Dịch: Phạm Thu Vân | Beta: Ngọc Nguyễn Ngày hôm sau, Thẩm Bị với Thảo Thảo mang giấy đăng kí đến Jingkelong mua socola làm kẹo hỉ phát cho mọi người trong văn phòng. Thảo Thảo chuẩn bị hai loại cho Thẩm Bị, một loại là bao kẹo lễ, trong túi bóng nhỏ màu hồng viền vàng là sáu loại kẹo khác nhau, nhìn rất vui mắt. Còn loại khác là hộp giấy màu vàng nhỏ, bên ngoài là chữ “hỉ” màu đỏ, đại khái khoảng bốn, năm mươi phần. Thẩm Bị mang đến công ty đưa cho Tiểu Trương, túi thì phát cho đồng nghiệp. Ngoài phát cho đồng nghiệp, còn phát một phần cho quản lý làm việc trong tòa nhà. Hai bao lớn chắc là đủ rồi. Hộp giấy thì phát cho khách hàng đến làm việc hôm nay, không cần cố đi phát. Thẩm Bị đặc biệt dặn dò Tiểu Trương, nếu họ có đáp lễ thì kiên quyết không nhận. Nếu nhận sẽ đuổi việc cậu ta ngay! Lỗ Tu Thừa và Tiểu Kiều cầm túi kẹo của mình. Cậu ta không nói gì, chỉ cười hi hi chúc mừng Thẩm Bị, còn hỏi khi nào có thể làm chú. Tiểu Kiều thì trước mắt tối sầm. Từ ngày cô ta tới tìm Thảo Thảo cho đến ngày Thẩm Bị phát kẹo chỉ cách nhau hai ngày. Cô Đặng Thảo Thảo này hành động quá nhanh! Chả trách hôm đó cô ta vui vẻ chạy đi như thế, hóa ra là muốn ra tay trước! Đôi mắt Tiểu Kiều cay xè, mũi chua xót, mở miệng nói hai chữ “chúc mừng” rồi không nói thêm được câu nào nữa! “Khụ khụ.” Lỗ Tu Thừa tằng hắng vài cái, “Thẩm tổng, tình hình cơ bản là thế này. Lát nữa tôi sẽ báo cáo mẫu hợp đồng sáp nhập và bản tóm tắt cho anh. Trợ lý Kiều, lát nữa chúng ta còn có cuộc họp, cô còn việc gì không?” Tiểu Kiều cúi xuống lắc đầu, Thẩm Bị nói: “Nếu không còn việc gì thì hai người đi làm việc đi. Chờ nhà mới của tôi thu dọn xong sẽ cùng làm một thể.” “Chờ đã!” Tiểu Kiều đột nhiên hô lên. Lỗ Tu Thừa đã đứng dậy chuẩn bị đi, Thẩm Bị cũng đang cúi đầu đọc tài liệu khác, mọi người nghe thấy câu này thì lấy làm lạ. Tiểu Kiều ổn định tâm trạng, nói: “Tôi muốn xin nghỉ. Dạo này bận quá, kì nghỉ phép năm của mấy năm qua tôi chẳng nghỉ ngơi gì cả, giờ muốn nghỉ ngơi một thời gian.” Thẩm Bị trở tay không kịp, dự án sắp bước vào giai đoạn bàn hợp đồng, thế mà Tiểu Kiều lại đề nghị nghỉ phép! Thẩm Bị suy nghĩ rồi nói: “Nghỉ cũng được, nhưng bây giờ dự án đang bước vào giai đoạn gấp rút, nghỉ trễ hơn được không?” Lỗ Tu Thừa cau mày, im lặng. Tiểu Kiều thở dài: “Tôi mệt quá, chắc không được rồi. Nếu không cho tôi nghỉ thì tôi sẽ từ chức.” Thẩm Bị cảm thấy rất khó chịu, có cảm giác như bị bắt ép, trong lòng bực mình. Chẳng qua cô chỉ là nhân viên thôi mà. Tôi kết hôn cũng không được nữa hả? Cô còn muốn cầm cái này lấy cái kia nữa chắc? Vênh mặt cái gì chứ! Nghĩ một hồi, làm khó một cô gái ư? Hay là bỏ đi! “Được rồi, cô