Nằm Vùng Quân Hôn

Chương 12 : Cầu hôn

Trình Nặc lấy gà tre đã làm sạch sẻ từ trong túi mua hàng ra, đang cầm nó rửa sạch trong nước, chuông cửa phòng khách vang lên. Cô bĩu môi đặt gà tre xuống, rửa sạch tay trong nước sau đó vội vàng đi mở cửa, dù tiếng chuông cửa chỉ vang lên một lần. Mở cửa phòng ra, cô nhìn thấy người trong dự đoán, Trình Nặc cười với anh, nhường chỗ để Nghiêm Thiếu Thần vào phòng. Trình Nặc đóng cửa lại thì nhìn thấy anh xách túi trái cây trong tay. Cô không khỏi chậc chậc lưỡi, "Không ngờ Thượng tá Nghiêm cũng có hiểu được đến nhà không quên quà." Trong mắt cô thì Nghiêm Thiếu Thần sẽ không để ý chuyện như vậy, nếu không khi lần đầu gặp ông bà Nghiêm, anh đã gợi ý cho Trình Nặc biết sở thích của họ. Nghiêm Thiếu Thần liếc nhìn túi trái cây mình xách trong tay, nhíu mày, lạnh nhạt nói: "Cầm đi." Trong ấn tượng anh nhớ dường như Trình Nặc có nói thích ăn cây vải, đúng lúc trước cửa tiểu khu của nhà cô có bán trái này, nên mua ít. Trình Nặc dương nhẹ khóe môi, cô từng nói với Nghiêm Thiếu Thần, tháng bảy là mùa vải, thỉnh thoảng cô đi ngang qua gian hàng như vậy cũng sẽ mua ít, nhưng mà mấy ngày gần đây cô bị nóng nên không có đi mua. Trình Nặc nhận lấy túi trong tay anh, vào phòng bếp để trái cây ra dĩa, "Anh thật biết lựa trái vải sao," Trình Nặc bưng dĩa đựng trái cây mắt nhìn trái vải trơn đỏ mộng nước rồi nói. "Là người bán lựa." Nghiêm Thiếu Thần ngồi trên ghế sa lon nhẹ giọng nói. Trình Nặc ngồi bên cạnh anh, nghe lời này cũng không nhịn được cười ra tiếng, "A, vậy cũng đúng, ngay cả bác bán trái cây cũng biết lừa gạt nhân dân giải phóng quân là không đúng."diendanlequydon.com Mặt Nghiêm Thiếu Thần hơi cứng đờ, nhìn cô đang bóc vải, ánh mắt thoáng nhu hòa, "Mua vải cho em ăn sao còn không chặn được miệng của em?" Trình Nặc giả vờ không nghe thấy, nhét vải vào miệng, trong miệng nhanh chóng thấm đầy nước ngon ngọt, thời tiết càng ngày càng nóng, cô đột nhiên muốn ăn vải ướp lạnh, đứng dậy muốn bưng dĩa đựng trái vải để vào tủ lạnh, cánh tay bị kéo lại, cô quay đầu lại nghi ngờ nhìn anh. Nghiêm Thiếu Thần không trả lời cô, chỉ là giơ cánh tay nhẹ nhàng lau thịt quả dính vào khóe miệng cô. Trình Nặc cười nhạt, "Buổi trưa anh muốn ăn gì, em đi nấu cơm cho anh." "tùy tiện ăn một chút trong căn tin của quân đội, em không phải nói muốn nấu cháo gà sao?" Nghiêm Thiếu Thần buông cánh tay của cô ra, tay chỉ vào phòng bếp. "Thì ra anh mua trái vải là muốn đổi chén cháo gà." Trình Nặc đứng lên nhìn anh, khóe miệng hơi cong. "Còn có thể như vậy sao? Lúc ấy anh thật không nghĩ đến chuyện này." Trình Nặc đi vào phòng bếp lần nữa, rửa sạch gà tre dưới vòi nước, khóe miệng vẫn cười vui vẻ. Mấy ngày trước Nghiêm Thiếu Thần vừa trở về đã nói muốn thưởng thức nếm thử cháo gà do cô nấu, lúc ấy Trình Nặc không để ý, chỉ nghĩ anh đang an ủi tay nghề của cô, không ngờ hai ngày này anh lại nhắc lần nữa, lúc này Trình Nặc mới chợt hiểu, thì ra Nghiêm Thiếu Thần là người không làm việc vô nghĩa. Đồng thời cũng khiến Trình Nặc nghi ngờ vị giác của bà Nghiêm có vấn đề hay không, mặc dù tay nghề của cô không thể nói kém, nhưng tuyệt không phải đẳng cấp, nếu như cố nấu bàn món ăn