Nam Thành Gió Nổi
Chương 71
Edit: Winterwind0207
Quả nhiên, Lâm Hành đang nghĩ ngợi, liền nghe Nam Úc Thành nói: "Mục đích của anh ta có thể có liên quan tới Quế Kỳ."
"Vậy chẳng phải Quế Kỳ sẽ rất nguy hiểm?" Lâm Hành nói.
"Không hẳn." Nam Úc Thành lắc đầu: "Nếu như là vì Quế Kỳ mà tới, như vậy đêm đó lúc em hôn mê, anh ta hoàn toàn có thời gian gây bất lợi cho Quế Kỳ, thế nhưng anh ta không làm, chỉ là đánh ngất Quế Kỳ rồi để sang phòng bên cạnh, người chết lại là một y tá không hề liên quan. Điều này nói rõ mục đích của anh ta rất có thể không liên quan tới bản thân Quế Kỳ."
"Đúng rồi, vừa nãy lúc anh đi ra, Quế Kỳ tỉnh rồi, cô ấy lại đây nói với tôi một chút tình huống đêm đó." Lâm Hành nhớ tới chuyện của Tiêu Đình, liền đem lời Quế Kỳ nói thuật lại một lần, lại hỏi: "Theo em được biết, Tiêu Đình không phải người sẽ trốn trách trách nhiệm rời bỏ vị trí, anh cảm thấy cô ấy làm như vậy, là có nguyên nhân gì?"
Nam Úc Thành cau mày nói: "Em xác định Quế Kỳ nói Tiêu Đình là tự mình từ trên cửa sổ nhảy xuống?"
Lâm Hành gật gật đầu: "Đúng, xác định, em còn cố ý hỏi lại cô ấy."
Nam Úc Thành trầm ngâm một hồi, lại nhìn Lâm Hành liếc mắt một cái, lúc này mới nói: "Em đối với Quế Kỳ hiểu biết bao nhiêu?"
Lâm Hành ngẩn ra, không nghĩ tới anh sẽ hỏi vấn đề này, tùy tiện nói: "A, em quen cô ấy khi vào làm việc ở Hoa Đông, tuy rằng thời gian không quá dài, thế nhưng thấy cô ấy rất thân thiện, xem như là người bạn duy nhất của em ở Hoa Đông đi."
"Lai lịch của cô ta, bối cảnh, nhà cô ta ở đâu, là người địa phương nào, cha mẹ làm cái gì, chuyện này em có biết không?" Nam Úc Thành hỏi.
"Không, không rõ ràng." Lâm Hành bị anh hỏi đến có chút mộng mị, chần chờ nói: "Anh... Hoài nghi Quế Kỳ?"
Nam Úc Thành không tỏ rõ ý kiến, chỉ là nói: "Hiện tại tình huống như thế, bất luận người nào đều không thể tin tưởng."
"Anh cảm thấy Quế Kỳ nói dối?" Lâm Hành có chút không thể tin tưởng.
"Có loại khả năng này." Nam Úc Thành thấy Lâm Hành ánh mắt khó hiểu, liền giải thích: "Đầu tiên, Tiêu Đình người này anh vô cùng biết rõ, bọn anh làm đồng nghiệp bảy năm, trải qua rất nhiều vụ án, vô luận xảy ra tình huống gì, cô ấy tuyệt đối sẽ không làm chuyện tự ý rời đi vị trí như vậy. Trừ phi lúc đó cô ấy rơi vào trạng thái bị khống chế, bị ép rời đi, bằng không chỉ cần cô ấy còn có một tia ý chí, liền không thể nào biết làm ra hành động vi phạm mệnh lệnh như vậy. Điểm này anh có thể khẳng định, là không thể xảy ra. Mà chuyện bây giờ lại cố tình xảy ra. Bởi vậy nếu như lời giải thích của Quế Kỳ thành lập, như vậy thì chỉ có một khả năng —— Tiêu Đình lúc đó là bị người khống chế."
"Thế nhưng nơi này có một nghịch biến. Tiêu Đình được phái đi bảo vệ Quế Kỳ, là anh lâm thời ra chỉ thị, nói cách khác đối phương không thể nào dự liệu được Tiêu Đình sẽ gia nhập. Ở bên trong vụ án này, Tiêu Đình đột nhiên xuất hiện chính là một biến số, như vậy đối phương cũng không cách nào chuẩn bị kế hoạch xuống tay với cô ấy. Lấy kinh nghiệm cùng từng trải của Tiêu Đình, nếu đã biết chỗ đó có vấn đề, như vậy tự nhiên sẽ tăng cao cảnh giác, dưới tình huống này muốn khống chế thần trí cô ấy vô cùng khó khăn. Hơn nữa cô ấy đột nhiên xuất hiện, hung thủ không có bố trí, rất còn có thể sẽ làm loạn kế hoạch, bởi vậy hung thủ trong bóng tối khống chế Tiêu Đình khả năng này cũng không lớn."