bàn giao công việc rồi nghỉ ngơi đi.” Thẩm Bị không hỏi thời gian cụ thể, ý là đồng ý rồi. Muốn nghỉ bao nhiêu thì nghỉ bấy nhiêu, khi nào nghĩ thông thì khi đó quay lại! Nhìn bóng Tiểu Kiều và Lỗ Tu Thừa ra khỏi phòng làm việc,Thẩm Bị gãi gãi đầu, không biết bên Tiểu Trương sao rồi? Chẳng lẽ vì mình đã kết hôn nên cũng biến thành bà tám nhiều chuyện? Thảo Thảo bắt đầu chú ý đến vụ thẩm tra vụ án hối lộ náo động toàn thành phố, nhưng không nghe ngóng được gì. Các tờ báo và tạp chí thì dời sự chú ý sang các tỉnh ngoài. Thảo Thảo nghĩ, không biết trong đó có liên quan gì không? Thảo Thảo lên mạng tra một hồi, biết thành tích kì thi tư pháp phải đến cuối tháng 11 mới có, nhà Thẩm Bị mua thì đầu tháng 11 sẽ bàn giao, mấy ngày nữa phải đến xem thử. Nếu cần sẽ tìm đến công ty trang trí nội thất. Thảo Thảo phát kẹo hỉ xong, Nam Uy chúc phúc vài câu có lệ. Thảo Thảo thấy anh ta chạy rất nhanh thì vội nói: “Tôi nhắn tin cho Tiểu Văn rồi.” Tôn Nam Uy dừng chân, cười hihi: “Vậy hả? À, cô ấy chắc chắn sẽ chúc mừng cô.” Thảo Thảo nói: “Cuối tuần này đến nhà tôi đi, mời hai người một bữa.” Cô giơ cao điện thoại trong tay, “Tiểu Văn đồng ý rồi.” Tôn Nam Uy cười khì khì, nói câu “cảm ơn” cũng xem như chân thành, rồi quay người đi vào phòng làm việc. Thảo Thảo nhún vai, tiếp tục vùi đầu vào công việc. Trong phòng làm việc bận như thoi đưa, vui buồn hờ hững. Điện thoại Thảo Thảo đổ chuông, dãy số hiện lên, không biết ai gọi. Thảo Thảo nghe máy, Hoàng Phán Phán tuôn một tràng: “Cô Đặng phải không? Tôi muốn gặp cô, trưa nay tại chỗ cũ.” Cụp, ngắt máy. Thảo Thảo gỡ tai nghe xuống, khó hiểu nhìn điện thoại, lầm bầm: “Cô là ai chứ!” Cuộc họp buổi chiều, Thảo Thảo phải chuẩn bị tiến triển của những vụ án gần đây để báo cáo, cơm trưa cũng không ăn, đi thẳng vào phòng họp. Một giờ trưa, cuộc họp bắt đầu. Thảo Thảo đặt điện thoại ở bàn thư kí, tập trung vào cuộc họp. Quan Hạo hay Hoàng Phán Phán gì đó đều chẳng liên quan đến cô. Con người phải luôn vô tình một chút, như vậy đối với mình hay với người khác đều là chuyện tốt. Hai giờ đúng, cuộc họp kết thúc đúng giờ. Thảo Thảo mở điện thoại lên, tít tít tít, một loạt tin nhắn gửi đến đều là của Hoàng Phán Phán. Thảo Thảo xóa tin nhắn, tiếp tục làm việc. Tối nay Thẩm Bị không có tiệc xã giao nào, hai người đã hẹn nhau đến nhà lão thủ trưởng “báo cáo tình hình”. Thẩm Bị xấu hổ, không đề cập đến chuyện viện kiểm sát đến tìm anh tìm hiểu tình huống. Không biết Tiểu Văn với Tôn Nam Uy nghe phong thanh ở đâu, vội vàng đuổi sát đít. Hiện giờ mọi người đều thành người một nhà, vì vậy càng thảo phạt Thẩm Bị vô tình hơn. Lúc này lão thủ trưởng mới biết, Thẩm