Nam Thành Gió Nổi

Chương 99 : Ngoại truyện

Edit: Winterwind0207 Bốn trăm bảy năm....Bốn trăm..... bảy mươi sáu... Bốn trăm bảy mươi... Tám, bốn trăm ——" Bùi Phong Hành thoát lực mà nằm trên mặt đất, mồ hôi trên trán theo gò má lăn xuống, hắn thậm chí không có khí lực giơ tay lên đi lau. Nhìn Nam Úc Thành đắc ý ngồi ở một bên uống rượu, Bùi Phong Hành cắn răng một cái: "Ngươi chớ đắc ý! Lần sau nhất định thắng ngươi!" "Ồ?" Nam Úc Thành cười nhấp một miếng rượu, từ trong túi móc ra một con vịt nướng màu mỡ thơm giòn, cúi người đưa con vịt xuống dưới mũi Bùi Phong Hành, cười nói: "Muốn ăn không? Ai bảo ngươi thua cơ chứ? Ngay cả hít đất năm trăm cái cũng không làm được..." Hắn "Hừ" một tiếng, mặt đầy ghét bỏ: "Ta lần sau làm sao còn dám mang ngươi đi ra ngoài?" Bùi Phong Hành khinh thường gắt một cái: "Ta mới không thèm ăn!" Nói xong, liền cảm thấy được cả người đau dữ dội, "Ai u" hai tiếng, vươn mình một cái nằm ngửa người trên mặt đất. Cây hoè trên đỉnh đầu vừa lúc bị gió phất qua, bông hoa hoè vừa vặn rơi xuống chóp mũi hắn, khiến hắn hắt hơi một cái. "Ai." Nam Úc Thành hai mươi năm tuổi dùng chân đá đá bằng hữu nằm xụi lơ trên mặt đất, nghiêm mặt nói: "Ngươi nghe nói chưa, tháng sau nhà chúng ta muốn phái một số người đi phương Bắc thanh trừ tà giáo yêu nghiệt." "Nghe nói." Bùi Phong Hành lười biếng nhấc lên một cái tay để lên trên mí mắt, đỉnh đầu ánh nắng qua lại khiến hắn có chút quáng mắt: "Ta hỏi thăm một chút, lần này sẽ phái ngươi đi. Hiện tại trong số những người trẻ tuổi của Nam gia ngươi là kiệt xuất nhất, mục đích lần này thật giống như muốn rèn luyện người kế thừa." Dừng một chút, thanh âm hắn thấp xuống: "Bất quá, ta hẳn là không thể đi." "Ngươi không đi ta cũng không đi." Nam Úc Thành lại uống một hớp rượu, dựa về trên ghế, híp mắt nhìn cách đó không xa: "Ta cũng không nghĩ tới kế thừa Nam gia, được chăng hay chớ đi, ngươi cũng không đi, ta một người đi có ý nghĩa gì." Bùi Phong Hành nghe nói như thế, đột nhiên vươn mình ngồi dậy, thần sắc có chút nghiêm túc: "Lời này ngươi nói cho ta thì không tính, thế nhưng đừng nói cho người khác biết. Để bọn họ nghe thấy được thì không tốt." Nam Úc Thành nhún vai tỏ vẻ không sao cả: "Không có gì ghê gớm. Người khác đều biết hai chúng ta là một đôi, còn muốn chia rẽ chúng ta. Ai cho phép bọn họ làm như thế!" Bùi Phong Hành banh mặt nửa ngày không nhịn nổi, "Phốc" một tiếng mà nở nụ cười, đứng dậy đạp Nam Úc Thành một cước: "Đừng nói vô nghĩa, ai với ngươi là một đôi, ta vẫn còn chờ cưới vợ đây!" Nam Úc Thành liếc hắn liếc mắt một cái, dưới ánh mặt trời, bởi vì vừa mới vận động hai má của Bùi Phong Hành có chút ướt át, mồ hôi theo sợi tóc trên trán nhỏ xuống, càng có vẻ thanh tú mà kiên cường. Nam Úc Thành quan sát vài lần, che giấu tâm tình mà cúi thấp đầu ma sát chén rượu trong tay một chút, nhẹ giọng thử dò xét nói: "Ngươi không cảm thấy... Kỳ thực hai chúng ta ở bên nhau vô cùng tốt?" Bùi Phong Hành trong lòng run lên, trên mặt lại làm bộ giống như không liên quan, khinh thường "Thích" một tiếng. Đi tới bên cạnh y ngồi xuống, cầm qua bầu rượu của Nam Úc Thành cũng rót cho mình một chén, ngửa đầu uống một hơi, lại lau miệng: "Rất tốt là làm