Mỗi mai tỉnh dậy, chẳng thấy người kề bên. Em đi dưới mưa, bỗng thấy lòng nhẹ nhõm. Quyết tâm quên đi mấy quy nghĩ tung tung kia, Tạ Uyên về đến phòng liền bò lên giường ngủ. Mà trong mơ lại chẳng sung sướng gì cho cam. Trong mộng, Tạ Uyên thấy mình trên giường bệnh, gương mặt tiều tụy, mà nam nữ chính xuất hiện trước mặt mình, tay trong tay hạnh phúc tràn trề. Anh nghe thấy chính mình nói: “Chúc hai người hạnh phúc.” Sau đó dường như đã buông xuôi điều gì mà nhắm hai mắt lại. “Dù mày có chết, tao cũng sẽ không tha thứ cho những việc mày đã làm!” Kim Dục Minh đến đầu cũng không thèm quay, nắm lấy tay Từ Y Y lôi đi. Mà anh chỉ nằm yên không nói gì, nhưng cơn đau dạ dày lại nhói lên, anh che miệng lại cố ói ra chất dịch trong dạ dày, nước mắt trên mi rốt cuộc cũng chảy xuống. Tạ Uyên nghe thấy sâu trong tâm khảm chính mình, cất nên lời tỏ tình cuối cùng với Từ Y Y– Nếu bên cạnh anh chỉ khiến em càng thêm đau đớn, thôi anh đành buông tay. Buông tay không phải không yêu, là yêu một cách trọn vẹn. Y Y, chúc em hạnh phúc. Tạ Uyên thoát khỏi cơn mê, yên lặng lau nước mắt trên khóe mi. Vì yêu nên mới buông tay, vĩ đại dữ ha… A phi, Tạ Uyên thiệt muốn chạy đến tát cái thằng mất hết can đảm kia mấy tát, mụ nội nó bỏ gì không bỏ chạy đi bỏ việc trị liệu! Mày chạy vào ngõ cụt mang tên nữ chính mà ra không được, lại còn muốn sớm gặp ông bà mà bay ra giành nữ chính với gã nam chính kia? Sớm từ bỏ ý định, không chừng tác giả còn cho chút mặt mũi, không khéo còn sinh ra kì tích sống lâu trăm tuổi đó chú! “Haizzz, đến con nít cũng chẳng dạy được, giác ngộ nam chính của chú em cũng kém quá rồi.” “Cưng nghĩ sai hướng rồi đó ~” Tinh linh Tiểu Ái lại một lần nữa xuất hiện trước mặt Tạ Uyên, đôi cánh hồng nhạt lung la lung linh. “Có chỗ nào sai nào, không thể giành đàn bà của nam chính, đây không phải định luật căn bản sao?” Tạ Uyên nằm lên giường, chuẩn bị ngủ tiếp. Con bé tinh linh này thiệt không đáng tin chút nào, lúc nào xuất hiện cũng ra vẻ ta đây mà dạy dỗ bố, ông đây tạm thời còn chưa tin con bé tinh linh này đâu. “Nhưng cưng lại quên, đây là một tiểu thuyết tình cảm học đường! Tiểu thuyết tình cảm học đường đó chú!~” Tiểu ái đối với bộ dáng hờ hững của Tạ Uyên cực kì tức giận, “Ngôn tình cho con gái, lũ đàn ông toàn đọc truyện ngựa đực* làm sao mà lí giải được!” *Truyện ngựa đực::v kiểu shounen kết hợp harem 1 nam nhiều nữ, với các cảnh ecchi, thậm chí là hentai tràn lan:3  Một câu thôi cũng có thể khiến kéo người ta ra khỏi giấc mộng, Tạ Uyên giờ đây là theo đúng nghĩa đen của câu này luôn. Đúng rồi, anh đọc ngôn tình toàn dựa theo cách nhìn của con trai, mà sách này là viết cho đàn bà con gái mà. Tạ Uyên lại ngồi dậy, tươi cười nhìn tiểu Ái: “Cứu thế chủ chu choe của tuôi, đến đây giải thích rõ cho tuôi xem tuôi sai ở đâu cái ~” “Hừ!” Tiểu Ái trợn mắt, vẫn giữ trọn nghiệp vụ mà đáp: “Trong ngôn tình cho con gái, địa vị nam phụ cũng không khác gì mấy sắc nữ trong harem. Chỉ cần một ngày cưng còn yêu nhân vật chính, thì cưng