Bị đã từng “bủn xỉn” “xấu xa”, “đáng ghét” cỡ nào. “Nếu đã như vậy thì vì sao sau này anh lại thay đổi suy nghĩ thế?” Tôn Nam Uy không hổ là luật sư, nắm bắt điều mấu chốt rất nhanh. Câu hỏi vừa thốt ra, mọi người đều ngẩn ngơ. Thảo Thảo đỏ mặt, Thẩm Bị hắng giọng: “Chuyện là thế này.” Thẩm Bị ra dáng đứng đắn nói: “Hôm đó trời mưa, lúc tôi lái xe ngang qua trạm thì thấy cô ấy đang cãi nhau với người ta. Đương nhiên lúc đó là cô ấy đang bị người ta chửi, quen biết mà, nên tôi dừng xe lại, xuống xem thử có chuyện gì xảy ra. Hóa ra là trời mưa, cô ấy bất cẩn đụng phải người ta. Người đó bám theo, mắng chửi cô ấy…” Thẩm Bị ăn không nói có, nói năng hùng hồn, người khác thì nghe rất say sưa. Thảo Thảo trừng to mắt, Thẩm Bị làm như mình là anh hùng cứu mỹ nhân vậy! “Thật ra tôi cũng hối hận. Vội vàng nắm chặt cơ hội chạy lại nói vài câu giải vây, tiện thể đưa Thảo Thảo về nhà. Thế là quen lại!” Tiểu Văn không bỏ được những suy nghĩ lãng mạn, nói ra những câu ly kì: “Có phải anh biết Thảo Thảo từ chối anh, trong lòng khó chịu, nên cố tình đứng dưới lầu chờ cô ấy đúng không?” Thẩm Bị cười ha ha, không phủ nhận cũng không đồng tình, càng tỏ ra là tay sát gái siêu việt. Thảo Thảo cúi đầu cười trộm, không biết tại sao lại đột nhiên nhớ tới Tiểu Quân, cô ấy ở trên trời có tốt không? Từ ý nghĩa nào đó mà nói thì hai người các cô cũng từng là người cùng đường phải không? “Anh đưa Thảo Thảo về nhà…, rồi sao nữa, không lên nhà à?” Tôn Nam Uy cười xấu xa hỏi. Tiểu Văn hưng phấn giống như uống phải thuốc trợ hứng, nhìn họ chằm chằm. Hai ông bà già thì nghiêng người cười cười, tập trung nhìn Thẩm Bị và Thảo Thảo. Lỗ tai Thảo Thảo đỏ ửng, ánh mắt hoảng hốt. Lúc làm thì không nghĩ gì nhiều, đúng là to gan thiệt. Sau khi làm xong, giờ ngồi nghĩ lại không biết gan còn to như thế không. Thẩm Bị mặt dày nói: “Không, tôi kiên quyết không lên! Trai đơn gái chiếc, nếu lên nhà thì ảnh hưởng lắm!” Anh cố gắng duy trì hình tượng đạo đức thánh hiền của mình. Có thể do anh quá đen tối, thế mà mọi người lại tin anh! Tiểu Văn gật đầu nói: “Cũng đúng. Nếu anh mà lên, chắc chắn Thảo Thảo sẽ đánh giá anh là đồ lưu manh, sẽ không để ý đến anh đâu! Khụ khụ! Thảo Thảo ho khan vài cái, không thể để anh nói phét thêm nữa. Rồi cô nói: “Mà anh ấy có muốn, tôi cũng không mời!” Hai người kẻ xướng người họa, nói dối tròn vành, trong lòng bó tay. Nếu những lời này là sự thật, có thể bây giờ hai người nhiều nhất chỉ là bạn bè, hoặc là kiểu bạn lướt qua vai không cần phải nhớ tới nhau, đúng không? “Dẹp, ba hoa!” Tiểu Văn khinh bỉ Thẩm Bị, quay sang đánh Tôn Nam Uy: “Đàn ông các anh, không có chuyện gì chỉ biết khoe khoang bản