gia đình, cô xem như ứng phó được, nhưng nếu tinh tế hơn, cô thật lòng không làm nổi. "Cần anh giúp em sao?" Lúc Trình Nặc vừa thông suốt suy nghĩ lung tung, giọng nói từ tính của Nghiêm Thiếu Thần truyền đến sau lưng, Trình Nặc xoay người muốn nói với anh, quân hàm trên quân trang phẳng phiu rộng rãi của Nghiêm Thiếu Thần chói lọi dưới ánh mặt trời, nhất thời lóa mắt của Trình Nặc. Trình Nặc nhíu mày, lắc đầu cười nói: "Không cần, suốt ngày anh chỉ huấn luyện dã ngoại, sao hiểu chuyện trong phòng bếp." Mặt Nghiêm Thiếu Thần hơi ngưng đọng, anh nhớ lại dường như chưa làm những thứ này, anh thản nhiên nói: "Anh có thể học từ em." "Phốc," Trình Nặc không nhịn được cười ra tiếng, "Anh học nấu cơm từ em?" Nghiêm Thiếu Thần nhíu mày, thầm nghĩ nha đầu này không tin anh? "Đúng." Anh gật đầu, bày tỏ mình rất nghiêm túc. "A, đừng vội tìm thầy dạy cho mình, nếm thử tay nghề của em trước, nói không chừng ngày mai anh sẽ hối hận đã chọn thầy dạy cực kỳ dở tệ là em." Trình Nặc nghiêng đầu, mắt nhìn anh, nhìn anh đang suy nghĩ điều gì, liền nói: "Anh đi ra ngoài xem ti vi trước đi, mình em đã cố gằng chen lấn trong phòng bếp nhỏ." Trình Nặc ngụ ý là ở đây có cô đã đủ loạn, anh đứng ở chỗ này, ở đây càng lộn xộn. Nghiêm Thiếu Thần hiểu ý của cô, tự nhiên gật đầu không nói gì. Nghiêm Thiếu Thần một mình yên lặng ra khỏi phòng bếp, anh mở ti vi theo thói quen chuyển kênh số bảy cctv để xem tin tức quân sự, chỉ là anh thỉnh thoảng liếc mắt sang phòng bếp nhỏ, nhìn cô bận rộn trước bận rộn sau trong phòng. Nghiêm Thiếu Thần bất tri bất giác không dời mắt, ánh chiều tà rọi xuống vóc người mềm mại của Trình Nặc chiếu ra cái bóng thật dài, máy hút khói trong phòng bếp không ngừng phát ra tiếng ong ong, nhìn cô qua lại không ngớt trong không gian nhỏ hẹp, khóe miệng Nghiêm Thiếu Thần không khỏi nâng lên hình cung, anh nghĩ đến trong căn cứ đặc chủng, Trung đội trưởng của anh, Trần Đình. Năm ngoái Trần Đình kết hôn, sau khi kết thúc thời gian nghỉ kết hôn trở về căn cứ, thì thỉnh thoảng nói chuyện về vợ của anh ta với các đồng đội, lúc ấy rất nhiều đội hữu thật hâm mộ Trần Đình, vì vợ anh hiền huệ lại xinh đẹp, đây là ước mơ tha thiết của đông đảo quân nhân, nhưng duy chỉ có Nghiêm Thiếu Thần không có cảm giác gì khi nghe những thứ này. "Vợ con là lò sưởi đầu giường, kế hoạch của cả đời người không phải điều này sao." Đây là trước khi Nghiêm Thiếu Thần trở về thành phố B Trần Đình đã nói cho anh nghe, lúc ấy anh chỉ là yên lặng gật đầu. Trần Đình dường như dự đoán được phản ứng của Nghiêm Thiếu Thần, vỗ vai anh nói: "Cậu cũng giống với tôi lúc đầu, lúc trước đội trưởng Thường đã nói với tôi lời này, tôi cũng không để ý, làm lính nên đấu tranh anh dũng, cái gì vợ con, loại người như tôi có mặt trời hôm nay còn không biết ngày mai ra sao, những chuyện này cách chúng ta quá xa vời, nhưng từ khi có chị dâu cậu, lúc tôi thi hành nhiệm vụ sẽ suy tính nhiều hơn, tôi không thể để cô ấy ở nhà một mình lo lắng hãi hùng vì tôi, tôi phải chịu trách nhiệm với cô ấy. Tánh mạng của tôi không còn là chuyện của riêng tôi nữa, có cô ấy, cái mạng này cũng nặng nề hơn, tôi phải cố gằn giảm bớt lo lắng của cô ấy." Trở lại