Edit: Ngân Nhi​ Hôm sau, cả hai ăn xong bữa sáng rồi ra khỏi khách sạn luôn. Hạ Chi Tuyển cùng cô tới trường học để xử lý nốt mấy việc còn dang dở. Trước đây Cố Tư Ức đã từng thảo luận qua với anh, cô nói cô không quen ở miền Bắc, không thích nghi được với khí hậu nơi đây, nên sau khi tốt nghiệp cô muốn về quê làm việc. Nơi cô công tác là đài truyền hình ở thành phố S, Hạ Chi Tuyển rất ủng hộ việc này. Chuẩn bị xong hết mọi thứ, Hạ Chi Tuyển đặt vé tàu cùng Cố Tư Ức đi thành phố S. Hai người đều mang theo sổ hộ khẩu, bước vào cục dân chính ở quê nhà gái. Mọi thứ diễn ra theo một trình tự rất trôi chảy. Người phụ trách đăng ký vừa nhìn thấy gương mặt và số tuổi của hai người thì kinh ngạc vô cùng, không nhịn được mà bắt chuyện: “Hai em mới tốt nghiệp đại học à?” “Vâng ạ.” Cố Tư Ức cười đáp. Hạ Chi Tuyển đứng bên cạnh, cánh tay đặt trên vai cô. Nhân viên lại nhìn hai người một lượt, thầm thở dài, chả trách mà khi đi làm chẳng gặp được người đàn ông nào ưng ý, bị các em gái giữ chặt từ khi còn học trong trường rồi còn đâu. Người nào nhanh tay thì chiếm được, lề mề là xác định độc thân luôn. Làm xong hết các quy trình thủ tục, hai người vui vẻ cầm trên tay cuốn sổ nhỏ màu đỏ đi ra ngoài. Cố Tư Ức còn tưởng là mình sẽ phải hưng phấn lắm, nhưng làm xong rồi cô lại thấy bình tĩnh lạ thường. Có lẽ vì ngày này đã được cô tưởng tượng rất nhiều lần trong đầu rồi, lần nào ngồi máy bay đi Mỹ gặp anh, cô cũng đều nghĩ đến việc tốt nghiệp rồi kết hôn, sau đó ở bên nhau mãi mãi. Chuyện này gần như đã ăn sâu bén rễ trong đầu cô, làm cô gấp gáp đi mua nhẫn, vì thế mà bị anh trêu chọc một trận… Cố Tư Ức cầm hai cuốn sổ ngắm nghía, đang muốn cất vào túi thì bị Hạ Chi Tuyển rút mất, anh nói: “Để anh giữ.” Sau đó anh cất hai cuốn sổ nhỏ vào túi mình. Cố Tư Ức nhìn anh cười, giọng mềm nhũn gọi: “Chồng ơi.” Hạ Chi Tuyển sững người, mắt lại nhìn ba chữ “Giấy hôn thú” một lần, mỉm cười kéo khóa túi lại. anh quay đầu nhìn Cố Tư Ức, cười nói: “Vợ à.” Hai người nắm tay nhau đi ra cục dân chính, giờ đang là mùa hè, thời tiết vô cùng oi bức. Cố Tư Ức nói: “Chồng ơi, nóng quá, em muốn ăn kem.” Hạ Chi Tuyển rất phối hợp với cô, nói: “Vợ à, bên kia có siêu thị kìa, anh đi mua cho em nhé.” “Vâng chồng!” Cố Tư Ức ngọt ngào đáp. Hạ Chi Tuyển mua một hộp kem Haagen Dazs rồi đi ra, đang định đưa cho Cố Tư Ức thì lại thu tay về. anh mở nắp hộp, lấy thìa xúc rồi đưa tới miệng cô. Cố Tư Ức cười híp mắt há miệng ăn. Hương vị mát lạnh ngọt ngào hòa tan trong miệng, cô nói: “Kem mà chồng đút cho em ăn ngon hơn tất cả những thứ khác!” Chỗ lối đi bên ngoài siêu thị có khá nhiều người đi lại, ai cũng phải liếc nhìn hai người họ một lần. Cặp đôi này trẻ quá, chắc là đang trong