thân, ba hoa quá. Khoe khoang gớm!” Thẩm Bị đã có thể cười, làn da ngăm đen vô cùng “chất phác”, “Tôi nói đó là tôi nghĩ mà. Thảo Thảo không kêu, mà nếu có kêu thì chắc chắn tôi cũng không lên. Chắc chắn sẽ không lên!” Thẩm Bị nhấn mạnh, lặp lại câu này mấy lần. Tôn Nam Uy ưu sầu trong lòng: “Người xuất thân từ bộ đội đều có đạo đức hết, nếu mà là tôi thì có lẽ đã bị che mờ mắt rồi.” “Chết đi!” Tiểu Văn tức giận mắng một câu rồi nhào qua đánh Tôn Nam Uy. Lão thủ trưởng gật đầu khen ngợi: “Thẩm Bị làm tốt lắm! Măc dù không mặc quân phục nữa, nhưng phải luôn nhắc nhở chính mình từng giờ từng phút, rằng chúng ta là người từng mặc quân trang!” Lần này Thẩm Bị thật lòng cảm động, anh gật đầu chăm chú nghe dạy bảo. Hồi đó, anh ngồi đây lơ đễnh nghe dạy bảo, thầm nghĩ đến phần đời còn lại của mình nên chơi thế nào. Giờ anh vẫn ngồi ở đây, chỉ khác là có người phụ nữ bầu bạn bên anh quãng đời còn lại đang ngồi bên cạnh anh lúc này. Vòng đời luân chuyển, rất lớn, rất khổ nhưng lại đáng giá! Thẩm Bị quay sang nhìn Thảo Thảo, cô không tham gia vào cuộc trò chuyện, chỉ ngồi đó gọt táo rồi đưa cho mọi người đang ngồi ở đây. Vỏ táo dài, kích cỡ như nhau rũ xuống, lộ ra thịt táo trắng trẻo thơm ngon. Giống như gương mặt trắng trẻo của cô, mái tóc dài đen mượt cũng lặng lẽ rũ xuống như thế. Không có ai chú ý đến vẻ mặt Thẩm Bị thay đổi, Thảo Thảo ngẩng đầu nhìn Thẩm Bị cười khẽ. Cô tăng tốc độ trên tay, gọt xong vỏ táo rồi đưa cho anh. Thẩm Bị đã ăn một trái, nếu có thể lựa chọn, anh muốn “ăn” cái khác, nhưng anh cười cười, nhận lấy quả táo. “Thảo Thảo, đừng chỉ gọt cho người khác, cháu cũng ăn đi, Nào, ăn cam đi.” Gừng càng già càng cay, chẳng nói chẳng rằng, bà cụ đã gọt cam đưa cho Thảo Thảo ăn trước. Sau khi khiêm tốn nhường nhịn, Thảo Thảo cầm lấy một miếng cam, ăn một cách từ tốn. Lão thủ trưởng cũng giống như những ông cụ đã từng có chức cao quyền to khác, đôi mắt bong bóng híp thành đường thẳng, khóe mắt và khóe môi đều có nếp nhăn rũ xuống. Nhưng mái tóc trắng của ông lại làm tôn thêm gương mặt uy nghiêm trời sinh, nhìn rất hiền hòa và sáng suốt. Thẩm Bị khẽ chớp mắt, cảm giác như có ánh mắt lóe sáng bắn sang, anh khẽ cúi đầu, đầu óc vốn phình lên vì khoác lác giờ đã tỉnh táo đôi chút. Anh nghe lão thủ trưởng nói: “Thẩm Bị à, cậu là người thông minh. Xã hội phức tạp hơn quân đội nhiều lắm, rất nhiều cám dỗ. Ta thấy Thảo Thảo là người thành thật sống qua ngày, bất kể trước đây hai người đã gặp phải chuyện gì, chịu bao nhiêu uất ức nào, thậm chí từng muốn báo thù gì, bỏ đi cái gì, giờ đều đã qua rồi. Sống qua ngày cho tốt, nhất định phải trân trọng đấy!” Mặt Thẩm Bị nóng lên, anh