Nam Xấu Khó Gả
Chương 13
Editor: demcodon
Nam ca nhi nhìn thấy Phương Vân Tuyên tủi thân gọi lớn: “Phụ thân!” Tiếp theo lách người tránh khỏi tay nhũ mẫu bổ nhào qua, vội vàng chui vào lòng Phương Vân Tuyên hức hức khóc lớn.
Bếp lò trên xe đẩy vẫn còn đỏ lửa, Phương Vân Tuyên sợ bé bị bỏng vội buông xe đẩy ra vươn tay ôm lấy Nam ca nhi.
Trong hốc mắt Nam ca nhi đều là nước, khuôn mặt trắng nõn in rõ hai dấu tay. Bé khóc đến nghẹn ngào, khuôn mặt đỏ bừng, tất cả uất ức lẫn sợ hãi vừa rồi khi nhìn thấy Phương Vân Tuyên thì phát ra hết.
Phương Vân Tuyên nhíu mày, thế này là ra tay tàn nhẫn đến thế nào mà đánh hài tử thành như vậy chứ? Hắn vội vàng đi đến cạnh giếng múc nước rửa mặt cho Nam ca nhi rồi ôm lấy bé dỗ dành: "Nam ca nhi không khóc, nói cho phụ thân rốt cuộc là sao vậy? Ai đánh con?”
Nam ca nhi sợ hãi quay đầu lại nhìn thoáng qua Phan Tử Hàm mặt nhăn nhó như da quả cam héo, cuối cùng vẫn không dám nói chỉ lắc đầu, khuôn mặt chứa đầy nước mắt cười cười: “Nam ca nhi tự té ngã.”
Phương Vân Tuyên đau lòng, đứa bé này còn nhỏ mà tâm tư đã nặng thế này rồi, sau này làm sao mà vui vẻ được? Hắn cố gắng thoải mái cười nói: “Phụ thân mang món ngon về nè, Nam ca nhi ăn rồi đừng khóc nữa nha!”
Nam ca nhi rưng rưng gật đầu. Phương Vân Tuyên bế bé lên bước đến xe đẩy tìm kiếm, bên trong có không ít đồ ăn đều là thứ lấy đổi với hoành thánh hôm nay. Trong đó có mấy món bánh tròn tròn làm từ gạo nếp đường trắng. Phương Vân Tuyên mở giấy gói ra lấy một viên cho Nam ca nhi ăn.
Viên bánh này dùng gạo nếp làm vỏ, bên trong là đậu đỏ nghiền mịn làm nhân, bên ngoài còn lăn qua đậu nành, ăn vào vừa thơm vừa mềm.
Nam ca nhi ăn một miếng nhỏ rốt cuộc cũng tươi cười giơ viên bánh trong tay lên đút cho Phương Vân Tuyên: “Phụ thân ăn đi!”
Phương Vân Tuyên cảm động, mệt nhọc cả ngày dường như biến mất theo lời nói này.
Phan Tử Hàm ở bên càng xem càng giận, gã mới là phụ thân ruột của Nam ca nhi. Nhưng Nam ca nhi đã không gần gũi với gã ngay từ khi còn nhỏ, ngược lại rất thân thiết với tên quái dị này. Hôm nay dỗ một hồi muốn nó gọi mình một tiếng "phụ thân" ai ngờ Nam ca nhi dỗ thế nào cũng không chịu gọi, cho nên mới chọc giận Phan Tử Hàm gã ra tay đánh bé.
Phan Tử Hàm có bộ dáng phong lưu tuấn tú, người ngoài nhìn vào chỉ thấy gã có bộ dạng nhẹ nhàng của một giai công tử. Thật ra thì người này lòng dạ hẹp hòi, háo sắc lại ham mê cờ bạc, là thứ đồ bất tài vô dụng.