còn được hưởng không ít quyền lợi. Nhưng nếu không yêu, thì ngoại trừ nhân vật yêu bạn thân của nữ chính ra, bằng không toàn một lũ nhân vật phụ bị dìm đến chìm nghỉm hết.” “Thế sao ông đây phải chết!” Trong sách rõ ràng viết ông đây yêu ả đến chết đó thôi! “Sự tồn tại của cưng là để giúp tình cảm của hai nhân vật chính thêm bền chặt, giúp nó thăng hoa. Nhưng cách yêu của cưng quá thái quá, ảnh hưởng đến tình cảm vĩnh hằng của hai người, không chết không dứt, nên không giết cưng thì không được.” “Nên rốt cuộc…… Bố đây nhất định phải chết?” Tạ Uyên vốn là dân buôn bán, nghe phân tích của bé tinh linh, cuối cùng chỉ có thể cho ra một kết luật khiến anh phải sững sờ đó mà thôi. Nhất định phải tự chui đầu vào rọ, nhất định phải chết. Đây quả là một vòng tuần hoàn chết chóc. Tạ Uyên cảm thấy phút chốc đầu óc đều cứng đờ, chỉ có thể: “Không có cách nào để tôi sống sót sao?” “Loại tình cảm đến chết không sờn này, nếu là nam phụ có tính cách ôn hòa thì là điểm mạnh. Nhưng với loại nam phụ tính tình cường liệt như cưng…” Tiểu Ái thở dài, tiếc ận lắc lắc đầu. “Ha ha……” Nếu đã cố đến mấy cũng phải chết, thôi thì lôi cả lũ chết chùm luôn đi… Đậu! Đột nhiên rùng mình một cái, Tạ Uyên sực tỉnh, xoa xoa chân mày, lúc nãy anh suýt nữa là tan biến rồi chắc?! …Yêu Từ Y Y, yêu cô như mạng mình, mình trong tiểu thuyết quả là kẻ điên mà. Nhưng mạng người, muốn nói tan biến là tan biến dễ dàng vậy sao? Tạ Uyên bắt đầu tin tưởng việc mình là một nhân vật trong tiểu thuyết… Tạ Uyên dùng hai tay nâng nhóc tinh linh lên, cúi đầu một góc 45 độ nhìn nhóc, đôi mắt ấm ức còn vương ít giọt nước mắt, đúng là tuyệt chiêu sát gái vô số mà: “Kìa em gái Tiểu Ái, tình cảnh anh đây đáng thương thế, em ít nhiều cũng phải chỉ dạy anh đôi chiêu chứ?”. Tiểu Ái bất hạnh trúng chiêu, ôm lấy trái tim đập tình thịch, an ổn tâm trí xong mới nói: “Nhiệm vụ của mị không phải là quẳng luôn đáp án cho cưng, mà làn hướng dẫn cưng tìm đến câu trả lời. Mị chỉ có thể nhắc nhở cưng điều này: Trong thế giới của con gái, tình yêu đích thực luôn là thứ mạnh mẽ nhất. Cho nên, chỉ cần cưng tìm thấy tình yêu đích thực của mình, cưng liền có thể sáng tạo nên kì tích.” “…Ý là phải tiếp tục theo đuổi Từ Y Y?” ORZ, dù anh có cảm giác nếu mình dựa vào cốt truyện mà ra tay, nhất định sẽ thành công, nhưng vốn dĩ trái tim đã nguội lạnh chẳng còn chút cảm giác gì với cô nhỏ kia, “Đổi nàng khác không được sao?” Tiểu Ái im lặng một lúc, rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Cưng chưa từng nghĩ đến nhân vật chính khác sao?” “……” Nhân vật chính khác… Kim Dục Minh sao… Tạ Uyên trầm mặc một hồi, “Đàn ông với nhau sao có thể…” Tiểu Ái dùng ánh mắt như thằn lằn ba nhìn thằn lằn con đứt đuôi mà nói: “Bộ cưng chưa từng đọc tiểu thuyết đam mỹ?” “Đan mỹ?” Là gì? “Tiểu Ái chụy đã nói đến độ này rồi, thành bại tự cưng quyết định.” Tiểu Ái lại quẳng một câu vô trách nhiệm hết sức rồi biến mất. Tạ Uyên theo bản năng siết chặt tay, muốn hỏi tiếp, nhưng đầu óc cứ xuay mòng mòng, hết