sao? Hai nam nhân ở bên nhau là kiểu gì?" Dừng một chút, lại nhìn Nam Úc Thành: "Ngươi có thể sinh con cho ta?" Nam Úc Thành biểu tình nghiêm túc, mím môi: "Có khó khăn." "Vậy không phải tự tay kết liễu dòng dõi! Ta còn hi vọng nối dõi tông đường đây!" Bùi Phong Hành cười to, trong mắt lại chợt lóe một vệt bất đắc dĩ. Hắn đẩy Nam Úc Thành một cái: "Đừng nói linh tinh, suy nghĩ thật kỹ đi, ta cảm thấy được lần này ngươi vẫn nên đi." Hai người đang nói, một bên liền nghe được một giọng nữ tử thanh thuý từ đằng xa chen vào: "Các ngươi đang nói cái gì? Muốn đi đâu?" Bùi Phong Hành theo tiếng nhìn sang, không biết lúc nào đã có một thiếu nữ mặc y phục màu hồng đứng cách đó không xa, đang nhìn về phía bọn họ. Nhìn thấy người đến, Bùi Phong Hành lập tức bỏ đi thần sắc đùa cợt trên mặt, có chút không được tự nhiên ngồi thẳng người, cười nói: "Nam Y đến." Nam Y là con gái của thúc phụ Nam Úc Thành, từ nhỏ đã được người trong Nam gia từ trên xuống dưới coi là hòn ngọc quý nâng ở trong lòng bàn tay, tính tình kiêu căng, đối với một người như Bùi Phong Hành, nhất không bối cảnh, nhị không có năng lực, tam còn phải dựa vào Nam gia luôn luôn cảm thấy thấy ngứa mắt, cố tình lại yêu thích Nam Úc Thành vô cùng, mỗi lần ba người họ gặp mặt, vẫn là nảy sinh một ít mâu thuẫn nhỏ. Nam Y đối với Bùi Phong Hành bắt chuyện làm như không thấy, trực tiếp lướt qua hắn đi tới bên cạnh Nam Úc Thành: "Úc Thành ca ca, ngươi phải ra ngoài? Có thể mang ta đi cùng không?" Bùi Phong Hành đối với thái độ của Nam Y đối xử với mình đã sớm tập mãi thành quen. Cha của Nam Y đối với Bùi Phong Hành có công ơn thu lưu nuôi dưỡng, đối mặt với Nam Y, Bùi Phong Hành vẫn là không tự chủ có chút nhường nhịn. Bởi vậy nhìn thấy tình hình như thế hắn cũng không cảm thấy giận dữ, chỉ sờ mũi một cái, tự giác dịch sang một bên. Mà Nam Úc Thành cũng không nhẫn nhịn. Nhìn thấy Bùi Phong Hành chạy đi sang một bên, y lập tức nhíu nhíu mày, không nhịn được "Hừ" một tiếng: "Một cô nương như ngươi, làm sao cả ngày muốn chạy ra bên ngoài, còn ra thể thống gì." Nam gia luôn lưu hành kết hôn cùng tộc, Nam Úc Thành cùng Nam Y mặc dù là biểu huynh muội, nhưng cùng lúc trước khi hai người sinh ra từ lâu đã xác định quan hệ thông gia từ bé. Lúc Nam Y đối mặt với Nam Úc Thành, ít nhiều gì cũng có thân thái của nữ tử e thẹn, mỗi lần nhìn Nam Úc Thành vẫn là không nhịn được dính lấy. Cố tình Nam Úc Thành ngoại trừ đối xử tốt với Bùi Phong Hành, còn với những những người khác luôn là thái độ lạnh nhạt, bị Nam Y phiền nhiễu có lúc còn có thể liều mạng tức giận một phen, Nam Y thấy y có chút không thoải mái, liền cũng không dám nói nữa, ngược lại nói đến đề tài khác: "Qua mấy ngày chính là lễ hội nguyên tiêu, Úc Thành ca ca sẽ đi đi?" Nam Y ngồi xuống bên cạnh Nam Úc Thành, hai cái tay ôm thật chặt cánh tay Nam Úc Thành, Nam Úc Thành không nhịn được đẩy mấy lần, vẫn không thể nào rút ra. Bất đắc dĩ quay đầu đến xem Bùi Phong Hành, thấy đối phương đang nghiêng người bả vai hơi rung động, rõ ràng cho thấy đang cười trộm, nhất thời không vui mà lườm hắn một cái. Lực chú ý xoay đi, tự nhiên cũng là không quá chú ý câu hỏi của Nam Y. Nam Úc Thành từ trong lỗ mũi qua loa