(*Nghĩa tử: Con nuôi) Tiểu hội bàn đào thành công chưa từng có khiến hoàng quyền có thể tiến thêm một bước thu được lòng người, danh hào của Đông Dương cũng theo thành công của tiểu hội bàn đào mà truyền ra toàn bộ kinh thành. Được Thái hậu thưởng thức, được Trưởng công chúa ban ngọc, được Hoàng hậu để mắt tới, phân lượng của từng người thôi cũng đủ để khiến ai đó muốn nói tới Đông Dương cũng phải châm chước dùng từ. Bởi vì y có được tâm của Thái hậu, Trưởng công chúa, thậm chí còn có Thái hậu tương lai – đương kim Hoàng hậu hiện nay, ba vị quý nữ, tôn quý nhất trên đời này đều đã nhận thức hắn, ai còn dám phản đối? Chuyện của Đông Dương cũng giúp cho những nam thê bất đắc dĩ hoặc cam tâm tình nguyện làm nam thê trong kinh thành, thắt lưng có thể thẳng hơn được không ít. Khi phải chịu những đãi ngộ bất công, ít nhất cũng có tấm gương để phản bác. Đông Dương từ trước tới nay không có tâm tư chú ý nghe lời đồn đãi trong kinh về y, mỗi ngày không phải chiếu cố ăn, mặc, ở, đi lại cho Dịch Vân Khanh thì cũng là bón phân chăm sóc tám gốc đào thụ, nay còn có thường thường hỏi thăm một chút về Khang Uyển Nhi có khỏe hay không. Thời gia qua mau, đảo mắt lại đã tới cuối năm. Hôm nay là đêm trừ tịch, Khanh Uyển Nhi mang theo cái bụng tám tháng đang được nha hoàn nâng tới nghỉ tạm trong đống gia cụ, Dư thị nhìn thấy vội bảo nàng quay trở về phòng. “Ngươi, đứa nhỏ này, lời ta nói sao ngươi lại không chịu nghe? Trong phủ có nhiều người hầu như vậy, có thiếu ngươi thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?” Khang Uyển Nhi có chút ngượng ngùng: “Nãi nãi, vậy đại trạch lớn như vậy, sao lại chỉ có mình người vội lại đây? Vả lại đại phu cũng nói nội tức hoài thai, nên chăm đi đi lại lại.” Dư thị nói: “Đi lại cũng phải đi như bây giờ, ngoài phòng lại lạnh, cũng không hợp để ngươi hồ nháo nữa.” Ngoắc tay sai nha hoàn giám sát chặt chẽ, xoay người vội đi tới chỗ khác. Chờ Đông Dương chuẩn bị xong một bữa cơm đoàn viên phong phú, Dư thị cũng dẫn nha hoàn tâm phúc đi cấp tiền thưởng cho đám tôi tớ trong nhà. Phòng khách ấm áp, bày lên một bàn ăn lớn, một nhà tám người vừa vặn vây quanh bàn tròn. Lão phu nhân nhìn một vòng, miễn bàn là có bao nhiêu phần cao hứng. Lão thái gia cũng cao hứng mà uống ngay mấy chung rượu, cuối cùng phải để người hầu dìu trở về. Đêm trừ tịch vừa qua thì về sau lại tới màn chúc tết càng náo nhiệt, kéo dài tới qua cả tiết nguyên tiêu. Nguyên bản Dịch trạch có thể thư thái chút, nhưng lại bởi vì Khang Uyển Nhi gần tới ngày sinh mà lại khẩn trương lên. Cách ngày sinh mấy ngày, toàn bộ người làm trong Dịch trạch ngay cả thở lớn cũng không dám, rất sợ sẽ làm Khang Uyển Nhi kinh hãi. Mới qua tiết nguyên tiêu vài ngày, Khang Uyển Nhi lúc nửa đêm liền trở dạ, cũng may Dịch Khiêm coi như là ổn trọng không hoang mang rối loạn thêm phiền, vội đánh thức nha hoàn gác đêm bên ngoài đi mời bà mụ. Dư thị cùng lão phu nhân tới chỉ huy đám nha hoàn, Đông Dương cùng lão thái gia với các nam nhân liên can bị lão phu nhân đuổi tới buồng sưởi ngồi ngốc, Dịch Khiêm canh giữ ở trước cửa phòng sinh đi đi lại lại. May mắn, Khang Uyển Nhi thân thể khỏe mạnh, ở thời điểm gà chuẩn bị gáy liền sinh hạ được một nam hài, mẫu tử bình an. Lão thái gia lúc ấy liền kích động cười ha ha, lôi kéo tay đại lão gia đem Dịch gia đời thứ năm quyết định chuyện đặt tên. Đai danh Dịch Ninh Hi, nhũ danh là tiểu Hi, ý tứ chính là đại biểu cho tia nắng ban mai yên tĩnh cũng chính là lúc tiểu Hi chào đời. Tin tức Khang Uyển Nhi bình an sinh hạ truyền ra, Hậu lão phu nhân là người đầu tiên tới thăm, một nhà Lý Dịch thị cũng giả mù sa mưa mà tiến tới chúc mừng, lúc sau là các gia tộc trong kinh có giao thiệp với Dịch Vân Khanh, còn có bằng hữu của đôi phu thê Dịch Khiêm Khang Uyển Nhi tới, cuối cùng kinh động tới cả Hoàng hậu. Lúc ấy liền ban thưởng rất nhiều đồ. Nếu như  nói việc Khang Uyển Nhi bình an sinh hạ chính là một tin