quân khu B đến nay lần đầu tiên anh cảm thấy trở lại là đúng, cũng hơi ngộ ra được lời của Trần Đình lúc đầu. Dĩ nhiên Nghiêm Thiếu Thần không phải rất sợ chết, chỉ là trong ý thức mông lung xen lẫn nhân tố Trình Nặc, anh nhớ lại cảnh lần đầu tiên gặp Trình Nặc phòng họp của Lâm Tu Dương, vẻ mặt của cô bình thản không kinh hãi ngược lại đã tạo sự chú ý của anh, dù lời của Lâm Tu Dương nói không thân thiện. Trong phòng bếp bay ra mùi thơm làm Nghiêm Thiếu Thần lấy lại tinh thần, anh nhìn Trình Nặc bày bàn thức ăn liền đi vào chung tau giúp đỡ. Trình Nặc đưa dĩa cho anh, nói còn có hai món ăn, để cho anh chờ.die ndan lqd. com Nghiêm Thiếu Thần nhận lấy dĩa, "Không gấp gáp, em từ từ làm." "Chủ yếu là cháo gà, tốn thời gian." Trình Nặc bĩu môi, ngụ ý là ai bảo Thượng tá Nghiêm tham ăn như vậy. Nghiêm Thiếu Thần giả bộ không nghe thấy, xoay người ra khỏi phòng bếp. Anh ngồi trở lại ghế sa lon phòng khách lần nữa, bên tai vang lên tiếng xào thức ăn lần nữa trong phòng bếp. Tay nghề của Trình Nặc không phải như lời cô nói dở như vậy, trên bàn chỉ là món rau xào bình thường, nhưng Nghiêm Thiếu Thần lại ăn rất hợp khẩu vị, dòi ăn thêm chén cơm. "Ôi chao, anh cẩn thận buổi tối không thoải mái, ngược lại đừng oán giận em." Trình Nặc thấy anh gắp nhiều thức ăn liền vội vàng ngừng, cô thật sự sợ buổi tối Nghiêm Thiếu Thần bị đau dạ dày. Trong bộ đội Nghiêm Thiếu Thần thường ăn cơm không đúng giờ, nên bị bệnh bao tử, vì thế bà Nghiêm rất lo lắng. "Sẽ không." Nghiêm Thiếu Thần nhàn nhạt trả lời, một tay bưng chén, một tay lại cầm chiếc đũa gắp thức ăn để trong chén của mình. "Anh chứa toàn bộ những thứ này tro dạ dày, làm sao còn húp cháo gà." Nghiêm Thiếu Thần nhíu mày, yên lặng nói: "Anh vẫn giữ bụng." "Phốc," Trình Nặc nằm sấp trên bàn không nhịn được cười, "Ai quan tâm anh thì cứ đến quản, dù sao cuộc sống sau này đừng giao cho em." Lời vừa nói khiến không khí đang vui vẻ trở nên căng thẳng, Nghiêm Thiếu Thần im lặng không lên tiếng chỉ bới cơm trong chén, mà nụ cười của Trình Nặc cũng dần ngưng trệ, cô mím môi nhìn anh, trong lòng nhất thời không rõ lắm. Cô và Nghiêm Thiếu Thần chung sống thường rất nhạt nhẽo, thậm chí nếu đổi lại là người hkác có lẽ sẽ ngủ mê mệt khi hẹn hò, nhưng Trình Nặc rất hưởng thụ trạng thái hiện nay. Từ trước đến nay cô không thích cực đoan, cái gọi là tình yêu cuồn loạn, cũng có nữa phần là do hócmôn trong cơ thể con người quấy phá, nó khiến nam nữ mến nhau sẽ coi thường khuyết điểm trên người nhau, dù khuyết điểm đó họ khó có thể nhịn được. Khi tình cảm mãnh liệt lui bước, đối mặt cuộc sống nhạt nhẽo, người như vậy đa phần sẽ không chịu được loại nhạt nhẽo này, vì bọn họ có thói quen tình cảm mãnh liệt như lửa. Mặc dù Nước yên ả và đạm mạc, nhưng nước chảy nhỏ giọt có thể đọng lại thành hồ. Trình Nặc chính là người như vậy, đi hết quãng đời còn lại với cô, về già thì làm bạn dìu đở nhau, cùng nhớ lại năm tháng xưa. Cô không yêu cầu xa vời là có được tình cảm khắc cốt ghi tâm, nhưng cô muốn là tương lai, chứ không phải quá khứ. "Nghiêm Thiếu Thần?" Trình Nặc thấy anh rất lâu không có phản ứng nên thanh giọng gọi. Giọng nói của Trình Nặc yếu ớt làm Nghiêm Thiếu