Ngược lại, Phương Sửu Nhi tuy có gương mặt xấu xí, nhưng bụng đầy thi thư, xuất khẩu thành thơ, học thức lẫn giáo dưỡng đều hơn gã rất nhiều, làm cho Phan Tử Hàm ghi hận trong lòng đã lâu. Gã tới lui với Phùng Thanh Liên nhiều năm trong lòng sớm đã chán ngấy. Nếu không phải do ghi hận Phương Sửu Nhi, hơn nữa Phùng Thanh Liên lại ra tay rộng rãi có bạc cho gã ăn chơi bài bạc thì gã đã chạy cao bay từ lâu, làm gì rãnh rỗi dây dưa với từ nương bán lão* như nàng ta nhiều năm như vậy.
(*Từ nương bán lão: được sử dụng để mô tả một phụ nữ trung niên hay già tuổi mà vẫn đa tình.)
Lúc này Phan Tử Hàm nhìn thấy Nam ca nhi ôm cổ Phương Vân Tuyên trong mắt đều là thân mật tin cậy, ánh mắt Phương Vân Tuyên thì dịu dàng nhìn Nam ca nhi cười đến ôn hòa cưng chiều. Trong ngực gã đột nhiên nổi lửa giận, nói ghen tị có, nói oán hận cũng có. Trong đó còn kèm thêm út tự ti mặc cảm lẫn xấu hổ nhục nhã, tóm lại là khó chịu thêm oán hận, tất cả cuồn cuộn đảo loạn trong lòng gã, cuối cùng biến thành thứ cảm giác hung hăng ác độc.
Ta không thoải mái thì cũng sẽ làm cho ngươi không thoải mái. Phan Tử Hàm cười mỉa một tiếng lấy cây quạt nan trúc từ trong tay áo ra, quạt giấy nhẹ lay động chậm rãi bước đến trước mặt Phương Vân Tuyên.
Nam ca nhi thấy gã là sợ đến run rẩy, bộ dáng tươi cười trên mặt cũng tắt ngấm, nằm trong lòng Phương Vân Tuyên phát run.
Phan Tử Hàm hận đến nghiến răng, gã có phải hổ đâu mà dọa nó đến như vậy? Tên quái dị này thì có cái gì tốt chứ? Đôi mắt hoa đào cong lên, môi nhếch lên thành nụ cười nhẹ, quả nhiên là điên đảo chúng sinh. Phan Tử Hàm cười chỉ vào Nam ca nhi, tránh khỏi nhũ mẫu phía sau tiến đến bên tai Phương Vân Tuyên nhỏ giọng nói: “Nhi tử được tặng kèm này có phải nuôi đến sung sướng rồi không?”
Sắc mặt Phương Vân Tuyên cứng đờ, Phan Tử Hàm nói lời này đúng là làm cho người ta ghê tởm. Nam ca nhi là nhi tử của ai người trong nhà này đều biết rõ, chỉ còn thiếu chút không đâm thủng lớp giấy cửa sổ cuối cùng nữa mà thôi. Hiện giờ gã nói với Phương Vân Tuyên như thế quả thực là không biết xấu hổ. Ở trong Phương gia, thông đồng với tức phụ nhà người ta, lại bắt Phương Sửu Nhi giúp gã nuôi nhi tử không công nhiều năm như vậy. Giờ lại còn to gan lớn mật xát muối lên miệng vết thương người ta, quả nhiên là kẻ vừa tàn nhẫn vừa độc ác.
Phan Tử Hàm âm thầm đắc ý lui ra sau một bước, mặt mũi tràn đầy vui vẻ nhìn gương mặt Nam ca nhi vui vẻ nói: “Thật đúng là càng lớn càng giống ta, đúng không?”
Phương Vân Tuyên rít lên hai chữ từ trong kẽ răng: “Chờ đó!” Sau đó quay đầu lại kêu nhũ mẫu: “Má Lưu, đưa tiểu thiếu gia về phòng, nó bị kinh sợ, nhớ phải lấy trà định thần cho nó uống.”
Nhũ mẫu ước gì chạy nhanh rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt, vội nhận lấy Nam ca nhi từ trong tay Phương Vân Tuyên vội vội vàng vàng chạy về phòng.