tức kinh động nho nhỏ, thì một tháng sau Hoàng hậu bình an hạ sinh đích trưởng tử của hoàng tộc sẽ đem toàn bộ kinh thành chấn động một phen. Thái hậu lúc ấy liền cười vui, Hoàng đế Chu Lễ lại vui vẻ sung sướng, ban thưởng danh tự ‘Diên’. Cũng không có gì bất ngờ xảy ra, vị ‘Diên’ đích trưởng tử này về sau chính là thái tử, thậm chí còn là một đời Hoàng đế. Chu Lễ thực hưng phấn, mỗi ngày thấy quần thần đều cười tủm tỉm, một bộ dáng có con mọi chuyện chẳng màng. Thường Đông xem không nổi, đám quần thần đối Chu Lễ cũng trợn trắng mắt. Chu Lễ cũng không phận ý, mỗi ngày vẫn như cũ vui tươi hớn hở. Ngày hôm đó, thích ý nổi lên, nói muốn dẫn quần thần đến Dịch trạch ngắm hoa đào. Ngô Bình Sinh liều chết đem chuyện lùi lại ba ngày, cũng không nghĩ rằng lùi lại ba ngày còn dẫn tới thêm Thái hậu cùng Trưởng công chúa. Đối mặt với kết quả này, Ngô Bình Sinh thật sự không biết nên khóc hay nên cười. Chu Lễ đối với khuôn mặt khóc không ra nước mắt của Ngô Bình Sinh làm như không thấy, Thái hậu được đỡ ở phía trước chỉ vào cảnh sắc Dịch trạch đưa ra vài lời bình phẩm, Trưởng công chúa đi phía bên trái Thái hậu cũng nhẹ giọng tiếp lời, khiến Thái hậu liên tiếp cười không ngừng. Dịch Vân Khanh là chủ gia ở bên dẫn đường, một đường đi thẳng tới đào viên. Đông Dương ôm lấy một nắm đào cành, từng cành lại có những cánh hoa đào nở rộ vô cùng tươi tốt, sau lưng lại có tám cây đào ra hoa tràn đầy, lúc đó một trận gió thổi qua, cánh hoa đào bay đầy trời, cùng ống tay áo, y phục Đông Dương đang mặc bay lên nhập thành cảnh, tạo nên vẻ tao nhã thoát tục. Thái hậu cười thán: “Thật xinh đẹp.” Trưởng công chúa cười cười, hỏi: “Hoàng tẩy, người đây là đang khen người hay là khen đào viên này?” “Khen người thì sao? Khen đào viên thì lại thế nào?” Thái hậu cười hỏi lại. Trưởng công chúa bị hỏi ngẩn ra, cười nói: “Đều là muội hỏi sai rồi. Đào viên này cũng là do Dịch thiếu phu nhân gieo trồng, khen hoa đào còn không phải là khen người sao? Mà khen người cũng không phải là khen đào viên này sao?” Đông Dương lại đây hành lễ, Trưởng công chúa tự mình giúp đỡ, đối Thái hậu nói: “Hoàng tẩu nếu đã khen người lại khen hoa thì cũng không thể khen không được.” Nói xong lại cười, nói: “Hôm nay ta có cái chủ ý, Thái hậu khen người lại khen đào, không bằng thu Đông Dương đứa nhỏ này làm nghĩa tử đi. Đương nhiên, Thái hậu nếu không muốn thì ta đây liền không khách khí mà tiên hạ thủ vi cường a, có danh nghĩa mẫu này, dù thế nào hàng năm cũng đều phải trích chút tiên đào mang tới.” Nói xong trực tiếp cười khan, khiến Thái hậu không nhịn được oán trách. “Ai gia thấy ngươi thu nghĩa tử là giả, hàng năm được trích thêm chút tiên đào mới là thật đi!” Trưởng công chúa bị đánh vỡ tâm tư, chột dạ nói: “Ai nha, bị hoàng tẩu nhìn thấu rồi.” Trưởng công chúa đều đã cả bó tuổi rồi nhưng vẫn hay làm nũng đáng yêu, Thái hậu lại càng cao hứng. Chu Lễ nhìn, cười trêu ghẹo nói: “Hoàng cô cô, năm rồi, Thường Đông vì vài miếng thịt nồi liền nháo ra nhiều chuyện chê cười, ngài còn mắng hắn tham ăn. Nhưng hôm nay, người vì vài quả tiên đào, chậc chậc, nguyên lai Thường Đông tham ăn, căn nguyên cũng là ở người a. Trách không được.” Thái hậu cười đau bụng: “Còn không phải là nàng sao, nhớ năm đó, nàng cũng không ít lần nháo mấy chuyện đồ ăn vặt a.” Trưởng công chúa bị cười thẹn quá thành giận, quyết miệng.”Hoàng tẩu, chuyện xưa cũng không nên nhắc tới a. Hôm nay nói chuyện hôm nay a, Đông Dương đứa nhỏ này, ngài thu làm nghĩa tử đi, nếu ngài không thu, ta cũng thật ước gì có một nghĩa tử hiếu thuận như vậy.” Thái hậu cười liếc mắt nhìn Đông Dương nói.”Nói thu nghĩa tử, ngươi đã hỏi qua chính chủ chưa?” Trưởng công chúa cười, đánh hạ chính mình: “Trách ta lanh mồm lanh miệng, thật đúng là chưa có hỏi qua. Hoàng tẩu đừng vội nha, để muội hỏi một chút.” Nói xong, nhìn Đông Dương hỏi: “Đông Dương. Thái hậu muốn thu ngươi làm nghĩa tử, ngươi có bằng lòng hay không?”