Thần chú ý, ánh mắt của anh nhìn thẳng cô, rất lâu cũng không nói một lời. Trình Nặc nghi ngờ nhíu mày, muốn nữa gọi anh, cuối cùng Nghiêm Thiếu Thần cũng mở miệng. "Trình Nặc," anh nhìn cô chăm chú, thu lại vẻ mặt, "Chúng ta kết hôn đi." Con ngươi trong sáng của anh không hề có tạp chất, giọng nói ôn hoà hiền hậu truyền vào lỗ tai cô khi đó Trình Nặc đột nhiên nhìn ngẩn ngơ. Trong đầu cô vừa nghĩ đến lý luận tình yêu lúc này thì có đáp án, người trước mắt này đột nhiên nói muốn kết hôn với cô, cô lại có cảm giác không chân thật. Trình Nặc thậm chí không tin vào lỗ tai của mình, anh cầu hôn với cô! "Trình Nặc?" Nghiêm Thiếu Thần thấy cô gái trước mắt không hề có phản ứng, nhìn giống như là suy nghĩ thất thần. "A?" Quả nhiên, Nghiêm Thiếu Thần an tâm buông tiếng thở dài, lại nói: "Suy nghĩ của em là gì, anh muốn biết." Nghiêm Thiếu Thần thích đánh trực diện, cái gọi là khéo léo quanh co anh không dùng đến, giống như kiếp sống bắn tỉa nhiều năm của anh, mục tiêu dù rất, chỉ cần anh tĩnh tâm nhắm ngay là được. "Thời gian của chúng ta có hơi ngắn hay không?" Trình Nặc vẫn nhớ bọn họ mới quen nhau bốn tháng. ddlqdon.com "Thời gian sau này không phải là rất dài sao?" Nghiêm Thiếu Thần nhíu mày, nghĩ thầm nha đầu này hỏi chuyện gì. "Em nói chúng ta mới biết bốn tháng đã nói muốn kết hôn có phải hơi nhanh hay không?" Trong lòng Trình Nặc khác hẳn, cô và Nghiêm Thiếu Thần không suy nghĩ giống nhau, cô nhẹ giọng nói lại một lần. "Quá nhanh?" Nghiêm Thiếu Thần mím môi, "Em không muốn sao?" "Không phải," Trình Nặc vội vàng trả lời, nhưng lại cảm thấy không đúng, lại nói: "Cũng không phải, em nói không phải là không..." Cô đã sớm nói năng lộn xộn, sau đó đành từ bỏ giải thích, cô để cảm xúc của mình thoáng bình thản, đón ánh nhìn của Nghiêm Thiếu Thần, nhẹ giọng nói: "Em nguyện ý, chỉ là anh nói quá đột ngột, em không tiếp thu kịp." Nghiêm Thiếu Thần cười nhạt, "Anh nghĩ nếu đã có suy nghĩ này từ lâu, vì sao chúng ta không nói sớm?" Mặc dù tương lai có thời gian rất dài, nhưng Nghiêm Thiếu Thần không thích đối mặt với mục tiêu mà không đánh trực tiếp. Trình Nặc nghe xong không khỏi thở dài, suy nghĩ của Thượng tá Nghiêm ngược lại thích đánh trực tiếp, tốt xấu gì cũng phải cho cô ám hiệu, năng lực chịu đựng của trái tim quả nhiên còn cần tăng cường! "Trình Nặc, nếu như đã quyết định, anh muốn mấy ngày nay chính thức đi huyện L thăm hỏi cha của em." Trình Nặc khẽ run lên, cô chưa bình tĩnh xong vị thần này lại ném cho cô một quả pháo đạn nữa. "Anh..." Trình Nặc bất đắc dĩ, "Để cho em sắp xếp, chỉ là ba mẹ anh bên kia..." "Bọn họ rất hài lòng với em, mấy ngày trước mẹ anh đề cập với anh chuyện này." Nghiêm Thiếu Thần nhếch môi, ánh mắt của anh nhu hòa hơn. "A..." Cô cảm thấy gương mặt hơi nóng lên, cắn môi không dám giương mắt nhìn người đối diện, đầu ốc của cô vẫn không tính là sáng suốt, lý trí dường như đã bị Nghiêm Thiếu Thần cầu hôn mà vứt qua một bên, bây giờ những thứ còn lại chỉ đủ cô để kềm chế cảm xúc, ngoài mặt nhìn có vẻ ung dung bình thản thôi. "Làm sao vậy?" Nghiêm Thiếu Thần nhíu mày, hôm nay Trình cô nương giống như không ở tinh thần "Nghiêm Thiếu Thần, em cảm giác hơi... Phiêu."