Nam Thành Gió Nổi
Chương 82 : Ngoại truyện
Edit: Winterwind0207
"Anh đếm đến ba, nếu như em không biến trở về, anh liền ——" Cố Kỳ Viễn nói được nửa câu, A Triệt trong hình dạng búp bê đột nhiên há miệng ở trên cổ tay Cố Kỳ Viễn cắn một cái, nhìn thấy Cố Kỳ Viễn đột nhiên đen mặt, A Triệt trong lòng lộp bộp một tiếng, lập tức liên tục lăn lộn từ trên người Cố Kỳ Viễn lăn xuống, dùng tốc độ sét đánh không kịp bịt kín tai biến mất ở trong phòng.
"Ầm!" Đây là âm thanh A Triệt thoát thân không quên đóng cửa.
"Ầm!" Đây là âm thanh Cố Kỳ Viễn dưới sự tức giận một cước đá ngã cái ghế.
Trên thực tế, loại cảnh tượng kể trên, trong buổi trưa ngắn ngủi ngày hôm nay trong vòng hai tiếng đã xảy ra ba lần.
Nguyên nhân của chuyện này rất đơn giản: Từ khi Cố Kỳ Viễn cùng A Triệt xác định quan hệ yêu đương, A Triệt không thích đến công ty của Cố Kỳ Viễn. Trước đây hai người còn ở vào quan hệ chủ tớ đơn thuần, mỗi ngày A Triệt sẽ đến công ty đưa tin... Không có nguyên nhân khác, chỉ là bởi vì công ty của Cố Kỳ Viễn âm khí thực sự quá nặng, A Triệt là một con quỷ, trời sinh yêu thích chỗ này, âm khí càng dày đặc cậu càng cảm thấy thoải mái. Nhưng mà, chuyện này bắt đầu sau khi cùng Cố Kỳ Viễn nói chuyện luyến ái liền trở nên tan thành mây khói.
Lúc trước A Triệt đến công ty, người khác nhìn thấy cậu đều sẽ coi cậu là em trai của Cố Kỳ Viễn, dẫu gì cũng có thể xem như là bạn bè của Boss, thái độ đối xử với cậu tự nhiên là khách khí. Thế nhưng sau khi hai người xác định quan hệ, tất cả thái độ của mọi người đối với cậu xoay ngoắt 360 độ, tuy rằng khách khí và cung kính hơn trước, thế nhưng mỗi lần đối mặt với cậu đều nhìn cậu cười híp mắt, sau lưng lại điên cuồng buôn chuyện về cậu.
Khi cậu lần thứ tám mươi ở trong nhà vệ sinh nghỉ ngơi lại nghe có người đang thảo luận cậu cùng Cố Kỳ Viễn đến tột cùng ai trên ai dưới, sau đó bị không chút do dự cười nhạo: "Người giống A Triệt như thế làm sao có khả năng làm công", "Đừng nói giỡn cậu ta vừa nhìn chính là thụ", "Nhỏ con như vậy không biết Cố tổng coi trọng cậu ta ở chỗ nào"... Sau đó, A Triệt vô cùng phẫn nộ.
Tuy rằng bên trong mối quan hệ của bọn họ cậu đúng là tương đối yếu thế so với đối phương, thế nhưng chuyện như vậy hai người bọn họ biết là được rồi, người ngoài lại từ sáng đến tối lải nhải nói linh tinh!
Vô cùng phẫn nộ lại lại bởi vì nhân số quá nhiều mà không biết làm sao trả thù A Triệt sâu sắc u buồn.
Vì vậy... Rất lâu sâu đó, cậu quyết định —— rời xa công ty Cố Kỳ Viễn.
Bởi vậy, ngày đó Cố Kỳ Viễn trịnh trọng mời A Triệt đi tham gia tiệc hàng năm của công ty, A Triệt không chút do dự cự tuyệt.
Hai người trải qua đàm phán, đàm phán thất bại; vũ trang chống lại, vũ trang chống lại thất bại; trốn tránh, trốn tránh thất bại, sau đó A Triệt bị đánh cho nhừ đòn khóc ròng ròng, năn nỉ muốn hoà giải.