giai đoạn mới yêu nồng nhiệt đây mà, quấn quýt nhau không rời, mở miệng ra là chồng chồng vợ vợ nữa chứ… Chẳng ai ngờ được họ lại là một đôi vợ chồng mới đi đăng ký kết hôn về, vì dẫu sao thì trông hai người vẫn còn rất trẻ, Chàng trai thì đẹp trai cao lớn, cô gái cũng xinh đẹp đáng yêu, làn da mịn màng như có thể bấu ra nước vậy. Hạ Chi Tuyển kiên nhẫn đút cho Cố Tư Ức ăn, cô thì chỉ híp mắt hưởng thụ. anh nhớ lại hồi lớp mười bảy năm trước, vào giờ giải lao trong buổi tập quân sự, anh đã mua kem cho cô ăn, ma xui quỷ khiến lại đút cho cô một thìa… Cứ như thế, anh càng ngày càng để ý đến cô, càng ngày càng thấy thích cô nhiều hơn, theo sự lắng đọng của thời gian, cô đã dần trở thành một phần trong sinh mệnh của anh, từ trong máu xương dung nhập vào tận linh hồn. Kỷ niệm xưa ùa về, Hạ Chi Tuyển cười nói: “Vợ à, anh mất bảy năm mới cưới được em đấy.” Cố Tư Ức nhướn mày, cười đáp: “Người ta nói thất niên chi dương*, bọn mình đã ở bên nhau bảy năm rồi, coi như là một cái kết quá đẹp phải không?” *Thất niên chi dương: Nghĩa là nếu một cặp đôi vượt qua được cái ngưỡng bảy năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời, không thì sẽ xa nhau mãi mãi, không thể tái hợp. (Theo ngoisao.net) Hạ Chi Tuyển gật đầu, lại đút cho cô một thìa kem. Cố Tư Ức thưởng thức mùi vị ngọt ngào, tự nhiên có hứng thú hỏi: “Chồng này, có phải là anh đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên rồi đúng không?” Hạ Chi Tuyển: “Chuyện này…anh có thể nói thật không?” Cố Tư Ức nheo mắt đe dọa, ngoài cười nhưng lòng không cười: “Chồng cứ nói đi.” “…” Hạ Chi Tuyển dùng nụ cười để kết thúc chủ đề này. Ăn kem xong, hai người tay trong tay rời khỏi siêu thị, Cố Tư Ức hỏi: “Chồng ơi, bây giờ bọn mình làm gì đây?” Hạ Chi Tuyển nói: “Vợ quên là anh có một món quà muốn tặng cho vợ à?” Cố Tư Ức ngẩn người, lúc này mới nhớ là tối qua anh nói có quà tặng cô… Bị chuyện đăng ký kết hôn làm rối loạn nên cô đã quên mất tiêu. Cố Tư Ức ôm cánh tay anh, cười hì hì hỏi: “Chồng tặng em cái gì thế?” Hạ Chi Tuyển chỉ cười không đáp, bắt xe đi đến một nơi. Đến nơi, Cố Tư Ức mới biết là anh đưa cô đến một công ty bất động sản. đã thế lại còn là công ty khá có tiếng của thành phố nữa chứ. Hạ Chi Tuyển nắm tay cô đi vào trong, Cố Tư Ức cứ ngỡ ngàng nhìn anh, khó có thể tin được: “anh…không phải là…Tặng nhà cho em đấy chứ?” “không được sao?” anh hỏi ngược lại cô. “…Nhà đắt lắm đó!!! anh lấy đâu ra nhiều tiền thế được?” cô thật sự cảm thấy kinh sợ. Đại thần một khi đã ra tay thì lần nào cũng gây bất ngờ kinh khủng như vậy. Lúc đang đi học thì tặng cho cô cái dây chuyền siêu đắt, bây giờ mới tốt nghiệp đã lại muốn mua nhà rồi sao? Mỗi lần tặng quà của anh đều vượt