chuyện này đến chuyện khác ập đến, rốt cuộc ngất đi. Sau khi mở mắt, Tạ Uyên phát hiện mình còn nằm trên giường, căn bản không hề ngồi dậy, nhìn vật dụng xa lạ của khách sạn xung quanh, mới nhớ ra khung cảnh trong mơ là nhà mình ở Mỹ. Xoamặt, dù mới hơn ba giờ sáng, nhưng anh không sao ngủ tiếp được. Rời giường mở Notebook ra, nhanh chóng sợt mấy từ: Đam mỹ… ủa, là đam mỹ sao… Một tối này, Tạ Uyên có cảm giác mình đã trưởng thành lên nhiều, cũng đã mở ra cánh cửa đến với một thế giới mới. Đây là tiểu thuyết chỗ nào cũng chỉ có đàn ông, lúc Tạ Uyên đọc đụng phải vài em thụ bánh bèo, cố gắng lắm mới kiềm được cảm giác muốn nôn. Mịa nó đây có còn là đàn ông không? Mà, mấy người song tính kia là thế nào?! Viết luôn thành mấy đứa con gái dịu dàng ngây thơ không được à? Sao cứ nhất định phải đeo củ cải vào làm gì cho mệt rứa! Đọc cả đống bình luận hot phía dưới, Tạ Uyên càng nhận ra mình vốn dĩ chưa biết thế nào là con gái. Chuyện này có thể giúp bố tìm đường thoát sao? Nhưng bố đây không có hứng thú với đờn ông. Dù không thể, nhưng giờ cũng chỉ có mấy bộ truyện này là giúp được mình, Tạ Uyên chỉ có thể kiên trì tiếp tục mấy tác phẩm đam mỹ kia. Cuối cùng trong mấy bộ đề cử cũng tìm được một bộ xem như tâm đắc. Không hề có sự dịu dàng, rung động con tim, khốc suất cuồng bá duệ này kia, chỉ có những cuộc đối đầu gay cấn, tình nghĩa huynh đệ giữa hai người. Tạ Uyên đọc đến sục sôi, dù cái chỗ để XXOO có hơi ghê ghê, nhưng trong văn con gái viết cũng không có mấy cảnh quá “trần trụi với thiên nhiên”, cũng đỡ hơn mấy bộ ngựa đực văn nhiều. Tạ Uyên đọc xong bộ này thì thôi không đọc nữa, thể loại đam mỹ này quả thực ẩn chứa rất nhiều điều, anh cần có thời gian để tiêu hóa… Trong đầu toàn hoa cúc, tiểu thụ mềm mại, mấy trụy song tính, Tạ Uyên quả thật sợ đến không ngủ được, liền lôi báo cáo điều tra cổ phiếu của tập đoàn Thiên Hoa nhà họ Tạ ra mà nghiên cứu để nâng cao tin thần. Nhìn lên đồng hồ, kim dài kim ngắn đã trùng nhau, Tạ Uyên xoa xoa chân mày. Suốt đêm viết bản kế hoạch, Tạ Uyên mỏi mệt chạy đi ăn sáng, vừa mở cửa ra đã bị ánh đèn flash chiếu cho mù mắt. Một đám phóng viền ùa lên: “Ngài Tạ Uyên, tại sao ngài lại trở thành khách mời đặc biệt trong concert của Kim Dục Minh? Tập đoàn Tạ Thị chuẩn bị tiến quân vào giới giải trí giới sao?” “Ngài Tạ Uyên, chuyện ngài và Kim Dục Minh là tình địch có thật không?” “Ngài và Kim Dục Minh là tình địch sao?” “Ngài Tạ Uyên!……” Tạ Uyên ngơ ngác đóng cửa lại, chắc là do mình mở cửa không đúng cách đây mà…… Im lặng mở Notebook ra, Tạ Uyên mở web tìm kiếm, gõ thử ba chữ “ Kim Dục Minh”. Oái! Cả một đống tin tức mới ùa vào mắt hắn. “Kim Dục Minh! Cậu cho rằng giờ cậu nổi lắm rồi hả?” Người đàn ông vốn ôn hòa không khỏi giận dữ vừa nói vừa thở hồng hộc mà đi vào trong phòng, quăng cả đống tạp chí giải trí lên bàn trà. Kim Dục Minh lạnh lùng mở mắt ra, cặp lông mày hơi nhíu chứng tỏ tâm trạng không mấy vui vẻ của cậu: “Tôi đang ngủ.” Hôm qua sau mấy tiếng đồng hồ vừa nhảy vừa hát, lại