Thế nhưng dùng kết quả bây giờ mà nói, Tiêu Đình đã bị bắt đi, mà hung thủ lâm thời bố trí cạm bẫy khiến Tiêu Đình bị khống chế tính khả thi cũng không lớn, như vậy tỉ lệ phát sinh chuyện Quế Kỳ nói liền trở nên phi thường thấp. Bởi vậy anh không thể không làm ra một loại giả thiết khác—— Quế Kỳ đã nói dối."
"Nếu như nội dung cô ta nói là giả, như vậy từ lời nói của cô ta có thể suy đoán ra, bên trong vụ án này Quế Kỳ cũng không phải không biết gì cả. Tuy rằng không thể dùng chuyện này phán định cô ta là hung thủ, nhưng ở bên trong vụ án lần này, cô ta biết không ít chuyện, hơn nữa cô ta không muốn nói cho chúng ta biết."
Nghe Nam Úc Thành phân tích như vậy, Lâm Hành cũng nhớ lại tình tiết lúc trước mình cảm thấy nghi ngờ.
Lúc đó cùng Quế Kỳ trò chuyện, từ khi vừa mới bắt đầu nhắc tới Tiêu Đình, Quế Kỳ thần sắc trở nên hơi kỳ quái, đồng thời giọng điệu của Quế Kỳ cũng tràn ngập cảm giác khác thường.
Lúc Quế Kỳ nhắc tới Tiêu Đình, nói nguyên văn là: "Tôi vốn là muốn gọi điện thoại cho anh xác nhận một chút, cô ấy lại nói không cần, nói mọi người đang tra án, không có thời gian nhận điện thoại, bảo tôi tin tưởng cô ấy."
Căn cứ hiểu biết của Lâm Hành đối với Quế Kỳ, Quế Kỳ là một cô gái vô cùng nhát gan, ở bên ngoài thì mạnh mẽ, thế nhưng nội tâm lại hết sức cẩn thận. Đã từng có một lần Lâm Hành cùng cô ra ngoài làm việc, lúc ngồi xe Lâm Hành không cẩn thận đem một phần tư liệu để quên trên xe taxi, giữa lúc sốt ruột, Quế Kỳ lại hết sức lạnh nhạt lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho công ty taxi, đồng thời nhanh chóng báo ra biển số xe, chuyện này khiến lúc đó Lâm Hành phi thường kinh ngạc, đồng thời cũng ý thức được Quế Kỳ cũng không cẩu thả như cậu tưởng tượng.
Một người con gái tuỳ tiện chọn một chiếc xe taxi lại có thể nhớ rõ biển số xe, chi tiết nhỏ như vậy lại vô cùng chú ý. Đồng thời, đặt trong hoàn cảnh lúc đó của Quế Kỳ, một thân một mình cô ở trong một bệnh viện xa lạ mà quỷ dị, vào lúc này, Tiêu Đình là một người xa lạ, bỗng nhiên đi đến phòng bệnh của cô, biểu thị là người quen giới thiệu đến bảo vệ cô, mặc dù có độ tin cậy nhất định, thế nhưng lẽ nào Quế Kỳ chỉ bằng vào lời nói của một bên hoàn toàn tin tưởng Tiêu Đình? Ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi, liền để Tiêu Đình lưu lại.
Điểm này, Lâm Hành trước sau không nghĩ ra.
Cậu đang suy nghĩ, liền nghe Nam Úc Thành tiếp tục nói.
"Ngoài ra, còn có một chút." Nam Úc Thành dừng lại một chút, đột nhiên hỏi: "Em có quan sát hành lang bên ngoài phòng Quế Kỳ hay không?"
Lâm Hành gật gật đầu. Lần thứ nhất đến đây cậu đã từng quan sát qua, cái hành lang kia đại khái dài khoảng 200 mét, phía bên phải phần cuối là một chỗ rẽ, đi qua chỗ rẽ nhưng là một hành lang khác, mà ở bên trái cuối hành lang, thì lại mở một cánh cửa sổ, làm cửa thông gió. Phòng Quế Kỳ vị trí cách cửa sổ cũng không quá xa, đại khái khoảng mười mấy mét.