Phương Vân Tuyên quay người lại lập tức đá mạnh cho Phan Tử Hàm một cái. Hắn thật sự là giận đến điên rồi, đời trước hắn cũng coi như là người nhã nhặn. Những người từng tiếp xúc với Phương Vân Tuyên đều nói vừa thấy hắn là đã biết con nhà gia giáo, giáo dưỡng cực nghiêm, bình thường xử sự luôn bình thản ôn hòa, vừa gần gũi khiêm nhường vừa xa cách lễ phép, chưa bao giờ dễ dàng tức giận, đừng nói đến đánh người mà ngay cả cao giọng to tiếng cũng cực ít.
Nhưng từ khi đến thế giới này Phương Vân Tuyên chỉ cảm thấy mình sắp bị cả nhà Phùng gia làm cho tức hộc máu đến nơi, tính tình cũng ngày càng thô bạo. Hôm nay lại càng không áp được lửa giận, nhất định phải dạy dỗ tên khốn khiếp này trước mới được.
Kiếp trước, Phương Vân Tuyên đã từng luyện tán thủ* để đánh với Trần Lỗi vài ngày, đối phó với cao thủ thì lực bất tòng tâm. Nhưng để đối phó với kẻ chìm trong tửu sắc như Phan Tử Hàm thì dư sức.
(*Tán thủ / sanda / sanshou: là võ chiến đấu tay không tự do, chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa).
Một chân đá ngã Phan Tử Hàm xuống đất, tiếp theo đó là một quyền đập thẳng vào mũi gã, dòng máu tươi lập tức chảy ra. Phan Tử Hàm tay cào chân đạp, đá đập phản kháng. Nhưng thân thể gã sớm đã bị tửu sắc làm cho mục rỗng, không phải là đối thủ của Phương Vân Tuyên. Phương Vân Tuyên hết đấm lại đá, cứ thế đánh cho gã tối tăm mặt mày, chỉ trong chốc lát đã đánh cho gã thành quả hồ lô bê bết máu.
“Đây là thay Sửu Nhi trả lại cho mi! Đây là Nam ca nhi! Đây là đại gia nhìn mi không vừa mắt trả thêm cho mi!”
Phan Tử Hàm bị đánh đến gào khóc thảm thiết, nếu gã biết trong thân xác Phương Sửu Nhi này đã đổi thành người khác thì có đánh chết gã cũng không dám gây chuyện như vậy. Là do chắc chắn Phương Sửu Nhi là người thành thật, chưa bao giờ biết phản kháng gã mới dám cùng cả nhà Phùng thị ép sát từng bước. Nếu đổi lại là người khác thì làm gì có chuyện dung túng cho bọn họ làm càn như thế.
Gã ôm đầu lộn nhào, làm gì còn thể diện của bậc công tử phong lưu, chỉ thấy gã đúng là bộ dáng chó nhà có tang hoảng sợ bỏ chạy.
Thư Mặc nghe thấy động tĩnh trước tiên từ trong phòng chạy ra, vừa nhìn thấy lập tức sốt ruột đến độ luống cuống, muốn chạy lên cứu thì lại thấy cả người Phương Vân Tuyên tỏa ra lệ khí đằng đằng với vẻ mặt hung ác, nào còn dám đi lên tìm chết. Cô sốt ruột một lúc lâu mới nhớ ra là phải đi tìm Phùng Thanh Liên cầu cứu.
Phùng Thanh Liên nghe Thư Mặc nói xong nhất thời nóng nảy vội vã chạy ra thét to: “Dừng tay!”
Ba bước thành hai bước nhào tới trước mặt Phan Tử Hàm xoay người ôm gã vào ngực run giọng kêu lên: “Phan lang…”
Phan Tử Hàm bị đánh đến còn nửa cái mạng, hốc mắt bầm tím, khóe miệng nứt toác, nằm trong ngực Phùng Thanh Liên rên hừ hừ.
Phùng Thanh Liên đau lòng muốn chết, luôn miệng kêu Thư Mặc: “Còn đứng đực ra đó làm gì? Còn không mau đi mời lang trung đến!”