ngoài sức tưởng tượng của cô. “Sao anh lại không có tiền được hả?” Hạ Chi Tuyển một lần nữa hỏi ngược cô, “Vợ à, em coi tri thức là đồ rẻ tiền sao?” “…” Cố Tư Ức câm nín nhìn tiến sĩ Hạ đang thể hiện. Được rồi, là tri thức của cô kém được chưa, học cái gì mà quản trị kinh doanh chứ, chểnh mảng tí là thất nghiệp luôn không chừng… Hạ Chi Tuyển dẫn Cố Tư Ức đi vào, trước khi đến anh đã gọi điện trước cho nhân viên tư vấn, nên họ vừa đến thì nhân viên đã nhiệt tình đi ra tiếp đón. Cố vấn nói: “anh Hạ, anh cùng bạn gái tới xem nhà ạ?” Hạ Chi Tuyển nắm tay Cố Tư Ức, nói: “không, tôi dẫn vợ tôi đến xem nhà.” Cố Tư Ức đứng bên cạnh mím môi cười, trên ngón tay đang đan vào nhau của hai người là chiếc nhẫn bạch kim sáng rực. Người cố vấn sửng sốt, lập tức cười nói: “Chúc mừng chúc mừng, anh Hạ và vợ đúng là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp.” Trước khi tốt nghiệp, Cố Tư Ức đã nói cho anh nghe về việc ký hợp đồng làm việc của mình, từ sau đó anh liền nghĩ ngay tới chuyện an cư lạc nghiệp. anh thấy khu nhà này khá gần với đài truyền hình, hoàn cảnh môi trường xung quanh cũng tiện lợi và sầm uất. Cố Tư Ức và Hạ Chi Tuyển đi theo nhân viên cố vấn vào trong, nhìn qua mô hình khu nhà một lượt. Sau khi nhân viên giới thiệu xong, Cố Tư Ức hỏi: “Có căn chung cư phổ thông nào cho gia đình ít người không ạ?” “Có đấy…” Nhân viên cười nói, “Nhưng độ thoải mái chắc chắn sẽ không bằng được các căn hộ lớn, chung cư phổ thông sẽ có bốn thang máy, mỗi tầng sáu căn hộ, sức chứa khá lớn, không như khu bên này. Khu bên này thì sẽ có hai thang máy, mỗi tầng chỉ có hai căn hộ, thang máy đi thẳng đến cửa nhà luôn, là căn hộ tiêu chuẩn của những gia đình có điều kiện, toàn bộ sẽ là cửa sổ sát đất, tầm nhìn rất rộng…” “Vậy bọn mình qua xem khu bên kia đi anh.” Cố Tư Ức cười nói, dường như chẳng hề quan tâm đến mấy câu tư vấn nhằm đẩy mạnh tiêu thụ của nhân viên. Nhân viên nhìn Hạ Chi Tuyển, anh ôm vai cô, nói: “Em không thích ở phòng có cảnh quan tốt à? Khu bên kia không có tầm nhìn đẹp đâu.” Cố Tư Ức lại hỏi: “Thế ở khu căn hộ rộng thì giá là bao nhiêu ạ?” Nhân viên cố vấn trả lời: “Giá cho một mét vuông là năm vạn tệ, giá một căn hộ sẽ tính theo số mét vuông của từng căn ạ.” “Vậy tức là một căn hộ 200 mét vuông sẽ có giá khoảng mười triệu tệ* sao?” *10 triệu tệ: Khoảng 33 tỷ VND. “Đúng vậy ạ.” Nhân viên cố vấn mỉm cười, “Nếu quý khách muốn biết giá chính xác thì tôi có thể in hẳn một bảng giá ước tính ạ.” “…???” Cố Tư Ức choáng váng. Bố cô hồi trước mua biệt thự cũng không tốn nhiều tiền thế đâu!!! không chỉ không tốn nhiều tiền như thế, mà số tiền này hồi trước có thể mua được mấy căn biệt thự luôn đó!!! Phòng ốc bây giờ sao lại tăng giá kinh