Nam Thứ Yêu Nam Chính
Chương 7
Em nói rằng em yêu anh lắm, thật ra là em ghét anh lắm cơ:<
Tạ Uyên thực rối rắm, dù anh biết tình cảm của mình đối với Kim Dục Minh không đơn giản, cũng không phản cảm chuyện nam nam yêu nhau, thế nhưng, nhưng anh không nghĩ mình có thể cưa đổ được nam chính.
Kim Dục Minh là trai thẳng, có bị bẻ cong được hay không thì không biết, nhưng cậu ta trân trọng Từ Y Y như thế, thậm chí còn có thể vứt bỏ tất cả chỉ để được ở bên cô ta, làm Tạ Uyên có cảm giác —
Đấu với nữ chính á, định đóng Nhiệm vụ bất khả thi phần mấy thế.
Nhưng sao mình lại đi thích cậu ta chứ? Tạ Uyên nghĩ đến người trong lòng mình, người kia tên là Kim Dục Minh, Kim Dục Minh khi hát rất đỗi dịu dàng, Kim Dục Minh chăm chú ngồi đàn ghita dưới ánh mặt trời. Trong phút chốc, có cảm giác “mặt trời chân lí chói qua tim”.
Nhưng bên cạnh cậu đã có một người con gái, đôi mắt cậu chỉ dõi theo một bóng hình. Cho nên anh vẫn chỉ có thể lủi vào một góc sân khấu u ám, lặng thầm ngắm nhìn ánh mặt trời rực rỡ kia. Tạ Uyên có cảm giác tình cảnh lúc này chẳng khác gì giấc mộng kéo dài suốt ba năm kia, không thể chuyện trò, không thể chạm vào, chỉ có thể lặng lẽ đứng nhìn.
“……” Tạ Uyên thầm thở dài, bản thân lại lần nữa biến thành người thứ ba.
Trước mắt cứ tập trung chú ý đến chuyện làm ăn đã, cứ từ từ giải quyết từng vấn đề một. Tạ Uyên xoa trán, tắt đi trang web tiểu thuyết kia, lôi báo cáo công ty ra tiếp tục làm việc.
“Minh, hôm nay chúng ta đi đâu thế?” Từ Y Y ngồi trên xe Kim Dục Minh, vừa gài dây an toàn, vừa mỉm cười hỏi. Từ sau khi Kim Dục Minh idol đang hot, hai người chưa từng hẹn hò lần nào ra trò, chiều hôm nay đột nhiên cậu lại rảnh, muốn đi chơi với cô.
“Cứ lên đi, đến nơi em sẽ biết.” Kim Dục Minh xoa xoa đầu Từ Y Y, gương mặt cô dịu dàng nhu nhược, làm bờ môi anh băng giá cũng phải tan chảy. Nếu sớm muộn gì cũng phải đối mặt thì thà cứ sớm giải quyết cho rồi, nếu được, cậu thật sự mong ông nội mình sẽ chịu chấp nhận người yêu mình đã chọn lựa này.
Từ Y Y ngây thơ chớp mắt, dòng xe cộ đi đi lại lại, hai người cứ thế lặng yên.
“À Minh.” Từ Y Y cất lời, “Chuyện đêm concert đó giải quyết sao thế?”
“Chắc là Chu Khải lo.” Kim Dục Minh thản nhiên trả lời, đầu óc đang suy tính làm thế nào để thuyết phục ông mình, giọng điệu tuỳ tiện khỏi nói.
“Ừm……” Thấy Kim Dục Minh không có ý định giải thích, Từ Y Y mất mát cúi đầu, bên trong xe lại lần nữa khôi phục im lặng.