mà "Ừ" một tiếng, đầu óc còn đang suy nghĩ chuyện lúc trước, lại quay đầu đối với Bùi Phong Hành nói: "Bằng không khoảng thời gian này ngươi rèn luyện tốt một chút, sau đó ta sẽ nói với bọn họ, đi dẹp loạn sẽ mang theo ngươi cùng đi." Nhìn thấy phản ứng của Nam Úc Thành, Nam Y ở một bên hận đến cắn răng, không nhịn được liếc mắt trừng Bùi Phong Hành một cái. Bùi Phong Hành liên tiếp thu được hai ánh mắt, chợt cảm thấy vô cùng vô tội, khoát tay một cái nói: "Hay là ta không đi. Lực chiến đấu này của ta, đi cùng không phải cho ngươi thêm phiền phức? Lần trước chuyến đi Kỳ Liên Sơn ngươi quên mất nhưng ta còn chưa quên, trên lưng ngươi vết sẹo kia ta hiện tại nhìn cũng không thoải mái." Mấy tháng trước Nam gia đã từng phái Nam Úc Thành cùng Bùi Phong Hành đi Kỳ Liên Sơn chấp hành nhiệm vụ, vốn là nhiệm vụ rất dễ dàng, nhưng bởi vì trên đường có người phản chiến, xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, Nam Úc Thành vì bảo vệ Bùi Phong Hành ở sau lưng bị âm binh chém cho một cái, trên lưng từ đây để lại một đạo vết tích dài nửa mét, mỗi lần Bùi Phong nhìn thấy tâm lý đều cảm thấy khó chịu. Lần này hành động thanh trừ nghe nói thanh thế hùng vĩ, đối phương cũng không phải người hiền lành dễ đối phó, bởi vậy Bùi Phong Hành càng là không muốn đi làm một người trói buộc. Nam Y ở bên cạnh nghe không khỏi phẫn hận, con ngươi đảo một vòng, lại nói: "Các ngươi là đang nói đến sự tình đi phương Bắc thanh trừ sao? Chuyện này ta biết, ngày hôm trước lúc phụ thân đàm luận việc này ta nghe thấy được, Úc Thành ca ca là nhất định phải đi." Nói, ánh mắt nàng ở trên người Bùi Phong Hành qua loa xoay một cái, ngữ khí có chút xem thường: "Bất quá, Phong Hành ca ca... Đại khái không đi được, ta nghe nói cho ngươi lưu ở trong nhà, cũng là có phân phó khác đấy." Bùi Phong Hành không lên tiếng, Nam Úc Thành nói: "Phân phó gì khác?" "Ta cũng không rõ ràng, nghe cha bọn họ nói tới hàm hàm hồ hồ, hẳn là chuyện tốt đi." Nam y nói qua loa như vậy, lại tiếp tục hỏi: "Hảo ca ca, ngươi hãy theo ta đi hoa đăng hội đi? Đi thôi đi thôi?" Vừa nói, một bên lôi cánh tay Nam Úc Thành lay động. Nam Úc Thành còn đang suy nghĩ "phân phó" trong miệng nàng, trong lúc nhất thời bị nàng lắc phiền, nhân tiện nói: "Đi đi đi! Ngươi trước tiên buông tay ra, từ đâu tới thì về chỗ đấy đi!" Bùi Phong Hành đứng một bên nhìn thấy rốt cục không nhịn được, "Phốc" một tiếng mà bật cười. Mấy ngày sau, lễ hội nguyên tiêu cũng tới. Sắc trời tối sầm, trên đường phố hoa đăng dần dần thắp sáng, đèn đuốc nổi lên nửa bầu trời, người đến người đi rộn ràng, trên đường phố một cảnh tượng náo nhiệt. Nam Y mang theo hai tên thiếp thân thị vệ trước tiên đi phía trước nhìn đường, Nam Úc Thành cùng Bùi Phong Hành theo ở phía sau bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nhau —— cũng bởi vì mấy ngày trước Nam Úc Thành nói một câu "Đi đi đi", cho đến bây giờ bọn họ đã bồi tiếp Nam Y ở trên con phố này đi lại ba canh giờ. Lại đi một đoạn đường, Bùi Phong Hành liền cảm thấy được có chút không chịu nổi. Bởi vì ngày hôm trước buổi tối ngủ không ngon, vào lúc này hắn đã bắt đầu buồn ngủ, đi tới một nửa bước chân liền có chút không đi tiếp được, Nam Úc