Beta: Ngọc Nguyễn Thẩm Bị bất giác muốn trốn Thảo Thảo. Anh nghĩ, tối nay có thể Thảo Thảo sẽ về thu dọn vài thứ, mình về muộn chút là được. Nhưng mà ở bên ngoài tám đủ chuyện trên trời dưới đất anh lại cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì cả. Chịu đựng đến 11 giờ chẳng dễ dàng, nhìn người ta chẳng có ý muốn đi, Thẩm Bị bèn tìm đại một lý do để về trước. Đang lái xe trên đường, đột nhiên anh rất muốn về nhà nhanh nhanh, có lẽ sẽ gặp được Thảo Thảo? Nhiều thứ như thế, nhét đầy cả một va li, cô ấy tự mang đi như thế nào đây? Thẩm Bị tăng tốc, xe nhanh chóng về tới tiểu khu. Anh bước vào thang máy, mở cửa, bước vội vào phòng khách… Tối đen như mực. Thẩm Bị hơi chần chừ mò mẫm công tắc đèn. Sợ gì chứ? Có cái gì phải sợ? Tách, đèn được mở, ánh sáng nhu hoà chiếu khắp nhà. Sàn nhà vẫn sáng loáng như ngọc trai. Có gì đó không đúng? Trí nhớ của Thẩm Bị rất tốt, anh có thể phân biệt đông tây nam bắc trong rừng rậm um tùm, nhưng nhà của mình thì anh lại mờ mịt. Có gì đó không đúng? Không thấy tấm phủ sofa màu trắng điểm hoa xanh đâu nữa, bàn gỗ trơ trọi đã được Thảo Thảo phủ tấm khăn trải bàn ca rô màu vàng trắng đan xen, trên bàn là lọ thuỷ tinh cắm cây trúc Quan Âm lẻ loi đứng đó. Thẩm Bị bóp trán, mệt mỏi ngã xuống sofa, dép lê nằm đó, nhưng anh chẳng màng thay. Anh đưa tay mò mò, không biết remote điều hoà để ở đâu rồi, buồn bực cáu kỉnh dâng trào, cả người bụi bẩn nhớp nháp. Anh cởi quần áo, đi vào nhà vệ sinh, bàn trang điểm trống rỗng, đống chai chai lọ lọ đủ màu đủ sắc bị anh cười nhạo đã biến mất không thấy tăm hơi. Anh vặn vòi nước, đợi hồi lâu vẫn là nước lạnh. Thẩm Bị đột nhiên nhận ra, Thảo Thảo không có ở đây, chẳng có ai mở sẵn nước nóng cho anh cả. Thẩm Bị buộc phải tắm nước lạnh, lúc bước ra khỏi nhà vệ sinh, trong lòng càng nóng nảy hơn: “Chỉ bảo cô ấy lánh mặt một chút thôi mà! Dọn sạch đến mức này, làm như đặc công vậy!” Song, anh phải thừa nhận, nếu thấy những thứ đó, càng sợ Thảo Thảo để lại manh mối gì nữa. Rèm cửa sổ trong phòng ngủ đã được đổi về cái lúc đầu, Thẩm Bị chẳng thèm bật đèn, nằm lăn qua lộn lại trên giường. Trước giờ anh không cảm thấy, giờ mới nhận ra, đèn bên ngoài sao mà sáng dữ vậy chứ, rèm cửa sổ này sao mà mỏng thế. Dù bật điều hoà, nhưng cũng chẳng chịu nổi khí nóng từ bên ngoài thổi vào! Thẩm Bị khó chịu bật dậy, cầm điện thoại, đã 12 giờ rồi. “Trước Phật, anh hết lòng cầu nguyện mấy ngàn năm… ….” (**) Là nhạc chờ điện thoại của Thảo Thảo, Thẩm Bị nhẫn nại đợi hết khúc nhạc, khúc hát lặp lại lần hai, nhưng chẳng có ai bắt máy. (**) Lời bài hát Cầu Phật của nam ca sĩ Thệ Ngôn. Quái lạ, bọn Tiểu Tôn luôn yêu cầu phải mở máy suốt 24 tiếng mà đúng không? Thảo Thảo thường chẳng ngủ sâu, cho dù đã ngủ thì cũng bị đánh thức