cùng Từ Y Y thức cả đêm ngắm sao, chuyện cậu muốn làm giờ đây chỉ là ngủ. Chu Khải là quản lí của Kim Dục Minh, thấy bộng dạng cậu ta chẳng thèm để ý gì không khỏi nổi đầy gân xanh. Gã xem như cũng đã lăng xê được mấy ngôi sao nổi tiếng, người nào dám không lễ phép với gã thì lo cút ngay. Chỉ có cậu nhóc vô phương đối phó này làm gã tiếc nuối, Chu Khải vỗ ngực, hít sâu mấy hơi lấy lại bình tĩnh. “Đã bảo rồi, giờ cậu không thể có bạn gái được, sao còn dây dưa với con nhỏ Từ Y Y kia?” “Y Y? Gã nhà báo nào lại nói lung tung nữa?!” Kim Dục Minh nhíu mày, đứng dậy lật đám tạp chí tum lum kia ra xem. Rõ ràng đã cảnh cáo bọn họ, nếu dám viết lung tung thì sẽ có kết cục kiểu gì rồi mà! Chu Khải thấy Kim Dục Minh vừa nghe thấy tên Từ Y Y liền phản ứng lại cũng chẳng biết nói gì hơn, đúng là bạn trai quốc dân mà. Vừa không ngừng lật báo, Kim Dục Minh vừa hơi lo lắng gọi điện thoại cho Từ Y Y. “Ưm… Minh?” Đầu bên kia vang lên giọng nói mệt mỏi cùng ngái ngủ. “Xin lỗi, đánh thức em sao?” Dù đang nhăn nhó xem báo, nhưng Kim Dục Minh vẫn dùng chất giọng cực kì dịu dàng để nói chuyện với Từ Y Y, “Ừ, không có gì đâu. Chỉ là gần đây bên giới báo chí không chịu nghe lời, lúc đi ra ngoài nhớ cẩn thận một chút.” “Ừ, được rồi, anh sẽ nghỉ sớm chút. Em ngủ tiếp đi.” Lúc Kim Dục Minh cúp điện thoại, cậu cũng đã lật xem xong đống báo chí, thấy cánh nhà báo chú yếu khai thác xích mích giữa mình và Tạ Uyên, có nhắc tới chuyện cũ, cũng chỉ dùng mấy từ “cô gái bí mật” để che dấu thân phận Từ Y Y, lúc này cậu mới nhẹ thở ra, nhắm mắt cuộn mình trong sô-pha, định ngủ tiếp. “Nè, sao cậu lại có quan hệ với đại thiếu gia Tạ Thị?! Lại còn là tình địch?” Dù Kim Dục Minh tỏ vẻ chẳng thèm để gã vào mắt, Chu Khải vẫn tò mò chết được. Nghe thấy tên Tạ Uyên, Kim Dục Minh dường như lại nhớ đến thân ảnh tà mị không cưỡng được của người kia, tâm tình càng lúc càng xấu: “Có thời gian hóng hớt, sao không đè chuyện này xuống đi.” Chu Khải thấy không hóng hớt được gì, chỉ hừ một tiếng, đi ra ngoài thu dọn cục diện rối rắm kia. Tạ Uyên ôm tâm tình hóng, chậc chậc, thật cũng được lắm chứ, có khi còn hay hơn cái quyển tiểu thuyết trong mơ nhiều. Giới kí giả có vẻ đã tốn rất nhiều công sức đào bới chuyện tình năm xưa của mình lên, viết lại câu chuyện về một đại thiếu gia kiêm ngôi sao cùng một đại thiếu gia khác tranh cướp người yêu. Hình như không dám viết bậy bạ về Từ Y Y, nên tin tức đưa ra đều xoanh quanh vấn đề xích mích giữa hai người ngày ấy. Hình ảnh hai người song ca trong concert bị lôi ra, in to bự chảng lên trang chủ, Tạ Uyên liếc qua thấy bên dưới cũng đã hơn một triệu bình luận, không khỏi ôm cảm giác được nương nhờ hào quang nhân vật chính mà nổi tiếng trong vòng một đêm. Dù giới thương nhân đa số đều cố bớt nổi càng tốt, nhưng nếu lợi dụng được sự chú ý này, nói không chừng… Sờ sờ cằm, tìm được lối đi cho mình rồi, Tạ Uyên hai mắt sáng rực, quên luôn cả việc ăn sáng, vừa lấy điện thoại gọi cho cánh nhà báo, vừa làm tiếp chỗ bum xum trong máy.