìm Mã Thành An, điều sai nha từ phủ nha lật phủ Quảng Ninh lên tìm, ta cũng không tin không tìm thấy hắn!” Đỗ Ích Sơn đột nhiên mở miệng, giọng điệu lại có vài phần hung ác. Vi Trọng Ngạn nghe được ngẩn người, gã mặc dù tức giận Phương Vân Tuyên tự tiện đi nhưng cũng không chấp nhất đến mức nhất định phải điều động sai nha của quan phủ đi tìm hắn như vậy. Lại nghĩ tới suy đoán trước đó mấy ngày trong lòng Vi Trọng Ngạn có chút bất an. Đỗ Ích Sơn làm cái gì đều là không đạt mục đích thề không bỏ qua, ở chiến trường đó là chuyện tốt, sát phạt quyết đoán, quyết thắng ngàn dặm. Nhưng đối với một người quá chấp nhất dường như có chút đáng sợ. Đó cũng là nguyên nhân Vi Trọng Ngạn thăm dò Phương Vân Tuyên, gã thật sự không nghĩ Phương Vân Tuyên dính vào việc này. Đỗ Ích Sơn này trong xương đã máu lạnh vô tình, để cho y quấn lên thật sự không phải là chuyện tốt. Mệnh lệnh của Đỗ Ích Sơn trước nay chỉ nói một lần, y đã lên tiếng thì Vi Trọng Ngạn không dám không nghe. Gã gật đầu đồng ý, âm thầm nghĩ đối sách. Phương Vân Tuyên nói qua muốn định cư ở phủ Quảng Ninh. Nhưng rốt cuộc ở đây ai cũng không biết, lại nói phủ Quảng Ninh lớn như vậy hắn chui vào góc xó xỉnh nào giống như mò kim đáy biển. Cho dù phái quan binh đi tìm cũng không thể đi tìm giống như đi bắt phạm nhân bỏ trốn, còn muốn lấy điều tra nghe ngóng làm chủ, tìm được hay không còn là một việc không biết. Việc này nếu giao cho gã làm thì mình chỉ cần hành sự tùy theo hoàn cảnh, nghĩ biện pháp giấu diếm Đỗ Ích Sơn. Cho dù tìm được cũng có thể nói không tìm được, kéo dài một - hai năm thì Đỗ Ích Sơn đối với việc này tự nhiên cũng phai nhạt. Vi Trọng Ngạn không nghĩ tới Đỗ Ích Sơn sẽ nghiêm túc, một người nam nhân đối với một nam nhân khác muốn nói khởi đầu có tâm tư gần gũi cũng không kỳ quái. Trong quân không có nữ nhân, những người nam nhân bọn họ ở ngoài biên giới ngẩn ngơ chính là mười mấy năm, cơ hội gặp nữ nhân so với gặp hoàng đế còn ít hơn. Trong đó có không ít người an ủi và thư giải lẫn nhau. Nhưng loại chuyện này ngẫu nhiên làm còn đượci, nếu như gióng trống khua chiêng công khai ra thì sẽ bị người khinh thường. Gã kính trọng Đỗ Ích Sơn, cũng xem Phương Vân Tuyên như huynh đệ ruột; nhìn không ra còn chưa tính. Hiện giờ nếu phát hiện một chút manh mối thì gã nhất định phải chặt đứt, không có thể làm cho hai người mình coi trọng nhất rơi vào hố lửa. Đỗ Ích Sơn và Vi Trọng Ngạn đều có tâm tư riêng của mình, một đường buồn không lời gì để nói mà về Đỗ gia trang. * * * Đỗ gia trang được xây trên rừng nước, là trấn nhỏ điển hình vùng sông nước, ở giữa có một con sông uốn lượn, nửa vây quanh một thế giới bị phong bế. Đây là nơi cư trú của hơn ba trăm hộ dân gia tộc Đỗ thị, tất cả người trong trang đều họ Đỗ, bảy dắt tám xả tất cả đều có thể dính đến thân thích. Không biết cây ở trấn khẩu chống đền thờ cẩm thạch bao nhiêu năm, Đỗ Ích Sơn vừa thấy đã nhíu mày. Xa quê nhiều năm y dường như đã quên quy củ của dòng họ nơi này còn lớn hơn tất cả chỗ khác. Ở Đỗ gia trang, tộc trưởng trong tộc nói chuyện còn dùng được hơn so tri phủ phủ Quảng Ninh - Mã Trường An. Tộc trưởng lên tiếng có thể định ra sinh tử sống còn toàn dòng họ, loạn dùng tư hình, chuyện dìm nước đánh chết ở trong trấn cũng nhiều lần xảy ra.