biết thật ra lão thủ trưởng không phải hoàn toàn tin những gì anh vừa nói lúc nãy, chẳng qua ông chỉ nể mặt anh trước mặt mọi người mà thôi. Lời sâu ý nặng, mọi thứ đều là vì muốn tốt cho anh! Thẩm Bị nhìn Thảo Thảo, Thảo Thảo nhìn anh, khoảnh khắc hai người chạm mắt nhau, họ đều nhìn thấy ánh sáng trong cuộc sống tương lai. “Dạ, tư lệnh nói rất đúng! Cháu chắn chắn sẽ trân trọng.” Thẩm Bị lặp lại lời đó, giống như đang lập lời thề. Thảo Thảo nhìn anh, đờ người quên ăn cam. Ai cũng biết cũ không đi thì mới không đến, ai cũng biết cái mới sẽ đi qua trong thời khắc nào đó, nhưng lúc thật sự đối mặt với nó thì sẽ có cảm giác sáng chói rộng mở, đó là cảm giác bước ra khỏi bóng tối nhìn thấy ánh mặt trời, là cảm giác không biết miêu tả thế nào. Hiện tại Thảo Thảo có cảm giác mình giống như sinh viên thi lại đại học, đã thất bại một lần, sau đó tiếp tục ôn tập, cuối cùng hôm nay cũng nhận được giấy thông báo trúng tuyển. Biết và không biết chỉ là chuyện trong một giây cũng đã thay đổi tâm trạng ngay tức khắc, có lẽ chỉ trong thời khắc Phật nói đó, chỉ ngắn ngủi thôi, hoa đã nở, thế giới thay đổi, thân phận thay đổi và con người cũng thay đổi. Cuộc sống mới, không chỉ ở tại thân thể mà còn ở trong linh hồn, trong cuộc sống, trong tri thức, trong mỗi lỗ chân lông nở rộng và mỗi tế bào giãn nở. Từ đó về sau, Thảo Thảo cùng Thẩm Bị hạnh phúc sống qua ngày! Cô có thể sống cuộc sống đàng hoàng một lần nữa! Thảo Thảo vội vàng cúi đầu, dung mạo xinh đẹp. Cô mượn cơ hội lấy khăn giấy ở đằng xa, giơ tay lau nước mắt. Rồi ngẩng đầu, tặng cho Thẩm Bị một nụ cười ngọt ngào rạng rỡ. Bà cụ và lão thủ trưởng nhìn nhau cười. Nhiều năm rồi, còn chưa nhìn rõ sao? Thẩm Bị nên được sống những ngày hạnh phúc rồi! “Ăn cơm ăn cơm thôi.” Bà cụ tận tụy gọi mọi người, “Bà chỉ lo nói chuyện, quên kêu mọi người ăn cơm luôn.” Ông cụ chống hông từ từ đứng dậy, vừa đi vừa nói: “Tiểu Văn à, Thẩm Bị đã kết hôn, còn cháu thì sao? Nam Uy là người tốt, cháu không thể kéo dài mãi đâu…” Tiểu Văn đen mặt, nhăn mặt nhìn Thảo Thảo. Bỗng nhiên bị thấp hơn rồi! Chung quy là Thẩm Bị không an tâm về Lỗ Tu Thừa, vấn đề là Tiểu Kiều vẫn còn đề tên ở đó, không thể đổi cô ta thành người khác. Thẩm Bị đành phải dành chút thời gian đọc xấp văn bản đó. Tiểu Trương có cách nhìn người riêng của mình, có lẽ là do được huấn luyện từ trước nên ánh mắt rất độc. Đâu là người Thẩm Bị thích, đâu là người Thẩm Bị không ưa lắm, đâu là người Thẩm Bị sẵn sàng lấy lòng, đâu là người bọn Lỗ Tu Thừa có thể ứng phó được, chỉ tốn mấy ngày là cậu ta đã mò được gần hết. Hồi đó Thẩm Bị rất thích mấy trường hợp kiểu này, thứ nhất là vì nhàm chán, thứ hai