Thành quay đầu nhìn lại, liền thấy hắn cúi đầu, giống như chó con ngủ gật, nhịn không được cười cười, lui về đem hắn kéo đến bên cạnh mình, thấp giọng nói: "Buồn ngủ?" Bùi Phong Hành hữu khí vô lực gật gật đầu. Nam Úc Thành nhìn một chút Nam Y đang ở phía trước đứng ở quầy bán trang sức, thấy đối phương không chút nào chú ý tới bên này, liền tiến đến Bùi Phong Hành bên tai nói: "Nếu không....chúng ta?" Bùi Phong Hành ánh mắt sáng lên. Nhưng nghĩ tới tính khí Nam Y, vẫn còn có chút chần chờ. "Quá mức quay đầu lại dỗ nó là được." Nam Úc Thành biết đến hắn kiêng kỵ cái gì, cười cười tỏ vẻ không sao cả. Nói xong, cũng không chờ Bùi Phong Hành gật đầu, liền đem người kéo lại, thân hình lóe lên, trong nháy mắt liền biến mất tại chỗ. Hai người đi tới sườn núi nhỏ ngoài thành. Nam Úc Thành không biết từ đâu mang hai bình rượu đi ra, hai người ở trên sườn núi tìm một vị trí bằng phẳng nằm xuống, Bùi Phong Hành cầm lấy bình rượu uống vào một hơi. "Ai, sau này ngươi thật sự muốn cùng nha đầu kia kết hôn?" Bùi Phong Hành uống hết một ngụm rượu, đem bình đưa cho Nam Úc Thành. Nam Úc Thành nhận lấy, lắc lắc bầu rượu, thờ ơ nói: "Không biết, không nghĩ tới." "Vậy ngươi nghĩ cái gì? Chuyện sau này... Ngươi đã từng cân nhắc qua chưa?" Bùi Phong Hành hỏi. "Thuận theo tự nhiên đi." Nam Úc Thành nói: "Hôm nay có rượu hôm nay say, hiện tại những ngày tháng này không phải tốt vô cùng? Hà tất nghĩ mịt mờ gì đó, chuyện sau này... A, ai biết sau đó sẽ phát sinh cái gì?" Bùi Phong Hành đem hai tay gối ở sau gáy, nhìn trời sao vô tận trên đỉnh đầu, nhẹ giọng nói: "Ta có lúc sẽ nghĩ, nếu như lúc trước không phải là bị ngươi mang về Nam gia, ta hiện tại sẽ ở nơi nào, dùng cái dạng gì có thể sống qua ngày? Có thể rất sớm đã chết đói ở bên ngoài hay không?" "Ngươi nghĩ chuyện đó làm cái gì?" Nam Úc Thành không nhịn được nói: "Ta làm sao có khả năng sẽ để ngươi chết đói?" "Nhưng là ta lúc đó đúng là sắp chết đói a." Bùi Phong Hành thở dài: "Ngươi không biết, ngươi lúc đó xuất hiện đối với ta mà nói quả thực chính là kỳ tích, ta vốn là cũng không hi vọng quá nhiều." Nam Úc Thành quay lại nhìn Bùi Phong Hành, thấy thần sắc hắn an tường, khóe miệng hơi giương lên, không nhịn được trong lòng cũng mềm nhũn ra. Y dùng tay ở trên đầu Bùi Phong Hành nhẹ nhàng xoa nhẹ một cái: "Cả ngày nghĩ bậy nghĩ bạ." "Ai." Bùi Phong Hành trở mình, nằm nhoài trước mặt Nam Úc Thành: "Hỏi ngươi một vấn đề." "Ừm." "Nếu có một ngày, " Bùi Phong Hành liếm đôi môi, châm chước nói: "Nếu có một ngày chúng ta phải tách ra, ngươi còn có thể nhớ ta chứ?" Nam Úc Thành xì cười một tiếng: "Chúng ta làm sao sẽ tách ra?" "Rất nhiều khả năng a, tỷ như sau này ngươi kết hôn, hoặc là ta kết hôn ; hay hoặc là sau đó ngươi quyết định đi ra ngoài lang bạt tứ phương; hoặc là ——" Bùi Phong Hành mở ra ngón tay nêu ví dụ, Nam Úc Thành nghe đến một nửa liền đánh gãy hắn: "Không thể." Y nói chắc như đinh đóng cột "Không quản ta đi tới chỗ nào, đều nhất định sẽ đem ngươi theo cùng." Bùi Phong Hành đầu tiên là sững sờ, lập tức liền không có hảo ý cười híp mắt nói: "Nhưng là lúc đi phương Bắc thanh trừ ta sẽ không đi theo ngươi, ngươi quên mất?" Nam Úc Thành hơi nhướng mày. Chuyện