khủng thế hả?!!!!!! Cố Tư Ức mỉm cười nói: “Tôi nghĩ là tôi cần thời gian suy nghĩ và bàn bạc lại với anh nhà tôi một chút ạ.” Hạ Chi Tuyển: “…” Nhân viên cố vấn có tác phong làm việc rất tốt, cười nói: “Dạ vâng, ở bên kia có khu nghỉ ngơi, anh chị có thể ngồi đó bàn bạc với nhau ạ.” Ai bảo là cô muốn ngồi đây chứ…Cố Tư Ức kéo Hạ Chi Tuyển ra ngoài, tìm một quán cà phê vào ngồi. cô dùng giọng điệu chân thành nói: “anh lấy tiền ở đâu ra mà mua nhà đắt thế?” Hạ Chi Tuyển cười nhìn cô: “Bây giờ lại không gọi chồng nữa rồi à?” Cố Tư Ức dở khóc dở cười, kéo dài giọng gọi: “Chồng ơi ~” Hạ Chi Tuyển nói: “anh bán được một phát minh sáng chế với giá 30 triệu, với lại anh và mấy người bạn cùng nhau mở công ty, thu được lợi nhuận ổn định, tiền mua nhà anh đã chuẩn bị xong từ lâu rồi.” Cố Tư Ức: “…” “anh không phải là người làm nghiên cứu khoa học đơn thuần như em nghĩ đâu, lúc nào anh cũng quan tâm đến lợi nhuận, anh không muốn làm một người chỉ có lý tưởng mà không có tài chính.” Đối với anh thì việc theo đuổi sự nghiệp nghiên cứu và chuyện kiếm tiền nuôi gia đình không xung đột gì với nhau cả, chăm lo cho vợ con là việc cơ bản nhất anh phải làm được. Cố Tư Ức: “…” Về khả năng kiếm tiền của anh thì cô cũng biết từ lâu rồi, bình thường một người có gia thế tốt như anh sẽ chẳng bao giờ tự học lập trình từ khi học phổ thông làm gì cả. cô nghĩ một chút rồi nói: “Vậy anh không chuẩn bị cho việc lập nghiệp trong nước sao? Phải cần rất nhiều tiền đó, giờ lấy để mua nhà thì phí lắm. Bố mẹ em chắc chắn sẽ cho em nhà làm của hồi môn mà, bọn mình cứ ở nhà đó trước đi, đợi sau này sự nghiệp của anh phát triển rồi, mọi thứ đều thuận lợi, bấy giờ bọn mình mua nhà cũng không muộn đâu.” Hạ Chi Tuyển cười nói: “Bọn mình kết hôn, sao anh có thể không mua nhà cho em được chứ? Bố mẹ chuẩn bị cho em thì là việc của bố mẹ em, còn anh mua cho em là việc của anh.” “Nhưng mà…” “Bây giờ điều kiện của anh còn hạn chế nên không thể cho em nhiều hơn được, chắc là không thể bằng bố mẹ em cho em rồi. Nhưng nhà của chúng mình thì nhất định vẫn phải mua.” anh nắm tay cô, vỗ nhẹ: “Tin anh đi, thứ nhất anh đã chuẩn bị xong tiền rồi, thứ hai, em sẽ không hối hận khi mua nhà đâu, vì giá nhà trong tương lai sẽ đắt hơn bây giờ nhiều.” “Còn có thể đắt hơn được nữa sao?” cô ngỡ ngàng. “anh ước tính trong vòng ba đến năm năm tới giá nhà sẽ tăng gấp đôi.” “anh không đùa đấy chứ? Làm sao anh biết được?” “Em quan sát kinh tế vĩ mô sẽ biết, giá nhà luôn tăng theo từng năm, dựa vào việc đất đai khan hiếm và tốc độ tăng trưởng tiền tệ thì bất động sản chính là nơi đầu tư tốt nhất…” Sau khi nghe Hạ Chi Tuyển phổ cập kiến thức, Cố Tư Ức chỉ hiểu mang máng, cô ngượng ngùng nói: “Chồng