“Minh nè, hôm đó Tạ Uyên đột nhiên xuất hiện trong concert của cậu, làm tớ giật cả mình luôn,” Từ Y Y không muốn để hai người cứ thế lãnh đạm bên nhau, lại cố tìm đề tài để nói, “Anh ta du học ba năm, hình như đã thay đổi rất nhiều……”
“Ừ.” Nghe thấy Từ Y Y nhắc đến Tạ Uyên, Kim Dục Minh có chút để tâm, trong đầu lại nghĩ đến đủ thứ trò xấu xa trước đây của Tạ Uyên, lại thêm chuyện anh mãnh liệt theo đuổi Từ Y Y, vô cùng không kiên nhẫn mà trả lời, cắt ngang lời Từ Y Y đang hăng say. Từ Y Y nhận ra gương mặt Kim Dục Minh hơi lạnh xuống, vội vàng ngậm miệng, không bàn luận gì thêm về chuyện này nữa.
Sao hai chúng ta lại thành ra thế này? Từ Y Y bị cướp lời có chút rầu rĩ, suốt ba năm yêu Kim Dục Minh, hai người càng lúc càng không có gì để nói. Mấy đôi trong trường đại học đều càng lúc càng thắm thiết, ngày nào không gặp là lại thấy bứt rứt. Mà thời gian bên cạnh Kim Dục Minh của mình càng ngày càng ít, bởi vì thân phận idol của Kim Dục Minh, nên cô chỉ có thể chờ khi anh rảnh mà đến gặp mình, mà gặp rồi, cũng chẳng biết nên nói chuyện gì. Không lẽ cậu ấy đang dần ghét bỏ mình? Chung quy thì thân phận ngôi sao của cậu ấy khác xa với một học sinh bình thường như mình…… Từ Y Y nhìn dòng xe cộ ngoài cửa sổ, cảm xúc tự ti trong lòng bắt đầu nảy mầm.
Kim Dục Minh không chú ý đến tâm tư phức tạp của Từ Y Y.
Ở trong lòng cậu, Từ Y Y là người đã bên cậu suốt ba năm trời, cũng có thể xem là một phần hết sức quan trọng trong cuộc đời cậu. Lúc nào cũng bận ngược bận xuôi, nên đã ít nói, đến lúc mệt rồi thì càng chả muốn nói chuyện. Dần dần cậu càng lúc càng trầm, càng lúc càng lạnh lùng, may mà quản lí của cậu chịu khó, xem như con nít nũng nịu nên cũng chẳng chấp, hơn nữa còn giúp cậu lô lắng chuyện ngoại giao, nếu không chuyện Kim Dục Minh thất lễ với tiền bối, hậu bối này nọ đã sớm um xùm.
Nhưng bên cạnh Từ Y Y, sự khó chịu đó không khỏi bùng nổ, cuối cùng lúc gặp nhau cậu chỉ thích cùng cô yên lặng trầm ngâm, trong lòng Kim Dục Minh, Từ Y Y là động lực cho cậu tiếp bước. Mỗi một lần cố gắng sắp xếp gặp cô cũng chính là lúc cậu cần bản thân trầm tĩnh lại.
“Bệnh viện?!” Từ Y Y thấy Kim Dục Minh rẽ vào bãi đỗ xe bệnh viện. “Ừ.” Kim Dục Minh tìm chỗ đỗ xe.
“Anh dẫn em đến thăm ông nội.” Kim Dục Minh thấy trong đôi mắt to tròn của Từ Y Y loé lên đôi tia nhìn bất an. Kéo tay Từ Y Y, như muốn tiếp thêm sứ mạnh cho đôi bàn tay gầy yếu kia, cậu chậm rãi nhưng rất nhất quyết nói: “Em không cần phải sợ, có anh đây.”
“Anh muốn được ông nội chấp nhận nên đem em đến gặp ông.”
“Nhưng mà… ông nội không thích em,” Từ Y Y nhìn bóng dáng Kim Dục Minh mạnh mẽ như kỵ sĩ bảo hộ mình, cô rất tin Minh, nhưng vẫn có chút ngại ngần.
Nhớ đến lần trước gặp ông nội, ông ấy không những miệt thị cô mà còn lạnh lùng ném tri phiếu vào mặt cô, không khỏi có chút tự ái.
“Hạng người như cô căn bản không xứng với cháu trai tôi!”