là vì trong các bữa tiệc ăn uống linh đình anh mời tôi, tôi mời anh, anh có thể tìm được sự quan trọng của bản thân. Cho nên, nguyên tắc của Tiểu Kiều là, miễn cấp bậc đủ cao thì đều dành cho Thẩm Bị. Nhưng hiện tại, Thẩm Bị đã tập trung phần lớn sức lực và tinh thần vào gia đình, đầu tư thực hiện và nắm bắt dự án này. Hơn nữa anh cũng có cơ sở riêng của mình trong mối quan hệ kinh doanh. Cho nên, những sắp xếp trước đây của Tiểu Kiều khiến Thẩm Bị cũng mệt bở hơi tai, Tiểu Trương đều thay đổi hết toàn bộ. “Thẩm tổng.” Tiểu Trương bước vào phòng làm việc của Thẩm Bị, đóng cửa lại. Thẩm Bị ngẩng đầu nhìn cậu ta. Nghiêm túc thế này, không biết đã xảy ra chuyện gì: “Sao, có chuyện gì?” “Tôi có vài việc muốn nói với anh.” “Ngồi đi, chuyện gì?” Tiểu Trương suy nghĩ rồi đứng nghiêm người: “Vừa rồi tôi có đến phòng làm việc của Lỗ tổng một chuyến, anh ta nhờ tôi đưa những hợp đồng này cho anh. Lúc tôi tới, anh ta đang đọc một hợp đồng. Sau đó tôi chờ ở bên ngoài một lát, lúc anh ta đưa những hợp đồng này cho tôi, tôi không tìm thấy bản hợp đồng mà vừa rồi anh ta đọc.” Vẻ mặt Tiểu Trương cứng ngắc, nói năng từng chữ rõ ràng. Thẩm Bị thong thả dựa vào ghế, hai tay đan nhau, nhìn Tiểu Trương một hồi rồi nói: “Có thể nó không quan trọng lắm, suy cho cùng, tôi cũng không cần đọc hết tất cả hợp đồng.” Tiểu Trương vẫn đứng thẳng người. Thẩm Bị nói: “Cậu làm đúng lắm, mọi người trong công ty ai cũng phải có trách nhiệm, để tâm nhiều một chút sẽ ngăn chặn các vấn đề phát sinh sớm hơn.” Tiểu Trương nghe thấy câu này thì từ từ nhẹ nhõm, cằm cũng nhúc nhích. “Cậu chỉnh lại bản ghi chép cuộc họp giúp tôi, rồi…” Thẩm Bị ngừng một lát mới nói tiếp: “Hỏi giám đốc văn phòng giúp tôi. Theo quy định, công ty cấp hai của công ty nhà nước phải có cố vấn pháp luật riêng. Tập đoàn chúng ta phát triển cũng lâu rồi mà vẫn còn trống mặt này. Kêu bên nhân lực và văn phòng sắp xếp thời gian, mọi người xem giải quyết thế nào!” Tiểu Trương suýt đã giơ tay hành lễ, vô thức đứng nghiêm người rồi quay người đi. Thẩm Bị thở dài nhìn trần nhà. Đôi mắt của Tiểu Trương rất sắc bén. Cậu ta có thể lôi bản hợp đồng đó ra nói, xem ra chắc chắn trong đó không chỉ có bản hợp đồng đó, e là còn có phản ứng của Lỗ Tu Thừa và những chứng cứ khác chưa nắm bắt được. Thẩm Bị cười giễu. Nếu ở chiến trường, hẳn là lúc này Tiểu Trương đã nổ súng rồi! Hơn nữa, còn một việc nữa đã nhắc nhở anh. Anh không thể xem hết tất cả những hợp đồng đã có, nhưng có thể tìm người đến xem giúp, ví dụ như bộ phận pháp lý? Mặc dù bên phòng luật pháp làm việc rất nghiêm túc, nhưng lần này, Thẩm Bị muốn đích thân tìm cố vấn pháp luật tiếp nhận dự án này!