Sau đó... Trong lúc đang hoà giải, xuất hiện tình cảnh phía trên đó.
Vì vậy, Cố Kỳ Viễn ăn mặc thẳng tắp, tu dưỡng kiệt xuất, lần thứ nhất cảm giác mình khả năng không có cách nào duy trì hình tượng được nữa.
Một cước đá văng thùng rác vướng bận, Cố Kỳ Viễn hít sâu một hơi, đi tới cạnh cửa.
"Anh lặp lại lần nữa: Bây giờ là mười giờ mười phút, nếu như trước mười giờ hai mươi, em còn không đáp ứng đi tham gia tiệc họp hàng năm với anh, như vậy sau một tháng, tất cả đồ ăn vặt, trò chơi tiêu khiển của em, toàn bộ thủ tiêu! " Cố Kỳ Viễn lạnh như băng uy hiếp xong, thấy đối phương không phản ứng chút nào, lại nói: "Còn có, lúc trước Tiểu Hành nói muốn dẫn em đi du lịch, anh xem em cũng là không muốn đi, một hồi anh liền gọi điện thoại giúp em từ chối cậu ấy."
Câu này vừa dứt lời, liền nghe thấy trong phòng một trận binh binh lách cách vang lên, Cố Kỳ Viễn lui về phía sau một bước, lập tức liền thấy căn phòng đột nhiên bị mở ra, A Triệt đã biến trở về hình thái thiếu niên tóc rối như tơ vò mà đứng ở trước mặt Cố Kỳ Viễn, mắt to vụt sáng vụt sáng, vui vẻ nói: "Anh trai nhỏ nói muốn mang em đi du lịch? Vậy tiệc hàng năm, em sẽ đi, em sẽ đi!"
Nhìn thấy cậu bỗng nhiên chuyển biến thái độ, Cố Kỳ Viễn không khỏi có chút khó chịu: "Lúc trước anh cùng em nói nhiều như vậy, em đánh chết cũng không đồng ý, nói đến Tiểu Hành em lại đồng ý?"
"Đương nhiên." A Triệt còn đang điếc không sợ súng tự nhiên đắc ý nói: "Có thể cùng anh trai nhỏ đi ra ngoài du lịch là ước mơ của em bấy lâu nay, đợi lâu như vậy rồi, không nghĩ tới còn có thể thực hiện!"
"Ra là vậy?" Cố Kỳ Viễn hừ lạnh một tiếng, mở ra nút cổ áo sơ mi, hoạt động tay một chút, sau đó đem A Triệt ôm lấy.
"Anh anh anh!" Trong giây lát trời đất quay cuồng, A Triệt phản xạ có điều kiện mà bám lấy cổ Cố Kỳ Viễn, ngoài mạnh trong yếu mà lớn tiếng nói: "Ban ngày ban mặt! Sáng sủa Càn Khôn! Anh, anh muốn làm gì!"
Cố Kỳ Viễn không đáp, gương mặt lạnh lùng đem A Triệt ôm đến trên giường trong phòng ngủ, lập tức đem cậu ném lên.
Ném xong, còn ghét bỏ vỗ vỗ tay: "Nặng chết rồi."
A Triệt giận dữ: "Ai cho anh ôm em! Còn có, em nặng chỗ nào!"
Cố Kỳ Viễn liếc nhìn hắn một cái: "Là ai mỗi ngày ăn hai cái bánh ngọt?" A Triệt yên lặng, Cố Kỳ Viễn tiếp tục nói: "Coi như trên người em không có thịt, thế nhưng mỡ cũng chất đống trong đầu rồi."
A Triệt: "Rất muốn đá tên này một cái, làm sao bây giờ!"
A Triệt bị ném tới trên giường, cũng lười xuống dưới, thẳng thắn nghiêng người nằm thẳng, thoải mái thở dài một hơi, lại đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc được cùng Lâm Hành đi du lịch, bộ dáng đắc ý khiến Cố Kỳ Viễn nhìn liền cảm thấy tâm lý chua xót.
Cố Kỳ Viễn ngồi ở mép giường, một tay đè lại bụng A Triệt, ôm lấy eo cậu đem người nâng lên.
A Triệt không hiểu nhìn hắn.
Cố Kỳ Viễn đem A Triệt ôm đến bên cạnh mình, sửa lại một chút mái tóc rối như tơ vò của cậu, hỏi: "Tại sao muốn cùng cậu ấy đi ra ngoài như vậy."
"Bởi vì em thích nhất anh trai nhỏ." A Triệt cười đến híp cả mắt, Cố Kỳ Viễn lại cảm thấy được càng ngày càng cảm giác khó chịu, âm thanh cũng không tự chủ lạnh xuống: "Thích nhất?"
"Ây..." Hiếm thấy nhạy bén nhận ra được người trước mặt này tựa hồ tâm tình không tốt, A Triệt gãi đầu một cái, cười lém lỉnh nói: "Giống như yêu thích anh vậy."
"A." Cố Kỳ Viễn bất trí khả phủ gật gật đầu, lại hỏi: "Nhưng là anh không hiểu, tại sao em lại thích cậu ấy như vậy?"
A Triệt nghiêng đầu suy nghĩ một chút, trong ánh mắt toát ra một tia hoài niệm cùng ấm áp: "Đại khái là bởi vì, anh ấy là người thứ nhất chân chính tốt với em."
Cố Kỳ Viễn hứng thú, thẳng thắn dựa vào trên giường, đem A Triệt ôm chầm ôm lấy, xoa xoa đầu của cậu: "Nói với anh một chút."
A Triệt đàng hoàng nằm úp sấp xong, bắt đầu hồi ức.
"Anh biết, mặc dù em có hình thể nhân loại, thế nhưng không giống với người bình thường." Cố Kỳ Viễn gật gật đầu, A Triệt tiếp tục nói: "Em là quỷ như vậy, thậm chí không thể tính là sinh vật. Chúng ta không có linh hồn, cũng không có sự sống hoặc là cái chết. Em giống như bây giờ nói chuyện, đi lại, đều là bởi vì dùng oán khí chống đỡ." Nói tới chỗ này, cậu cười hì hì: "Tuy rằng tính cách của em không chịu bị oán khí ảnh hưởng, thế nhưng bởi vì nguyên nhân này, người lúc trước luyện chế ra em, từ đầu đến cuối đều cảm thấy em là vật phẩm thất bại."
A Triệt có chút ủ rũ: "Đại khái là bởi vì tính cách của em không giống với những con quỷ khác, bọn họ cảm thấy em quá giống đứa nhỏ, bởi vậy lúc em mới vừa bị luyện chế ra, tất cả mọi người coi em là làm hàng nhái, không có ai yêu thích em."
"Vào lúc ấy em cái gì cũng không hiểu, bị giam ở một căn phòng nhỏ, đen như mực cái gì đều không nhìn thấy. Phía dưới căn phòng chính là nhà tù, thế nhưng đại khái là bởi vì lâu năm không tu sửa, mặt đất căn phòng kia trong một lần động đất nứt ra một cái khe, không tính quá rộng, thế nhưng khe hở vừa vặn có thể để cho em thấy tình hình thực tế phía dưới đại lao." A Triệt một bên nhớ lại, một bên từ từ nói, thần sắc mang theo vài phần hoài niệm: "Em lần thứ nhất nhìn thấy anh trai nhỏ, chính là ở trong khe hở đấy."