Cái quan niệm phân biệt giai cấp in sâu vào máu này sao có thể ngày một ngày hai mà hoá giải được chứ, chỉ nghĩ đến đó là cô đã có chút sợ hãi.
Nhưng Kim Dục Minh đã lôi cô đi, nhanh chóng tiến về phía trước: “Dù có ra sao đi nữa thì anh vẫn sẽ mãi ở bên em.”
Có cậu ấy ở đây, chắc ông ta cũng không đến nỗi như lần trước, Từ Y Y hít sâu, cố gắng trấn an bản thân.
“Cộc cộc cộc……” Kim Dục Minh đến gõ cửa phòng vip.
Sau đó liền có người mở cửa, “Ai……”, người mở cửa không phải là vị quản gia hiền hoà mà là cô gái tóc đen, gương mặt tinh xảo, mặt mày thanh tú, làn da trắng nõn, rất có khí chất tiểu thư khuê các.
Nếu Tạ Uyên đứng đây, anh nhất định sẽ kinh ngạc không thôi, cô gái này cũng chính là vị Thẩm tiểu thư đã bắt anh lên sân khấu đàn hát cùng cậu đó sao, vị hôn thê đóng vai nữ phụ — Thẩm Giai Nghi!
Thẩm Giai Nghi hơi ngạc nhiên nhìn hai người ngoài cửa, rõ ràng là không ngờ Kim Dục Minh sẽ đến bệnh viện, nhưng lúc nhìn thấy Từ Y Y trốn sau lưng Kim Dục Minh, cô không khỏi nhíu mày.
“Kim gia gia* ở trong á……” Thẩm Giai Nghi nói vừa nói vừa đi ra, nhìn thẳng Kim Dục Minh, “Dù đây là chuyện nhà anh, nhưng tôi vẫn muốn hỏi anh rốt cuộc đến đây làm gì, Kim gia gia bệnh tình vừa mới tốt lên, chịu không nổi kích thích quá lớn đâu.”
* Tớ không tìm được cách gọi nào tốt hơn Kim gia gia thì phải thân thiết, mà ông Kim thì trong tiếng Việt lại thành xa lạ
“Tôi…… Chúng tôi đến thăm ông.” Kim Dục Minh do dự một chút, nắm chặt tay Từ Y Y, không thèm để ý đến Thẩm Giai Nghi cản trở mà đi vào, “Tôi sẽ chú ý chừng mực.”
Từ Y Y bị Kim Dục Minh lôi vào phòng bệnh, lúc đi ngang qua Thẩm Giai Nghi, nhìn thấy cô cau mày liếc xéo Kim Dục Minh, chiếc váy trắng ôm lấy thân hình mềm mại, mái tóc dài đen nhánh mượt như tơ, gương mặt xinh đẹp, dáng đứng thẳng tắp, trong máy tràn đầy tự tin.
…… Đây chính là cảm giác khi làm một đại tiểu thư sao? Trong phút chốc cô có cảm giác bộ quần áo mình tỉ mỉ lựa chọn trên người chẳng khác gì bao bố.
Lúc Kim Dục Minh đi vào phòng bệnh, Kim Phó Hoàn cả đầu bạc trắng nhưng vẫn rất có tinh thần đang phê duyệt công văn. Nên Kim Dục Minh cũng không có lên tiếng, chỉ kéo Từ Y Y đứng một bên chờ.
Thẩm Giai Nghi dĩ nhiên không mấy yên lòng, nên cũng đóng cửa đi vào phòng bệnh, lặng lẽ chui vào trong góc đọc sách. Từ Y Y tháy bầu không khí không hiểu tại sao lại trở nên im lặng càng thêm khẩn trương, chỉ biết cúi đầu nhìn mũi chân mình.
“Ông nội.” Kim Dục Minh thấy Kim Phó Hoàn đóng tài liệu trên tay lại thì cất tiếng, hơi xiết tay Từ Y Y.
“Ông…… Ông nội.” Từ Y Y cũng gọi theo, nhưng khẩn trương quá nên lắp bắp không rõ lời.