à, em nghe theo anh vậy, em thật sự không nghiên cứu nhiều về mấy cái này…” Hạ Chi Tuyển mỉm cười: “Vậy bây giờ bọn mình quay lại công ty kia để mua nhà nhé vợ?” “…” Cố Tư Ức bán tín bán nghi nhìn anh, “thật sự có thể kiếm lời sao?” anh đáp: “thật.” Mặc dù anh không muốn phụ thuộc vào việc mua nhà để kiếm tiền, tương lai công ty của anh ít nhất cũng phải được định giá tầm trăm tỷ, nhưng bây giờ đành phải dùng cách này để thuyết phục vợ vui vẻ đồng ý mua nhà thôi. Uống xong một cốc cà phê, hai người lại đi ăn cơm rồi mới quay lại công ty bất động sản. Lần này tâm thế của cô không còn giống như lúc đầu nữa, nếu mua nhà mà có thể kiếm ra tiền thì coi như là một sự đầu tư rồi, tiền đẻ ra tiền, tiêu pha mới không thấy xót. Sau khi xem xét, cả hai cùng nhau đi đến quyết định chọn một căn hộ, thanh toán trọn vẹn trong một lần, ký hợp đồng tại chỗ, vô cùng thuận lợi và nhanh chóng. Cơ mà nhìn một đống văn kiện giấy tờ có đóng dấu, Cố Tư Ức vẫn thấy hơi choáng đầu. đi ra khỏi công ty, Cố Tư Ức vẫn có cảm giác như lạc trong sương mù, vậy là cô đã sở hữu một căn hộ rồi sao? Mà căn hộ này còn do anh chồng bằng tuổi cô mua cho nữa chứ. Hạ Chi Tuyển nói: “Bọn mình đi xem xe đi, về sau em đi làm cũng cần có xe mà.” Cố Tư Ức vội nói: “Cái này có bố em mua cho em rồi.” “Bố là bố chồng là chồng, có mấy cái để thay đổi cũng tốt mà.” “…Có lãng phí quá không?” cô có phần lưỡng lự. “Xe khoảng tầm mấy chục vạn, nhà còn mua rồi thì tiếc gì một cái xe chứ đúng không?” “Ồ…Cũng được.” Cố Tư Ức không cố chấp, cô ôm cánh tay anh, cười tủm tỉm: “Thôi thì cứ để tiến sĩ Hạ đẹp trai mua nhà mua xe cho vợ đi.” Thế là cả hai lại đến showroom để chọn xe, lúc học đại học Cố Tư Ức đã thi lấy bằng lái xe rồi, bố cô cũng đã mua xe cho cô, nhưng cô nói cô chỉ ở trong trường đi học, không cần thiết, chờ khi nào tốt nghiệp rồi tính. Thế mà không ngờ, anh bạn trai mới tốt nghiệp…À không, là chồng cô, bây giờ cũng lại mua xe cho cô rồi. Có một chiếc xe của riêng mình, Cố Tư Ức rất vui. cô lấy điện thoại ra định chụp ảnh rồi đăng lên vòng bạn bè, nhưng vừa mở di động lên thì mới phát hiện có mấy cuộc gọi nhỡ. Hai người đi đăng ký hơi vội, chỉ sau một buổi hẹn hò lãng mạn buổi tối, cô vì hưng phấn quá nên đã quên không nói với bố mẹ một tiếng. Nhưng mà trước giờ cô đã từng đề cập rất nhiều lần với bố mẹ rồi, ví dụ như… “Con muốn tốt nghiệp thật nhanh, tốt nghiệp xong kết hôn luôn…” “Bọn con yêu nhau bảy năm rồi, đủ tuổi kết hôn theo quy định của pháp luật rồi đó!” “Bố mẹ không biết đâu, anh ấy được nhiều người yêu thích lắm, đi đến đâu cũng có một nhóm lớn fan nữ…” “Vừa đẹp trai lại vừa tài giỏi, quá là hút người rồi…” Cố Tư Ức tự an ủi mình, bây giờ mà nói thì không biết bố mẹ cô có ngạc nhiên không nhỉ? cô rất tự giác gọi điện thoại về nhà. “Ừm…Lão Cố ơi, con có chuyện này muốn nói với bố, bố đừng kích động quá nhé…” “??” Cố Trí Viễn trầm ngâm mấy giây, “Có phải là con nóng ruột quá nên đã đi đăng ký kết hôn với Hạ Chi Tuyển không đấy?” “…!!!” Trời má! Sao bố biết! “thật đấy à?” “Đúng là bố của con!” Cố Tư Ức cười, “Hiểu con gái quá cơ!” “…” Cố Trí Viễn hết nói nổi, “đi đăng ký xong rồi mới nhớ là con vẫn còn bố mẹ đấy hả?” Cố Tư Ức cười làm lành. Cố Trí Viễn nói tiếp: “Con gái tôi nuôi hai mươi năm trời, lại khẩn cấp muốn đi theo người đàn ông khác rồi sao?” “không phải mà bố…Lão Cố mãi mãi là lão Cố, mãi mãi là bố yêu của con! Tiến sĩ Hạ thì là trường hợp đặc biệt, con phải mau chóng đóng dấu giữ chỗ mới được, cho mấy người phụ nữ ong bướm bên ngoài hết hy vọng luôn!” “Con nghĩ nhiều quá đấy, không có niềm tin vào tình yêu của mình như vậy sao?” “Cái này không phải tin hay không tin, mà con cảm thấy đây là việc sớm muộn cũng phải làm thôi mà…” “Được rồi, gọi điện không nói hết chuyện được, con đưa tiến sĩ Hạ của con về đây, bố mẹ ở nhà chờ hai đứa.” Cúp máy, Cố Tư Ức nói với Hạ Chi Tuyển: “Bố mẹ em ở nhà chờ bọn mình về đấy.” Hạ Chi Tuyển nhìn nét mặt của cô, cảm thấy có gì đó không đúng, hỏi: “Chuyện đăng ký kết hôn…Là em tiền trảm hậu tấu* đấy à?” *Chém trước tâu sau, ý nói cứ hành động trước, xong việc rồi mới thông báo. Cố Tư Ức ngượng ngùng cười: “Em quên thật mà…” “Em đó…” anh còn tưởng là bố mẹ cô đã biết rồi. “Dù sao đi nữa thì bố mẹ em cũng thích anh lắm, hai người đã sớm chấp nhận anh là con rể rồi, sẽ không phản đối đâu.” Hạ Chi Tuyển cười khổ: “Nhỡ đâu vì chuyện này mà bố mẹ em có ý kiến với anh thì sao?” Làm gì có bố mẹ nào bằng lòng để con gái tự chủ trương cùng bạn trai đi đăng ký kết hôn chứ? “Vậy…Nếu có ý kiến gì thì đành phải nhờ anh phát huy năng lực cá nhân, khiến cho bố mẹ em vui vẻ thôi.” Cố Tư Ức tỏ thái độ hào hứng muốn xem kịch vui, đẩy hết trách nhiệm sang cho chồng. Hạ Chi Tuyển: “…??” anh còn biết nói gì được đây? Đành phải tự mình vượt khó thôi. Lý do tại sao mà Cố Tư Ức không hề lo lắng, là vì cô biết bố mẹ cô rất thích Hạ Chi Tuyển, trong mấy năm anh đi Mỹ, bố mẹ còn từng cùng cô bay đến đó thăm anh mà, còn lúc anh tới nhà cô thì được bố mẹ cô đối xử như con rể vậy. Việc lần này đúng là hai đứa có hơi nóng vội quá…Nhưng cô vẫn tin tưởng chồng mình có thể chinh phục được bố mẹ cô. cô đúng là có lòng tin vô điều kiện vào chồng mình như vậy đấy. - -- Hai đứa này chồng chồng vợ vợ phát nghiện luôn rồi à ))) Vừa phải thôi )))) Bạn Tuyển đúng là bị cuồng tích góp chắt chiu để mua đồ cho vợ mà Bản thân bạn còn chưa có xe mà lại nghĩ mua xe cho vợ đầu tiên Ôi người chồng này