Lâm Hành ở trong đầu nhớ lại một chút kết cầu hành lang, liền gật đầu: "Em nhớ tới."
"Em có thể tưởng tượng một chút Quế Kỳ nói cảnh tượng đó. Giả thiết em là Tiêu Đình, dm bởi vì thấy được vật gì đó mà không cách nào khống chế mà từ trong phòng lao ra, vậy sau khi đi ra ngoài, em sẽ làm cái gì?" Nam Úc Thành hỏi.
Lâm Hành phản xạ có điều kiện trả lời ngay: "Em sẽ đuổi theo thứ kia!"
"Đúng." Nam Úc Thành khẳng định nói: "Nếu như dựa theo Quế Kỳ từng nói, như vậy Tiêu Đình lúc đó thấy được một thứ gì đó từ trong phòng đuổi theo, căn cứ lẽ thường, tất nhiên cô ấy sẽ đuổi theo thứ cô ấy nhìn thấy."
"Mà Quế Kỳ nói, một lần cuối cùng cô ta nhìn thấy Tiêu Đình, Tiêu Đình đang từ cửa sổ nhảy ra ngoài, như vậy thì nói rõ lúc đó Tiêu Đình thấy phương hướng cái vật kia chạy đi, là chạy từ phí hành lang bên phải đến hành lang bên trái, lúc chạy qua phòng Quế Kỳ bị Tiêu Đình vừa vặn nhìn thấy. Sau khi Tiêu Đình chạy ra, cũng là chạy về phía hành lang bên phải, cũng chính là chạy đến cửa sổ."
Lâm Hành suy tư một chút, gật gật đầu. Nam Úc Thành tiếp tục nói: "Thế nhưng, nơi này có một lỗ thủng rõ ràng."
Lâm Hành trong đầu nhanh chóng giả thiết một chút cảnh tượng đó, cậu lập tức nhân tiện nói: "Là tốc độ!"
Nam Úc Thành tán dương gật gật đầu, trong đôi mắt có chút ý cười: "Càng ngày càng thông minh."
Lâm Hành ngượng ngùng sờ mũi một cái, suy nghĩ một chút, liền nghiêm túc nói: "Xác thực, dựa theo Quế Kỳ nói, lúc đó Tiêu Đình nếu như là trực tiếp đuổi theo, như vậy từ khi cô ấy chạy ra phòng bệnh, đến khi cô ấy nhảy ra trước cửa sổ, thời gian giữa hai việc này vô cùng ngắn ngủi. Mà chân Quế Kỳ bị thương, cho dù cô ta nhìn thấy Tiêu Đình lao ra lập tức đi theo ra ngoài, một người bị gẫy xương, không thể đuổi kịp tốc độ Tiêu Đình! Nói cách khác, cô ta căn bản không thể nào thấy được cảnh tượng Tiêu Đình từ trước cửa sổ nhảy ra ngoài!"
"Đúng." Nam Úc Thành nói: "Đương nhiên chuyện này còn có một loại khả năng: E rằng trong thời gian Tiêu Đình từ phòng bệnh chạy ra, đến khi cô ấy nhảy từ cửa sổ xuống, đã xảy ra một ít chuyện chúng ta không biết, trì hoãn thời gian của cô ấy. Thế nhưng Quế Kỳ lúc đó tường thuật lại chuyện này, cũng không có nói tới có nghe thấy âm thanh dị thường khác, mà Quế Kỳ từ phòng bệnh đến hành lang đoạn khoảng cách này, tuy rằng không nhanh, mà thời gian cũng sẽ không quá lâu, nếu như là tranh đấu hoặc là nguyện nhân khác, như vậy cũng không phải vừa vặn kéo dài một đoạn thời gian như vậy, bởi vậy khả năng này cũng rất thấp."
"Loại bỏ giả thiết này, còn dư lại nguyên nhân rất đơn giản, chính là Quế Kỳ đang nói dối."
Nói tới chỗ này, Nam Úc Thành từ trong túi tiền móc ra một điếu thuốc, thở dài một hơi: "Cuối cùng, một điểm mấu chốt nhất, em có biết là cái gì không?"
Lâm Hành nghe được lăng lăng, vẫn còn đang suy tư lời Nam Úc Thành vừa mới nói, nghe anh vừa nói như thế, có chút không lấy lại tinh thần: "Hả? Cái gì?"
