Nam Thành Gió Nổi

Chương 62 : {Quyển thứ tư: Đêm hành lang uốn khúc} Lời dẫn

Edit: Winterwind0207 Quế Kỳ cảm giác mình gần đây rất xui xẻo. Đầu tiên là trong nhà không hiểu ra sao gặp trộm, 20 ngàn tiền mặt đặt ở trong tủ toàn bộ đều bị người ta đánh cắp, ngay sau đó không tới mấy ngày, người lãnh đạo mới được công ty điều nhiệm đến, bởi vì cô bước đi không cẩn thận đụng vào đối phương, chẳng may đổ cà phê vào người đối phương, vì vậy đối phương mới ghi hận trong lòng, liên tục một tuần khiến cho cô mỗi ngày tăng ca đến mười giờ tối. Càng bi thảm hơn chính là, trong lúc cô kết thúc kỳ tăng ca dài dằng dặc, vô cùng phấn khởi dự định về nhà nghỉ ngơi hai ngày... Cô dĩ nhiên xảy ra tai nạn xe cộ. Tai nạn xe cộ tuy rằng cũng tính không nghiêm trọng lắm, chỉ là bị gãy một chân, may mắn chính là trên người ngoài ra không chịu thương tổn nào khác, liên tưởng đến tình cảnh kinh khủng tai nạn xe cộ lúc đó, chẳng may bị gãy một chân, đã coi như là kết cục tốt nhất. Bởi vậy Quế Kỳ oán giận thì oán giận, chung quy vẫn là đàng hoàng đãi ở bệnh viện trị liệu, nửa điểm cũng không dám thả lỏng. Bệnh viện Quế Kỳ nằm là một bệnh viện tư nhân, tiếng tăm không lớn, dòng người cũng không tính nhiều. Ở trong thành phố xa ho này, bệnh viên tư nhân nhiều vô số kể, giống như bệnh viện tư nhân phổ thông, nếu như không phải lần này vừa vặn đi tới nằm viện nơi này, e sợ Quế Kỳ vĩnh viễn đều sẽ không biết nơi này còn có một bệnh viện như thế. Nguyên nhân Quế Kỳ tới chỗ này cũng rất đơn giản. Sau khi xảy ra tai nạn xe cộ, cô nằm tại chỗ hôn mê bất tỉnh. Tài xế gây chuyện là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, mới vừa học lái xe không lâu, đây coi như là tai nạn nghiêm trọng nhất cô ta gây ra, bởi vậy thấy tình trạng của Quế Kỳ, không khỏi hoang mang lo sợ, gọi 120 nhưng đợi nửa ngày xe cứu thương cũng không đến, vẫn là người qua đường bên cạnh có lòng tốt nhắc nhở, mới biết cách đó không xa có một bệnh viện, mặc dù là tư nhân, nhưng có còn hơn không, liền nhanh chóng đưa Quế Kỳ đến bệnh viện này. Quế Kỳ tính cách bản thân lẫm lẫm liệt liệt quen rồi, hơn nữa tài xế nữ kia trước sau bận bịu đến bận bịu đi, quả thực là vì cô cung cúc tận tuỵ*, làm cho Quế Kỳ tuy rằng bị gãy mất một chân nhưng cũng cảm thấy áy náy, bởi vậy nữ tài xế dàn xếp của Quế Kỳ xong xuôi, hỏi cô có cần chuyển sang bệnh viện khác không, Quế Kỳ tương đối thiện giải nhân ý* cự tuyệt ý tốt của đối phương. (*Cung cúc tận tuỵ: dốc hết sức làm tròn bổn phận.) (*Thiện giải nhân ý: am hiểu lòng người) Cô nghĩ thầm mình chỉ là gẫy xương chân, điều trị ở nơi nào cũng giống nhau, không cần thiết để người ta hao hết tâm lực đưa mình đến bệnh viện lớn. Hiện tại thời đại này bệnh viện công phòng bệnh rất đông người, muốn đi vào đó phải nhờ vào quan hệ, hơn nữa bản thân Quế Kỳ cũng lười dằn vặt qua lại, bởi vậy nữ tài xế khuyên nhiều lần không có kết quả, cũng cảm động đến rơi nước mắt để Quế Kỳ lưu lại nơi này, còn một lần nộp hết tiền viện phí cho Quế Kỳ, sau một quãng thời gian càng là một ngày ba lần đúng giờ đúng giờ đưa đồ ăn đến, chăm sóc Quế Kỳ vô cùng tận tâm. Quế Kỳ từ nhỏ tính cách vô cùng độc lập, hơn nữa mặc dù là bệnh viện tư nhân, mà có lẽ là nữ tài xế kia vô cùng có thành ý đưa tiền cho hộ sĩ, cho nên y tá trong bệnh viện đối với Quế Kỳ không tệ lắm, có lúc rảnh rỗi còn có thể đến phòng bệnh Quế Kỳ hỏi han tình trạng của cô, tùy tiện tán gẫu vài câu, cũng coi như giúp Quế Kỳ giải buồn một chút. Quế Kỳ mới vừa vào ở được hai ngày, tuy rằng trên đùi rất đau, mà cuối cùng cũng coi như cảm thấy những ngày tháng này cũng còn thư thích. Nếu như xem