Đúng là Kiều Nhiên có tình ý gì đó với Phương Hồi. Nhưng cái gọi là có tình ý gì đó chỉ là một trong số rất nhiều chuyện ở thời cấp ba của cậu. Hàng ngày cậu còn phải phân công các tổ trực nhật, phải lên phòng giáo vụ lấy bút viết bảng, phải nhắc nhở bạn bè nhớ mặc đồng phục, cắt tóc mái, trải khăn tài bàn trước khi sao đỏ kiểm tra, ngoài ra còn phải học thuộc bài khóa tong New Concept English chép vào thứ ba hàng tuần, rồi còn phải làm bài tập, phải đi chiếm sân để buổi trưa có chỗ chơi bóng, phải làm trăm thứ việc không tên nhưng vẫn buộc phải làm. Việc thích Phương Hồi nằm tong số những việc này, nó thường xuyên khiến tới tim, tâm hồn cậu xao động. Nhưng có thể do bẽn lẽn, cũng có thể là do không ý thức được rằng mình có đối thủ nên cậu không thể hiện gì nhiều. Hồi đó học sinh cũng không dám biểu lộ tình cảm, sau khi ăn trưa xong, đám con trai con gái thường hỏi nhỏ nhau rằng: “Có phải XX thích OO không?”. Hoặc: “Nghe nói XX và OO yêu nhau rồi”. Nhưng chắc chắn không giống học sinh cấp ba bây giờ, động một tí là anh anh em em, ngồi trong lớp mà dám hôn nhau công khai, lên xe bus thì ôm nhau xoắn xuýt, trên đường về nhà tay trong tay, chẳng ngại ngần gì. Kiều Nhiên không phát ra tín hiệu gì đặc biệt, dĩ nhiên rồi, nếu hồi đó mà cậu ấy phát ra tín hiệu gì đặc biệt thì chắc ngày hôm nay em đã không ngồi đây kể lại chuyện này. Tóm lại là Kiều Nhiên không thể ngờ rằng cậu đã bỏ lỡ người khiến cậu phải thương nhớ da diết sau này. Mọi chuyện được bắt đầu khi Phương Hồi bị ngất. Hôm đó là lễ kéo cờ tổ chức vào thứ hai. ũng như các trường khác, lễ kéo cờ là nghi thức được tổ chức đều đặn hàng tuần của trường F. Các lớp xếp thành hàng thẳng, đồng chí nào cấp hai chưa vào đoàn sẽ phải đeo khăn quàng đỏ, đồng chí nào vào đoàn rồi thì phải đeo huy hiệu đoàn. Đúng bảy rưỡi nghi thức sẽ bắt đầu, không ai được phép đến muộn, nếu không sẽ bị gán cho rất nhiều tội danh, không yêu nước, không quan tâm đến tập thể, không tôn trọng quốc kì... Nếu đến muộn và lại đúng thời điểm cả trường đang hát quốc ca, thì chắc chắn phải đứng nghiêm không nhúc nhích, sau đó kính cẩn chờ đợi giáo viên chủ nhiệm đến hỏi tội. Quy trình diễn ra rất đơn giản, đứng ở hai bên cột cờ là hai nhóm, học sinh cấp hai và học sinh cấp ba, một bên giương cờ đội, một bên giương cờ đoàn, sau lưng có nữ sinh ôm hoa. Quốc ki được kéo lên, đội viên thiếu niên tiền phong đứng chào, giáo viên và học sinh toàn trường hát quốc ca. Nếu có hoạt động hoặc công việc gì thì sẽ truyền đạt, thỉnh thoảng hiệu trưởng còn phát biểu, tuyên dương hoặc phê bình ai đó. Điểm khá đặc biệt của trường F là, người kéo cờ luôn cố định, mỗi khối hai người, thay phiên nhau và tất cả đều là nam