chứ! Không mang điện thoại? Giận rồi? Từng nghi vấn hiện lên trong đầu càng làm Thẩm Bị thêm cáu kỉnh, anh bật đèn bàn rồi nhảy xuống giường. Trong tủ quần áo có thứ gì đó lộ ra mép ngoài, Thẩm Bị nhớ trong này ngoài đồ của mình ra thì chẳng có thứ gì khác, tại sao lại có thứ gì lộ ra? Anh mở cửa tủ, rèm cửa các loại nằm ngăn nắp gọn gàng dưới đáy tủ quần áo. “Cô ngốc này, cái này mà cũng dọn nữa! Đúng là lắm chuyện!” Thẩm Bị thở dài, nhìn những thứ này giống như nhìn thấy Thảo Thảo đang tủi thân ngồi trong góc, ai oán nhìn anh vậy. Thẩm Bị vuốt phẳng góc rèm bị lòi ra, tự nói với mình: “Chẳng có ai vào đây đâu mà, làm gì dọn sạch sẽ thế chứ!” Mặc dù quần áo với đồ dùng hàng ngày của Thảo Thảo không còn ở đây nhưng vẫn còn những thứ này, ít ra cũng an ủi Thẩm Bị đôi chút. Ở trên hình như có giấy note, mở ra thì thấy Thảo Thảo ghi: “Thứ năm mua thêm đồ dùng trong nhà, đồ điện, với các loại đồ hàng ngày và đồ ăn, tổng cộng hết 2.834 đồng 5 hào 2 xu, sau khi xem kĩ hóa đơn, nếu cần gì thì trong vòng một tháng cầm hóa đơn đến quầy chăm sóc khách hàng của Carrefour ở khu Quốc Triển. Ở trên có ghi rõ số tiền, xin gửi vào tài khoản của em. Cảm ơn!” Cuối cùng vẽ cỏ ba lá tượng trưng cho Thảo Thảo. Thẩm Bị chậc lưỡi, dở khóc dở cười: “Sao cô ấy lại bày vẽ thế không biết!” Anh cầm giấy note đứng dậy, nằm xuống giường vừa xem vừa lầm bầm: “Phụ nữ thời nay tiêu tiền như nước, cũng chẳng thương lượng gì với mình cả!” Thẩm Bị tắt đèn, chắc chắn Thảo Thảo đang giận rồi, nhưng dựa vào hành động của cô thì hình như cũng không đến nỗi ầm ĩ, chắc là hơi dỗi thôi, mấy ngày nữa thì hết ấy mà. Hay quá, nay là thứ sáu, mai là thứ bảy tiếp đãi bọn Tu Thừa. Còn chủ nhật hả, ừ, dẫn Thảo Thảo đi leo núi Hương Sơn, nhận lỗi với cô ấy vậy. Thẩm Bị thầm tính toán rồi chìm vào giấc ngủ. … Phùng Thượng Hương vừa đi, Thảo Thảo liền lập tức chuồn về, chật vật chen chúc đến chỗ Thẩm Bị thì đã 8 giờ 30. Thảo Thảo cố gắng ép mình nghĩ đến việc dọn phòng, hễ có chút liên tưởng nào về Thẩm Bị là lắc đầu dẹp ngay lập tức. Thu dọn xong xuôi, Thảo Thảo nhớ đến số tiền mà mình đã tiêu trong thứ năm vừa qua, anh ta đã bao nuôi mình thì chẳng có lý gì tiêu tiền của mình cả! Hơn nữa, tiền lương của mình chỉ ngót nghét hơn 3.000 tệ, dựa vào đâu mà mình phải tiêu cả đống tiền vì anh ta chứ? Không thấy heo chạy, chẳng lẽ chưa ăn qua thịt heo? Các ả tình nhân trong tivi đều đâu cần dùng tiền của mình! Thảo Thảo vơ lấy cây bút, ghi ghi rồi để lại giấy note cho Thẩm Bị. Ghi xong lại cảm thấy hơi kì, làm thế có bị khinh bỉ không nhỉ? Một khi Thảo Thảo đã quyết thì nói gì cũng chẳng từ bỏ, nhưng tính toán thế này cũng bởi cô bị uất ức mà thôi! Nhìn quanh một lượt, cuối cùng cô chọn một chỗ không bắt mắt lắm, người ta có thấy