Kim Phó Hoàn buông bút, nhìn về phía hai người: “Hai đứa bây tới đây làm gì? Đến xem lão già này chết chưa, hay là định chọc tao tức chết?”
Từ Y Y bị tiếng rống này làm cho run bần bật, sắc mặt thoáng trắng bệch.
Kim Dục Minh lại rất bình tĩnh, nhìn thẳng Kim Phó Hoàn mà chậm rãi mở miệng: “Ông đoán đúng rồi đó, hai người bọn tôi định đến xem xem ông chết chưa đó.”
Cái danh ngôi sao đang nổi này đối với cậu cũng không phải không có tí ảnh hưởng nào, mấy chuyện giữ gìn danh tiếng, hình tượng gì này nọ, người quản lí cũng chẳng buồn quản, nên cậu càng lúc càng ít nói, nhưng miệng càng lúc càng độc.
Giờ cũng vậy, cậu buột miệng đáp lại theo phản xạ cho đã đã, mới thấy ông nội hai tay ôm ngực, mặt giận đùng đùng. Giờ phải ăn nói cho đàng hoàng, nghĩ đến chuyện này, cậu cố bình ổn tâm trạng khó chịu của mình, bóp trán thở dài: “Ông nội……”
Một tiếng gọi này của cậu làm Kim Phó Hoàn ngẩn ngơ, cũng dần nguôi giận, từ năm thằng cháu này lên 10 đã chẳng thèm gọi ông một tiếng ông nội nữa rồi.
“Ông nội.” Kim Dục Minh nhìn người thân duy nhất còn lại của mình, tâm tư phức tạp không khỏi bùng lên, giọng điệu cũng nghiêm túc hẳn, “Chúng ta thôi đừng cãi nhau nữa được không.”
“Từ nhỏ cháu vẫn luôn cố gắng thực hiện mong muốn của ông, ông muốn một đứa cháu học giỏi, cháu năm nào cũng cố đứng nhất; ông muốn cháu đa tài đa nghệ, cháu liền đi học đi học cầm kỳ thư họa; ông muốn cháu có thể tiếp quản tập đoàn Kim Phủ, cháu liền thi vào đại học kinh tế……”
Kim Dục Minh nói đến đây chợt khựng lại, đưa mắt nhìn về phía Từ Y Y: “Nhưng, giờ cháu muốn làm theo ý mình, cháu thích cô ấy, cháu muốn được ở bên cô ấy, mong ông chấp nhận.”
Kim Phó Hoàn nghe xong, cũng không nói gì, chỉ nheo mắt, đánh giá hai người, đến khi Kim Dục Minh không chịu nổi nữa mới chịu lên tiếng: “Chuyện ông muốn cháu làm rất nhiều, nhưng không có gì là không vì nghĩ cho tương lai của cháu.”
Kim Phó Hoàn nhìn kẻ trốn sau Kim Dục Minh, đến đầu cũng không dám ngẩng lên, càng thêm nhíu mày: “Cháu cứ ở bên con bé này thì sẽ chẳng có kết quả gì tốt đẹp đâu.”
“Ông nội!” Cảm nhận được tay Từ Y Y cứng đờ, Kim Dục Minh trừng mắt nhìn Kim Phó Hoàn, “Ông nói dễ nghe quá ha! Cô ấy có cái gì không tốt? Không có gia thế hùng hậu? Không có tiền? Ông dựa vào cái gì mà lôi mấy chuyện nhảm nhí đó ra chửi cô ấy, nhà họ Kim chúng ta chẳng lẽ còn phải dựa vào người khác?”
Kim Phó Hoàn nghe Kim Dục Minh nói, trào phúng hừ một cái: “Nhà họ Kim chúng ta quả thực không cần phải dựa vào người khác, thế nhưng……”
Ông đổi giọng, hướng mắt sang nhìn Từ Y Y: “Từ tiểu thư, cô thật muốn ở bên thằng cháu tôi?”