"Lúc đó anh ấy vừa bị đưa đến Cố gia, người nhà họ Cố coi trọng thể chất thuần âm của anh ấy, muốn dùng để luyện chế oán linh thể, vì sợ anh ấy chạy trốn, liền đem anh ấy ở nơi đó. Ngoại trừ mỗi ngày hai bữa đưa cơm ở ngoài, trong địa lao cơ bản cũng chỉ có một mình anh ấy." Nói tới chỗ này, A Triệt có chút thương cảm, ngẩng đầu nhìn Cố Kỳ Viễn một cái. Cố Kỳ Viễn động viên vỗ vỗ lưng cậu, cậu mới tiếp tục nói: "Vào lúc ấy cái gì em cũng không hiểu, làm quỷ en cũng không cần thông qua đồ ăn để kéo dài sinh mệnh, bởi vậy em kỳ thực cũng không nhớ rõ ở gian phòng kia bị giam bao lâu, mãi đến tận khi nhìn thấy anh trai nhỏ, em mới ý thức tới, anh ấy và em, không phải hình thái giống nhau—— tuy rằng hai người bọn em nhìn qua giống nhau, thế nhưng... Thế nhưng anh ấy và em chính là không giống nhau." A Triệt ăn nói vụng về, có nhiều chỗ không biết miêu tả, chỉ có thể quơ tay múa chân vừa nói vừa khoa tay, nói xong liền nhìn biểu tình Cố Kỳ Viễn, thấy hắn tựa hồ hiểu ý tứ của cậu, mới nói tiếp: "Sau khi em bị luyện chế ra, bởi vì em là hàng nhái, liền trực tiếp bị người ta bỏ vào bên trong căn phòng kia, căn bản không có cùng những người khác tiếp xúc qua, cho nên chợt thấy một người bị nhốt ở chỗ gần em như vậy, em rất cao hứng..." A Triệt khoanh tay, có chút ngượng ngùng: "Ân, anh nên biết, tuy rằng em không phải là con người, thế nhưng có lúc, cũng vẫn là cảm thấy rất tịch mịch."
"Ừ, anh biết." Cố Kỳ Viễn ôn nhu hôn một cái gò má của cậu.
A Triệt cũng ngẩng đầu lên cười híp mắt ở trên mặt hắn hôn một cái, lúc này mới nói: "Vào lúc ấy anh trai nhỏ nhìn qua rất không tốt, anh ấy đại khái biết mình là sống không nổi nữa, mỗi ngày đều không lên tiếng, đưa thức ăn tới cũng ít ăn. Những người kia muốn dùng thân thể của anh ấy để luyện chế oán linh thể, mà là bởi vì tiền kỳ chuẩn bị chưa hoàn thành, tạm thời còn chưa dùng tới anh ấy, bởi vậy cũng là ít quản anh ấy, đối với những người kia mà nói, chỉ cần còn một hơi thở không chết là được.
A Triệt thở dài: "Anh trai nhỏ tính cách quật cường, sau đó em nghe nói là anh ấy tự nguyện đi đến nhà họ Cố, mục đích chỉ là vì khiến nhà họ Cố đình chỉ công kích đối với nhà họ Nam, bởi vậy sau khi bị bắt tới, anh ấy đối với sự xuất hiện của người nhà họ Cố đều báo thái độ căm thù. Vừa mới bắt đầu mấy lần, em thử len lén cùng anh ấy nói chuyện, anh ấy xưa nay cũng không phản ứng em, đại khái anh ấy cảm thấy được em cũng là một phần tử nhà họ Cố đi."
"Thế nhưng vào lúc ấy, em thật sự quá tịch mịch... Mỗi ngày đều ở trong phòng tối om, tuy rằng em không biết rõ lắm bên ngoài đến tột cùng là bộ dạng gì, thế nhưng loại yên tĩnh cùng bóng tối kia, vẫn là cơ hồ khiến em bị bức điên rồi." A Triệt thở dài nói: "Em không có biện pháp khác, sự tồn tại của anh trai nhỏ, đối với em mà nói giống như là vệt ánh sáng trong thế giới của em, em chỉ có thể liều mạng tóm lấy anh, coi như anh ấy không để ý đến em, không muốn cùng em nói chuyện, thế nhưng mỗi ngày em đều phải thừa dịp thủ vệ không có ở đây nói chuyện với anh ấy."
A Triệt lúng túng nói: "Thế nhưng, nói đến hồi đó khả năng anh trai nhỏ cũng cảm thấy em rất phiền. Bởi vì em không có kiến thức gì, cái gì cũng không biết, trên căn bản đều vẫn luôn hỏi anh ấy một vấn đề... Tuy rằng anh ấy vẫn luôn không hề trả lời em."