Thư Mặc nhìn thấy Phan Tử Hàm mắt đã sớm đỏ hoe, nghe thấy Phùng Thanh Liên nói thế mới sực tỉnh vội vàng vâng dạ rồi xoay người đi mời lang trung.
Phùng Thanh Liên lúc này mới nhớ tới Phương Vân Tuyên nghiến răng nghiến lợi mắng: “Ngươi là đồ quái dị, còn dám to gan lớn mật! Vì sao lại đánh Phan lang của ta? Có bản lĩnh thì đánh ta đây này!”
Phương Vân Tuyên há miệng thở hổn hển, cơ thể này thật đúng là không dùng được. Hắn lại vừa bị thương, lang trung đã dặn dò hắn nhất định đừng làm mấy động tác tốn sức. Hắn đánh đấm Phan Tử Hàm cũng là do quá tức giận, căn bản không nhớ ra mình vẫn còn bị thương. Sau khi đánh gã một trận chỗ xương sườn của hắn cũng đau đớn vô cùng, từng cơn đau nhói thi nhau ập tới, trên trán Phương Vân Tuyên đã lấm tấm mồ hôi lạnh.
Phùng Thanh Liên vừa khóc vừa la, ôm chặt Phan Tử Hàm mắng Phương Vân Tuyên tàn nhẫn độc ác, không phải là người.
Phương Vân Tuyên cau mày, giờ phút này cũng bắt đầu nổi giận. Cả nhà này đúng là cực phẩm. Phùng Thanh Liên có nói sao cũng là thê tử được Phương Sửu Nhi cưới hỏi đàng hoàng, ở ngay trước mặt trượng phu mà còn dám ôm nam nhân khác, lại còn mắng trượng phu không phải là người? Hắn không biết nên hình dung nữ tử này thế nào, quả thực là…
Chỗ sườn đau đớn vô cùng, có lẽ xương cốt lại lệch vị trí rồi. Phương Vân Tuyên cũng hết kiên nhẫn nạt Phùng Thanh Liên vẫn đang to mồm chửi bậy không ngừng: “Cô đó! Ngẩng đầu lên mà nhìn xem nơi này là Phương gia. Nếu cô không muốn an ổn sống qua ngày ta lập tức viết hưu thư* cho cô, mặc cho cô tái giá với người khác. Cũng đỡ cho cô phải cả ngày lén lút sống không thoải mái!”
(*Hưu thư: giấy bỏ vợ. Ngày xưa khi chồng muốn bỏ vợ thì phải viết giấy bỏ, tương đương đơn ly dị ngày nay.)
Tiếng khóc của Phùng Thanh Liên ngừng bặt, khó tin trợn trừng nhìn Phương Vân Tuyên. Trên mặt lúc đỏ lúc trắng, xấu hổ, tức giận, kinh hãi, hận thù, đảo mắt tất cả biến thành sợ hãi vô hạn. Nàng run run như không thể tin được, lại giống như đã sớm mong ngóng như thế từ lâu, suy nghĩ trong lòng điên đảo đánh nhau, cuối cùng vẫn nói cứng: ”Ngươi đừng có ngậm máu phun người! Sao ta lại không biết an phận sống qua ngày? Ngươi đánh biểu huynh của ta, chẳng lẽ còn bắt ta không được oán hận sao?”
Nói xong lại khóc hu hu, khóc đến hoa lê đẫm mưa, người ngoài mà thấy có lẽ còn tưởng Phương Vân Tuyên là kẻ hung ác nên mới làm cho mỹ nhân rơi lệ.
Phương Vân Tuyên giễu cợt cười lớn, nữ nhân này vì gia sản Phương gia thật đúng là cái gì cũng có thể nhẫn nhục được. Phương Vân Tuyên lắc lắc đầu thật sự không chống đỡ nổi nữa, không thèm để ý đến Phùng Thanh Liên còn đang kêu gào khóc lóc một tay ôm sườn xoay người về lại căn nhà cỏ của mình.
Truyện khác cùng thể loại
101 chương
448 chương
14 chương
159 chương
47 chương