“Vâng, cháu muốn ở bên anh ấy.” Từ Y Y cắn môi ngẩng đầu lên, cho dù sợ hãi, cô vẫn rất kiên quyết.
“Ờ……” Kim Phó Hoàn thấy sự kiên quyết của cô cũng gật gật đầu, vẫn không ngừng hỏi, “Gả vào nhà họ Kim này cũng chẳng sung sướng gì so với những gia đình bình thường, lần trước gặp cô, tôi cũng đã nói rồi.”
“Không những phải chăm sóc cuộc sống của nó, mà còn phải giúp đỡ nó trong sự nghiệp.”
“Cô phải hiểu được quy tắc của tầng lớp này, phải lôi kéo quan hệ, nói năng, chi tiêu phải hào phóng, phải quen với việc bị người ta chú ý……” Kim Phó Hoàn chậm rãi nói, hoàn toàn không để ý gì đến gương mặt đầy sợ hãi của Từ Y Y, cô vẫn luôn là một cô gái chẳng có tiếng tăm gì, bạn bè thân thiết cũng không có mấy người, nhưng yêu cầu trên càng lúc càng làm cô hoang mang.
“Dối trá! Ông đừng có doạ cô ấy, vốn đâu cần những yêu cầu kì quái đó!” Kim Dục Minh cắt ngang lời Kim Phó Hoàn, “Mà cô ây làm không được cũng không sao, mình cháu cũng đủ để chống đỡ nhà họ Kim này rồi!”
“Dối trá gì mà dối trá! Vợ chồng hai đứa không đồng lòng đồng sức cùng nhau gánh vác gia tộc, chỉ một bên cố gắng thì kiểu gì mày cũng bị áp lực đến chết!” Kim Phó Hoàn nghe Kim Dục Minh nói xong, không khỏi nhớ đứa con trai ngày xưa bỏ trốn cùng ả đàn bà kia, không nhịn được càng thêm tức giận, “Ngày trước ba mày cũng khăng khăng nói thế, rồi sao, kết quả ra sao mày còn không trắng mắt ra à!”
“Cha mẹ con rất hạnh phúc!” Nhắc tới cha mẹ, Kim Dục Minh lại nổi đoá, “Rõ ràng là ông xen vào chuyện người ta!”
“Mày! Mày…… Được lắm!” Kim Phó Hoàn nổi điên lên liền không thở nổi.
“Kim gia gia! Ông nói từ từ thôi! Đừng giận, đừng nổi giận!” Thẩm Giai Nghi thấy thế vội vàng chạy đến đỡ lấy ông, cố trấn an.
Kim Phó Hoàn vỗ vỗ bàn tay Thẩm Giai Nghi, bình tĩnh lại một chút mới nói: “Đừng nói người khác, mày không cảm thấy có lỗi với Giai Giai sao? Hai đưa bây từ năm 13 tuổi đã đính ước, thế mà mày dám bỏ trốn trước lễ đính hôn, chạy đi học đòi làm ngôi sao!”
“Hôn sự đó vốn đâu phải hai đứa con tình nguyện mà muốn đâu! hơn nữa……” Kim Dục Minh nhìn sang Từ Y Y, hai người sóng vai nhau đứng trước mặt Kim Dục Hoàn, “Ông sao mà biết Y Y không làm được? Hai đứa chúng cháu chỉ cần bên nhau là có thể làm được tất cả!”
Nói xong, cậu xoa đầu Từ Y Y, dịu dàng tìm kiếm đáp án khẳng định từ cô: “Anh nói đúng không, Y Y?”
“……” Từ Y Y không tiếp lời cậu, vẫn chỉ cúi đầu, như thể không nghe thấy lời Kim Dục Minh.
“Y Y! Em sao thế?” Kim Dục Minh thấy Từ Y Y là lạ, muốn ôm cô trấn an.
Lại bị Từ Y Y đẩy ra: “Minh, Em cần bình tĩnh lại đã……”
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
96 chương
37 chương
24 chương
6 chương
22 chương
12 chương