"Sau đó thì sao? Là cái gì làm cho thái độ của cậu ấy đối với em xảy ra biến hóa?" Cố Kỳ Viễn hỏi.
"Kỳ thực ta cũng không biết." A Triệt cười khúc khích: "Có thể là bởi vì em vẫn luôn lải nhải, làm cho anh ấy lâu dần thành thói quen sự tồn tại của em đi?"
"Có một ngày, thủ vệ lần thứ nhất không đưa cơm tới đúng giờ, lúc đó em đang cùng anh trai nhỏ nói chuyện, đột nhiên có người tiến vào khiến em giật mình, em không dừng miệng, liền phát ra âm thanh."
"Cái người nghe đến động tĩnh, liền kiểm tra xung quanh. Tuy rằng em cũng không rõ lắm bị phát hiện có hậu quả gì không, thế nhưng... Em nghĩ, nếu như bị những người kia biết đến em ở đây, biết đến em có thể cùng anh trai nhỏ nói chuyện, bọn họ sẽ đem em mang đi. Em không muốn bị nhốt vào chỗ không có thứ gì, cho nên lúc đó em rất sốt sắng."
"Trong lúc người kia sắp phát hiện cái khe hở lối với phòng em, anh trai nhỏ bỗng nhiên nói chuyện." Nói tới chỗ này, A Triệt ngồi thẳng người, tựa hồ vô cùng tự hào: "Anh ấy nói cho người thủ vệ kia, âm thanh vừa nãy là do anh ấy phát ra. Bởi vì từ khi anh trai nhỏ mang tới nhà họ Cố chưa từng mở miệng, bởi vậy thủ vệ xưa nay cũng không nghe thấy anh ấy nói chuyện, tiếng nói của em cũng giống y hệt tiếng nói của anh ấy, thủ vệ kia liền tin tưởng, bị anh trai nhỏ chọc cười nói vài câu liền rời khỏi."
"Anh không biết khi đó em cao hứng biết bao nhiêu. Anh trai nhỏ làm như vậy, mục đích chính là vì bảo vệ em không bị phát hiện, sau khi em ý thức được việc này, vui vẻ suýt chút nữa từ trong khe hở kia xuyên xuống. Vì vậy sau khi chờ thủ vệ rời đi, em liền bắt đầu vui vẻ nói cho anh trai nhỏ, vừa nãy em căng thẳng thế nào."
A Triệt cười híp mắt nói: "Vừa mới bắt đầu anh trai nhỏ vẫn còn có chút không muốn để ý đến em, bị em quấn lấy lâu, anh ấy cũng là chậm rãi bắt đầu theo em nói được vài câu, anh ấy nói cho em rất nhiều thứ em không biết, rất nhiều việc em chưa từng nghe nói, cũng chưa từng trải qua. Còn nói, nếu như sau đó chúng ta đều có thể rời đi nơi này, anh ấy sẽ mang em rời đi thăm thú phong cảnh bên ngoài."
"Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn." A Triệt than thở một tiếng: "Chuyện chúng ta tán gẫu, vẫn bị thủ vệ phát hiện. Phòng giam anh trai nhỏ không thể thay đổi, bọn họ cũng chỉ có thể đem em mang đi. Đoạn thời gian đó Cố gia binh hoang mã loạn, đại khái cũng là biết có chút thế lực đang rục rịch, bởi vậy Cố gia căn bản phải lợi dụng hết sức mạnh có trong nhà. Sau khi đem em mang từ trong phòng nhỏ ra, bọn họ có thể là chợt nhớ tới còn có em, liền thuận tiện đem em ném vào trong trại huấn luyện, cùng con quỷ khác đặt ở cùng một chỗ tiến hành huấn luyện."
"Từ đó về sau, em rốt cuộc không còn gặp anh trai nhỏ." A Triệt nói có chút khổ sở, âm thanh cũng thấp xuống: "Không tới mấy năm, liền nghe nói anh ấy đã chết. Sau đó, lại qua mấy năm, Cố gia cũng suy tàn, em cùng những gia tộc kia đối chiến trong quá trình may mắn còn sống, nhưng là bị phong ấn ở bên trong tầng hầm, chờ lúc em tỉnh lại, thế giới bên ngoài cũng đã long trời lở đất."