sinh. Những nam sinh này thành tích học tập không nhất thiết phải quá nổi bật, nhưng dáng dấp, tướng mạo phải khôi ngô, tuấn tú. Thầy hiệu trưởng trường F nói, làm như vậy để tạo dựng bộ mặt, khí thế cho trường. Chính vì thế nghi thức kéo cờ của trường F diễn ra rất “long trọng”. Đoàn viên kéo cờ của lớp [1] là Trần Tầm và Kiều Nhiên, hôm đó nhiệm vụ giương cờ đoàn và ôm hoa cũng đến lượt lớp [1] phụ trách, Triệu Diệp giương cờ, Phương Hồi và Tiểu Thảo ôm hoa. Buổi sáng Phương Hồi đến trường muộn, không kịp ăn sáng, tới nơi liền mang hoa ra sân ngay. Cô chỉ đứng một lát đã cảm thấy nắng rất chói mắt, hai chân không còn đứng vững, tuy nhiên vào thời điểm đặc biệt này, cô cũng ngại không dám nói minh không được khỏe, thế nên đành cố chịu. Không ngờ do các lớp xếp hàng không thẳng, trước khi nghi thức bắt đầu, cô hiệu phó lại phê bình toàn trường một lúc, Phương Hồi thấy mắt hoa lên, lúc tối lúc sáng, cuối cùng không chịu được nữa, cô bắt đầu loạng choạng. Nhưng cô đứng sau Trần Tầm và Kiều Nhiên, bị che khuất nên không ai phát hiện ra vẻ bất thường của cô. “Í! Quốc kì! Quốc kì!”. Cô hiệu phó vừa định tuyên bố nghi lễ kéo cờ bắt đầu thì thấy học sinh phía dưới xôn xao, ngoái đầu lại nhìn thì thấy quốc kì đã được kéo lên rồi, nhìn kĩ thì thấy trước khi ngất xỉu, Phương Hồi đã túm chặt sợi dây và kéo cờ lên. Lúc đó cô không còn nhớ gì nữa, ấn tượng duy nhất để lại trong cô là có một đôi tay ấm áp đỡ lấy cô. “Mau đưa bạn đi.. ” Cô hiệu phó chưa nói dứt lời thì Trần Tầm đã chạy đi, cậu vừa đỡ Phương Hồi vừa nói lớn với Tiểu Thảo: “Cậu còn đứng đó làm gì nữa! Mau đỡ cậu ấy đi! Để tớ cõng cậu ấy lên phòng y tê!”. Tiểu Thảo vội đỡ Phương Hồi đặt lên vai Trần Tầm. Trần Tầm cúi xuống, kéo cánh tay cô và chạy nhanh về phía phòng y tế. Tiểu Thảo chạy theo đỡ đằng sau, gần như không theo kịp tốc độ của cậu ta. Phản xạ của Trần Tầm quá nhanh, đến khi Kiều Nhiên hiểu ra vấn đề thì Trần Tầm đã cõng Phương Hồi chạy được một đoạn. Kiều Nhiên vội đuổi theo bọn họ, cùng Tiểu Thảo đỡ Phương Hồi. “Học sinh kéo cờ! Một em quay lại đi!”. Cô hiệu phó gọi lớn bọn họ, nhưng Trần Tầm và Kiều Nhiên đều không ngoái đầu lại. Phòng y tế nằm ở tòa nhà giáo vụ, cách sân thể dục một đoạn khá xa, Trần Tầm cõng Phương Hồi đi một đoạn và cậu cũng phải thở hổn hển. Tiểu Thảo đi bên cạnh nhắc: “Trần Tầm, cậu đặt Phương Hồi xuống đi, để Kiều Nhiên thay cho cậu một lúc!”. “Ừ, để tớ cõng cho!”