nhẹ chân thương tổn, loại sinh hoạt cơm đến chỉ cần há mồm ăn, mỗi ngày lên weibo, xem phim, lướt web, quả thật là ước mơ tha thiết của cô. Bởi vậy mới vào ở được mấy ngày, buổi tối cô ngủ vô cùng ngon, không chút nào cảm giác đơn độc trong bệnh viện. Mọi chuyện là từ buổi tối ngày thứ ba cô vào ở bắt đầu xuất hiện dị thường. Bởi vì mới vừa bị thương không lâu, vì sợ cô nửa đêm đau đến ngủ không được, y tá sẽ sắp xếp cho Quế Kỳ một phần thuốc giảm đau để cô uống trước khi ngủ, sau khi uống vào có thể ngủ ổn định một buổi tối, không cần sợ nửa đêm bị chân thương tổn đau tỉnh. Nhưng mà một ngày kia, bởi vì trước khi đi ngủ Quế Kỳ có xem một bộ phim, đam mê tới mức dĩ nhiên hoàn toàn quên uống thuốc, vừa vặn tối hôm đó y tá đến kiểm tra phòng bệnh Quế Kỳ có việc gấp bị người khác gọi đi, sau đó bởi vì bận bịu cho nên cũng quên mất chuyện đi xem phòng Quế Kỳ. Bởi vậy không có ai nhắc nhở, bản thân Quế Kỳ cũng hoàn toàn quên chuyện này, sau khi xem phim xong, hài lòng ngủ thiếp đi. Chuyện đương nhiên, khi cô ngủ thẳng đến nửa đêm, bởi vì bị đau mà tỉnh dậy. Lúc tỉnh lại trời đã tối đen, cả toà cao ốc vô cùng yên tĩnh, cơ hồ không nghe được bất kỳ thanh âm gì. Ngoài hành lang tia sáng xuyên thấu trên cửa cửa sổ thủy tinh chiếu vào, tia sáng cũng không mạnh, chỉ có thể soi sáng bên trong phòng bệnh phạm vi hai ba mét. Quế Kỳ híp mắt nhìn cửa sổ thủy tinh, bị phía ánh sáng bên ngoài chiếu vào, nhất thời cảm thấy trên đùi càng đau. Cô giẫy giụa ngồi lên, cầm thuốc trên đầu giường uống vào, dựa vào ở trên giường thở hổn hển một hồi lâu, mới chậm rãi cảm thấy đau đớn bắt đầu từng bước giảm bớt. Cô cầm điện thoại di động lên liếc mắt nhìn thời gian, đúng lúc là ba giờ sáng. Vừa lúc đó, cô nghe đến ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng bước chân nhẹ nhàng mà dày đặc. Tiếng bước chân kia cũng không vội, chầm chậm mà trầm ổn, nghe vào vô cùng có quy luật, phảng phất người bước đi là cố ý thả bước chậm như vậy. Nhưng mà âm thanh như thế nghe vào khiến người ta rất có cảm giác muốn đến số bước chân người này đi, chẳng biết vì sao, Quế Kỳ vừa nghe, liền cảm thấy tiếng bước chân bên ngoài, e rằng cũng không chỉ có một. Ai sẽ nửa đêm ở trong hành lang đi tới đi lui? Quế Kỳ nghi ngờ nghĩ. Đang nghĩ như vậy, tiếng bước chân kia liền từ từ đi về phía phòng bệnh Quế Kỳ. Âm thanh đến gần, càng là có thể rõ ràng nghe ra dị thường. —— Đây căn bản không phải tiếng bước chân một người! Mà là một đám người đang bước đi! Ba giờ sáng, hành lang bệnh viện, tại sao có thể có một đống người bước đi chậm rãi nhẹ nhàng như vậy. Quế Kỳ không tự chủ liên tưởng đến lúc trước cùng Lâm Hành ở hành lang công ty gặp phải sự kiện quỷ dị, lập tức liền cảm thấy được toàn thân đều dựng tóc gáy! Cô đột nhiên vén chăn lên, đắp kín cả người, cô nghe đến loạt tiếng bước chân kia, từ từ đi qua cửa phòng bệnh cô —— Sau đó, đột nhiên ngừng lại. Toàn bộ người bên ngoài giống như được lệnh dừng lại, hơn nữa còn trùng hợp ngừng ngay trước cửa phòng bệnh Quế Kỳ. Cô sợ đến mức không dám lớn tiếng hô hấp, chỉ có thể thật chặt nắm lấy chăn mình, nỗ lực không để cho mình khóc lên. Qua rất lâu, cô mới nghe được ngoài cửa tiếng bước chân lại lần nữa chầm chậm mà quỷ dị vang lên, từng bước một mà rời xa phòng bệnh cô. Cô thở ra một hơi thật dài, liền đợi một hồi, lúc này mới thận trọng thò đầu ra, muốn nhìn một chút cảnh tượng ở ngoài cửa sổ thủy tinh. Nhưng mà, lúc cô thò đầu ra, liền lập tức sợ đến ngẩn ngơ tại chỗ! —— Trên cửa kính phòng bệnh cô, lúc này dĩ nhiên có một gương mặt người cỡ lớn đang dán vào, mặt không thay đổi nhìn chằm chằm vào cô.