này mấy ngày nay y vẫn luôn cân nhắc, vốn là muốn liều mạng cưỡng ép đem Bùi Phong Hành mang đi, mà nghĩ tới nghĩ lui, lại cảm thấy lần hành động này thanh thế hùng vĩ, thực lực của đối phương ngay cả bản thân Nam Úc Thành cũng đoán không được, mang theo Bùi Phong Hành e rằng đối với hắn mà nói càng không an toàn. Nam Úc Thành một mình ngược lại là không đáng kể, nhưng hắn lại không cách nào nhịn được Bùi Phong Hành phải chịu bất kỳ tổn thương nào. Bởi vậy nghĩ tới những thứ này, lúc trước ý nghĩ kiên định muốn mang Bùi Phong Hành cùng đi liền một cách tự nhiên mà gác lại. Thấy Nam Úc Thành không lên tiếng, Bùi Phong Hành động viên nói: "Cho nên, không thể nói chắc chắn như thế. Ai biết sau này sẽ phát sinh cái gì? Có lẽ sẽ có một ngày hai chúng ta mỗi người đi một ngả thì sao!" "Không quản ngươi đi nơi nào, ta nhất định sẽ đi tìm ngươi." Nam Úc Thành kiên định nói. Bùi Phong Hành cười cười, cũng không quá coi là chuyện đáng kể, sau đó cười giỡn nói: "Vậy nếu là ta chết thì sao?" "Chết rồi cũng không buông tha." Nam Úc Thành quay đầu, đối diện ánh mắt mang theo ý cười Bùi Phong Hành, gằn từng chữ: "Cho dù chết, a cũng phải tìm ra ngươi." Bùi Phong Hành bị ánh mắt Nam Úc Thành nhìn như vậy trong lòng không khỏi run lên, cười khan nói: "Làm gì? Ngươi còn muốn lấy roi đánh thi thể a?" Nam Úc Thành không lên tiếng mà uống một hớp rượu, qua nửa ngày, mới sâu xa nói: "Ngươi hà tất phải nói giả thiết này đó, ta nghe trong lòng không thoải mái." Bùi Phong Hành cũng thở dài, thần sắc bên trong có chút u buồn: "Không biết tại sao, gần đây nằm mơ một ít giấc mộng không quá tốt. Mơ thấy chúng ta triệt để tách ra, sinh tử cách xa nhau, ngươi luôn luôn tìm ta, sau đó không biết làm sao thật vất vả tìm được, ta vẫn là không nhớ rõ ngươi, ngươi xem ta chết một lần lại một lần... Trong lòng ta khó chịu." Hắn liền thở dài một hơi: "Có thể là ta nghĩ nhiều rồi đi, gần đây có chút phiền lòng. Chờ ngươi lần này đi phương Bắc trở về, chúng ta lại đi ra ngoài du ngoạn được không, vẫn luôn ở trong nhà, người ta sắp mọc thành nấm rồi." Nam Úc Thành lại nói: "Vậy thì trùng hợp. Ta vừa vặn muốn đi đại mạc xem tà dương, chờ ta lần này trở về chúng ta liền đi, ai cũng không mang theo, chỉ có hai ta." "Được." Bùi Phong Hành cười híp mắt đáp. Gió từ trên sườn núi thổi tới, phất qua y phục hai người, lại thổi xuống nơi thị trấn đèn đuốc sáng choang. Lúc đó hai người nâng chén uống rượu đều không có ý thức được, dĩ nhiên đây là lần cuối cùng hai người bọn họ nói chuyện. Một tháng sau, Nam Úc Thành bước lên hành trình đi phía bắc thanh trừ tà giáo. Lại qua một tuần, Cố gia phái người tập kích!Nam gia, từ khi tách ra đây là lần thứ nhất chiến tranh khai hoả.. Ba ngày sau, Bùi Phong Hành tự nguyện theo tuỳ tùng Cố gia rời đi. Hai tháng sau, Nam Úc Thành đúng hạn trở về, nhưng từ trong miệng Nam Y biết được Bùi Phong Hành bên trong trận chiến Cố gia bất hạnh bỏ mình. Năm năm sau, Nam Úc Thành chính thức tiếp nhận Nam gia, biết được chân tướng năm đó Nam gia cùng Cố gia liên hợp thiết kế Bùi Phong Hành. Mười năm sau, Nam Úc Thành giải tán Nam gia, xóa đi hết thảy vết tích gia phả của dòng họ Nam, từ đây biến mất không còn tung tích.