"Cho nên, " nói tới chỗ này, A Triệt trở nên hưng phấn: "Sau khi em gặp được anh, lại một lần nữa nhìn thấy anh trai nhỏ, anh không biết em có bao nhiêu vui vẻ! Em thường thường thừa dịp anh không chú ý lén lút chạy ra ngoài quan sát anh trai nhỏ, thế nhưng em lại không dám nói chuyện với anh ấy, em biết anh ấy cái gì cũng không nhớ rõ..."
"Ồ? Có đúng không?" Cố Kỳ Viễn nhíu mày: "Vậy ban đầu là ai tự mình chạy tới nhà người khác? Còn lấy anh ra làm lý do? Em cho rằng Tiểu Hành ngớ ngẩn sao? Em muốn tìm anh cư nhiên chạy tới nhà Nam Úc Thành, thật không biết em nghĩ như thế nào." Nói, ở trên đầu A Triệt hung hăng gõ một cái.
A Triệt bị đau, nói lầm bầm: "Em chính là nhịn không được... Em đều đợi nhiều năm như vậy, ngày đó không biết xảy ra chuyện gì, em trốn ở bệ cửa sổ nhìn lén, anh trai nhỏ bỗng nhiên tỉnh rồi, em lập tức không phản ứng lại, liền —— "
"Còn bị Lâm Hành đánh cho một trận, khóc bù lu bù loa trở lại?" Cố Kỳ Viễn không chút lưu tình cười nhạo cậu.
"Đó là bởi vì anh ấy không có nhận ra em!" A Triệt lập tức phản bác: "Anh xem hiện giờ anh trai nhỏ đối với em thật tốt! Thật tốt!" Nói xong, lại hạnh phúc nói thầm: "Ai nha, anh nói chúng ta đi đâu du lịch đây, lúc trước em vẫn muốn đi ra ngoài chơi, không biết cần phải mang thứ gì, lần thứ nhất du lịch thật sốt sắng... Nếu là nửa đường không cẩn thận biến hình làm sao bây giờ?"
Cố Kỳ Viễn buông cậu ra, từ giường đứng lên, ung dung thong sửa lại áo sơ mi nhăn nheo của mình, lúc này mới nói: "Nửa đường biến hình làm sao bây giờ, cái này anh không quản." Hắn hé mắt, đem A Triệt từ trên giường nhấc lên: "Thế nhưng em cũng đừng quên em vừa nãy đáp ứng chuyện của anh. Nếu như em dám đổi ý, lại giống như lúc trước cố ý biến thành búp bê, không đi tham gia họp hằng năm..." Câu nói kế tiếp chưa nói xong, biểu tình Cố Kỳ Viễn khiến A Triệt trong nháy mắt hiểu ra làm như vậy có thể sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng.
Cậu nuốt nước miếng một cái, thận trọng gật gật đầu.
Cố Kỳ Viễn hài lòng buông cậu ra, quay người đi ra ngoài.
Đi tới một nửa, hắn chợt nhớ tới cái gì, liền quay đầu lại dặn dò: "Đúng rồi, lần này trong cuộc họp hằng năm cần phải khiêu vũ, cái này em biết đúng không?"
A Triệt một mặt sấm sét giữa trời quang, đờ đẫn lắc lắc đầu.
"Vậy em bây giờ có thể bắt đầu học." Cố Kỳ Viễn lưu lại câu nói này, không chút do dự quay người rời phòng.
A Triệt ngồi ở trên giường, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, nếu như bây giờ đổi ý tỷ lệ sống của mình có bao nhiêu.
Suy nghĩ hồi lâu, cậu tuyệt vọng ngã nhào ở trên giường —— cậu đã có thể đoán trước, mấy ngày kế tiếp này, nhất định sẽ tương đối "Muôn màu muôn vẻ".
Truyện khác cùng thể loại
47 chương
70 chương
14 chương
10 chương
80 chương
93 chương