"Mấu chốt nhất là, cô ta quá cuống lên, cho nên lộ ra một điều sai sót hết sức rõ ràng." Nam Úc Thành lấy ra bật lửa, hít sâu một hơi. Vẻ mặt của anh che giấu ở sau lưng làn khói, Lâm Hành nhìn không rõ ràng, lại không khỏi cảm thấy có chút sợ hãi.
"Quế Kỳ sau khi hôn mê, bởi vì phòng bệnh của cô ta đã xảy ra án mạng, không tiện ở lại, bệnh viện liền đưa em và Quế Kỳ chuyển lên phòng bệnh phía trên. Từ đêm đó có chuyện, tới hôm nay cô ta tỉnh lại, trong quá trình này cô ta không hề mở mắt, nói cách khác cô ta không biết chuyện mình thay đổi phòng bệnh." Nam Úc Thành gảy gảy khói thuốc, cau mày nói: "Người bình thường tao ngộ chuyện như vậy, sau khi tỉnh lại phát hiện mình ở trong một hoàn hoàn cảnh xa lạ, chuyện thứ nhất cô ta phải làm, cần phải đầu tiên là tìm một người hỏi rõ ràng chuyện xảy ra sau đó. Thế nhưng Quế Kỳ không có, không có bất kỳ người nào nói với cô ta, em cũng đang nằm ở bệnh viện, thế nhưng cô ta lại tự mình tìm được phòng bệnh của em, đồng thời nói cho em chuyện xảy ra lúc trước, em cảm thấy điều này nói rõ cái gì?"
"Nói rõ... Trước khi cô ta té xỉu, cũng là làm bộ?" Lâm Hành chần chờ nói. Nói xong, cậu lại cảm thấy có chút không đúng, hỏi: "Nhưng là, làm sao anh biết cô ta không hỏi người khác? E rằng sau khi cô ấy tỉnh lại đi tìm y tá hỏi chuyện này."
Nam Úc Thành không lên tiếng, chỉ ngón tay về một góc trong nhà ăn. Lâm Hành theo phương hướng của anh nhìn sang, ngồi bên kia mấy người y tá, vừa ăn cơm vừa nói chuyện.
Nam Úc Thành nói: "Mấy y tá phụ trách kia phụ trách tầng phòng bệnh của hai người, vừa nãy anh hỏi qua các cô ấy, đều nói Quế Kỳ vẫn chưa tỉnh lại. Nếu như không phải em vừa nãy nói cho tôi biết cô ta đã tỉnh lại, ngay cả anh còn cho rằng cô ta vẫn còn hôn mê."
"Kia... Có lẽ là người khác nói cho cô ấy biết?" Lâm Hành chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi.
"Cô ta hôn mê hai ngày nay, không có bất kỳ người nào đến thăm cô ta, như thế nào lại trùng hợp như vậy, cố tình ngày hôm nay cô ta tỉnh lại, lại chính xác có một người chạy vào nói cho cô ta tất cả tình huống?" Nam Úc Thành nói.
Lâm Hành trầm mặc.
Tuy rằng lúc trước Nam Úc Thành tất cả suy luận cũng đã xác thực sự thật Quế Kỳ đang nói dối, mà Lâm Hành vẫn không muốn đi tin tưởng.
Cậu cùng với Quế Kỳ quen biết thời gian cũng không lâu, thế nhưng Quế Kỳ nhiệt tình cùng đơn thuần lại làm cho Lâm Hành sau khi trải qua vụ án mạng, cảm nhận được một tia an ủi cùng ấm áp.
Một người như vậy, cơ hồ là trong cuộc sống hiện tại của Lâm Hành không có mấy người đơn thuần như vậy tồn tại, nếu như ngay cả Quế Kỳ cũng nói dối, vậy Lâm Hành thực sự không biết mình nên làm sao đối mặt với tất cả những thứ xung quanh này.
Thấy Lâm Hành không lên tiếng, biểu tình lại càng ngày càng khó coi, Nam Úc Thành không nhịn được đưa tay xoa đầu cậu.
"Không phải nghĩ nhiều, hiện nay chúng ta chỉ là suy đoán Quế Kỳ có thể là đang nói dối, mà không có nghĩa cô ta chính là hung thủ." Nam Úc Thành nhẹ giọng nói: "E rằng cô ta cũng có lý do để làm như vậy."
Truyện khác cùng thể loại
47 chương
70 chương
14 chương
10 chương
80 chương
93 chương