. Kiều Nhiên sốt sắng nói. “Không sao, không cần đầu”. Trần Tầm lắc đầu, tay càng túm chặt hơn. Lúc đó trong đầu cậu đã có một suy nghĩ rất quả quyết là không giao Phương Hồi cho ai khác. Thực ra nghĩ lại, cảnh tượng đó không hề lãng mạn, mặc dù Phương Hồi không mập, nhưng dáng cô cao, chắc chắn cõng sẽ rất vất vả. Nếu bế chắc sẽ thoải mái hơn, nhưng trước bao thầy cô, bạn bè trong trường, ai dám làm vậy! Tuy nhiên, trong sự việc không lãng mạn này, những tình cảm nhỏ lãng mạn đã âm thầm nảy sinh. Mấy đứa lếch thếch kéo đến phòng y tế, tất cả đều rất căng thẳng. Bác sĩ khám một lúc rồi bảo không có vấn đề gì lớn, chỉ bị hạ đường huyết, nghỉ ngơi một lát là ổn. Vừa tỉnh lại, Phương Hồi liền nhìn thấy ngay Trần Tầm. Cậu và Kiều Nhiên, Tiểu Thảo đang nhìn cô chằm chằm, nét mặt rất thậm xưng. “Cô ơi! Tỉnh rồi ạ! Bạn ấy tỉnh rồi ạ!”. Trần Tầm ngoảnh lại gọi. Bác sĩ liền bước đến, đặt tay lên trán Phương Hồi, nói: “Em còn thấy khó chịu không?”. “Dạ bình thường ạ”. “Em chưa ăn sáng đúng không?”. “Vâng...” “Lần sau nhớ phải ăn sáng nhé! Không sao, chỉ tụt huyết áp thôi”. Bác sĩ vừa ghi lại bệnh án vừa nói: “Em nào đi mua cái gì đó cho bạn ấy ăn, bánh mì và nước ngọt là được, nhớ mua loại có đường nhé”. “Để tớ đi cho!”. Kiều Nhiên nói: “Cậu muốn ăn gì?”. “Cái gì cũng được, cảm ơn cậu”. “Đừng khách khí thế”. Kiều Nhiên cười rồi chạy đi. “Haizz, cậu cũng thật là! Trong người không khoẻ sao không nói ra?”. Tiểu Thảo cau mày “Tớ tưởng cố chịu một lát là ổn.. ” “May mà Trần Tầm phản ứng kịp thời, nếu cậu ấy không đỡ cậu thì chắc cậu đã ngã rồi!”. “Vậy à, cảm ơn cậu.. Trần Tầm khua tay, nói với Tiểu Thảo: “Cậu sang lấy thuốc đi!”. “Ừ, thế Phương Hồi cứ nằm một lát đi nhé!”. Tiểu Thảo liền theo bác sĩ đi ra, Trần Tầm kéo chăn cho Phương Hồi rồi nói: “Nghỉ thêm lát nữa đã, tiết một đừng học nữa!”. “Ừ”. Chỉ có hai đứa ngồi với nhau, Phương Hồi thấy rất căng thẳng, cuối cùng cô liền nhắm mắt lại không nhìn Trần Tầm nữa. “Vừa nãy cậu làm tớ sợ quá”. Trần Tầm như đang lẩm bẩm một mình, bất giác Phương Hồi đỏ bừng mặt. “Cậu có biết tại sao tớ lại lo cho cậu như vậy không?”. “Cậu... là người tốt”. Phương Hồi nói nhỏ. “Hả? Tớ là người tốt? Người khác ngất tớ sẽ không như vậy đâu! Cô Tưởng đứng sau gọi tớ, tớ cũng chẳng kịp thưa”. Hàng lông mi của Phương Hồi rung rung, dường như cô đã linh cảm được điều gì đó, nhưng cảm giác này vừa khiến cô ngất ngây, vừa làm cô sợ hãi. “Cậu không biết thật hay giả vờ không biết?”. Trần Tầm nói với vẻ thất vọng: “Nói thật nhé, tớ.. Cậu chưa nói hết câu thì Kiều Nhiên đã về. Kiều Nhiên mua nước táo, bánh hamburgerr bò và cả một gói kẹo nữa. “Sốt ruột rồi phải không? Tớ bảo họ phải nướng lại bánh cho nóng”. Kiều Nhiên nói: “Vừa nói chuyện gì mà không khí nặng nề thế?”. Phương Hồi nhắm mắt lại không nói gì. “Không có gì, tớ dọa chơi cậu ấy thôi”. Trần Tầm bóc gói kẹo ra, cho một viên kẹo màu xanh vào miệng. Viên kẹo đó chua chua, giống như tâm tong hiện giờ của cậu, giống cả câu nói dở vừa nãy.