hay không thì tùy ông Trời quyết định vậy. Lúc sắp ra khỏi nhà, Thảo Thảo hơi do dự, đầu óc mình có bị hỏng không nhỉ? Tại sao lại đi làm cái việc thiếu não thế hả trời? Nhưng đã 11 giờ rồi, anh ta vẫn chưa về, cũng chẳng thèm gọi điện cho mình, lẽ nào anh ta có lý lắm sao? Thảo Thảo càng nghĩ càng tủi, lửa giận tích tụ trong lòng. Quay đầu bước thẳng vào thang máy, cuối cùng nước mắt cũng tuôn rơi. Về nhà, là nhà của mình thì tốt hơn! … Cô kéo vali về ổ quạ của mình. Trên đường, Thảo Thảo khóc suốt. Vừa bước vào cửa, cô chẳng thấy ấm áp đâu, mà chỉ thấy trống vắng tịch mịch không chịu nổi! Thảo Thảo ngồi thừ trong đêm, đầu óc mờ mịt. Song, luôn có vài thứ như quá khứ, như Thẩm Bị đang gào thét vây lấy cô, đầu óc như muốn nổ tung ngay tức khắc, muốn đánh nát thần kinh yếu ớt. “Không được!” Thảo Thảo đứng bật dậy, “Mình không thể ngu người ở đây được!” Thảo Thảo lấy tiền mặt và điện thoại ra khỏi ví tiền, nhét chúng vào chiếc túi nhỏ thường đeo, sau đó cầm chìa khóa hùng hổ ra cửa. Đi đâu bây giờ? Nửa đêm thì đi đâu được đây? Thảo Thảo tìm đến quán bar mình đã từng đến lần trước, ở đó khá yên tĩnh, những người đến đó nhìn qua cũng bình thường. Cuối cùng cũng vùi mình trong biển người, dù không có ai quan tâm đến cô nhưng cũng đỡ hơn là ở một mình trong cái hang tối om đó... Thảo Thảo gọi một chai Thanh Đảo, ngồi gần quầy rượu uống. Người đi qua đi lại thi thoảng lướt nhìn qua góc này, nhưng Thảo Thảo vận vest nữ nghiêm cẩn không thể mạo phạm, lại chẳng trang điểm đặc sắc gì, dưới ánh đèn mờ ảo cho dù làm gì thì cũng là kiểu chẳng thu hút được người khác. Thế lại hay, Thảo Thảo hơi say, không có ai đến quấy rầy càng tốt! Tôi nhìn xem, các người không muốn đến làm phiền tôi. Vậy tôi càng thích! Không biết ngồi uống bao lâu, chợt có tiếng hoan hô từ trong quán bar truyền đến, rồi tiếng xuýt xoa reo hò, “Wowo…” Thảo Thảo nhướng đôi mắt mơ màng nhìn nhìn, phục vụ quầy vui vẻ nhìn sang, đặt ly rượu mới vừa lau xuống nói với Thảo Thảo: “Vui quá, vừa rồi Mike đã cầu hôn Luna rồi. Ôi trời ạ, chẳng dễ dàng gì cả. Cuối cùng Luna cũng đồng ý!” “Hả? Có chuyện gì hay à?” “Mấy hôm nay, tôi thấy Luna từ chối Mike ba lần rồi. Lần này cuối cùng cũng đồng ý! Nào, ly rượu này là Mike mời mọi người. Vì đôi tình nhân cuối cùng cũng về một nhà!” Thảo Thảo gật đầu, trong lòng càng trống vắng: “Phải, có đôi tình nhân đã về chung một nhà, chúc cho hai người họ bạch đầu giai lão! Một ly Martini, không say không về!” Cậu bartender khó hiểu nhìn cô, cứ như Thảo Thảo nói câu đó chẳng hợp gì cả, nhưng người đến bar thì có mấy ai là hiền thục chứ? Huống hồ điệu bộ của Thảo Thảo trông căm thù đại hận thế kia, kẻ ngu cũng biết cô gái này đang cần phát tiết tâm trạng. Cậu ta không hỏi gì nhiều, bèn pha chế một ly theo yêu cầu của Thảo Thảo. Thảo Thảo ngửa cổ uống cạn, sặc khù khụ, hỏi cậu ta: “Mời mấy ly?” À… Cậu bartender nhìn đôi nam nữ đang đắm chìm trong hạnh phúc ở bên kia, ngẫm nghĩ ‘Làm người phải phúc hậu chứ nhỉ?’ Phạch, Thảo Thảo móc hết tiền đập lên bàn, nghĩ nghĩ lại cầm tờ trăm tệ bỏ lại vào túi. Nói với bartender: “Mua hết rượu!” “Chị à, cái này…” Thảo Thảo đau đầu chóng mặt, chìm trong hưng phấn do chất cồn tạo ra, ngẩng đầu cao giọng: “Không bán à?” Bartender đã từng gặp qua dạng này nên vội cầm lấy nhưng không bỏ vào tủ tiền, mà tìm chỗ an toàn để đó, chẳng may Thảo Thảo tỉnh rượu rồi muốn thanh toán thì sao, quán bar đâu cần phải tham tiền của cô chứ. Lại rót thêm một ly, tửu lượng của Thảo Thảo chỉ đến bốn ly là cùng. Thảo Thảo ra khỏi WC sau khi đã ói xong một trận, cô đến sofa ngồi xuống, lầm bầm: “Mệt muốn chết! Ôi!” rồi chẳng còn tiếng nói nào nữa. Đã 0h rồi, quán bar cũng phải đóng cửa. Cậu bartender bận bịu cả đêm chợt thấy Thảo Thảo co ro trong góc ngủ khò khò, bèn đi qua lay cô dậy. Thảo Thảo hừ hừ mấy tiếng, nhưng không tỉnh. Túi đặt bên cạnh, dây đeo thì nắm chặt trong tay, mà miệng túi lại mở ra, chắc bị người ta lục lọi rồi. Cậu bartender thở dài, cũng may chỉ bị lục túi thôi. Nghe bảo ở các quán bar còn có khách bị xx nữa, cô gái này thật phúc lớn mạng lớn. Cậu ta trở lại quầy cầm số tiền vừa nãy Thảo Thảo đã để ở chỗ mình, sau khi tính tiền xong thì nhét tiền thừa vào túi cô, tiện thể lướt điện thoại của cô xem coi có bạn bè người thân nào không, để nhắn họ mau mau đưa cô về. Trong túi rỗng tuếch, chỉ có mảnh giấy trắng trơ trọi nằm đó, giống danh thiếp. Cậu ta lấy ra xem, quả nhiên trên đó có tên và dãy số di động viết tay. Nếu là số di động viết tay thì chí ít cũng chẳng ghi lên loại danh thiếp thế này nhỉ? Không thấy điện thoại của Thảo Thảo đâu, cậu ta đành gọi vào số trên danh thiếp. Tên người được viết trên danh thiếp là – Quan Hạo! … Quan Hạo vẫn giữ lối sống như trước, hơn nửa đêm mới về nhà. Anh đi du lịch Châu Âu một năm, nhìn ngắm đô thị, ruộng đồng, sông núi, ao hồ, quăng sạch quá khứ. Thế nhưng ở cảnh đẹp trước mặt, điều nhìn thấy lại là gương mặt cười dịu dàng của cô gái và nụ cười hồn nhiên của trẻ con, đó là nhà của anh ta! Tại sao chỉ trong một đêm lại chẳng còn gì? Anh ta nhàn tản ở Châu Âu, cuộc gặp gỡ diễm lệ bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra. Quan Hạo tình cờ gặp người vợ hiện tại, cô ta mang đến cho anh ta cơ hội kinh doanh mới. Cô ta và Thảo Thảo hoàn toàn khác nhau, không giống thư ký của anh ta, mà giống như khối băng lộ rõ tài năng sắc sảo, thu hút Quan Hạo. Băng và lửa chạm nhau không chỉ tạo nên gia đình, mà còn tạo nên sự nghiệp, Quan Hạo mang khoản đầu tư kếch sù cùng lòng tin của công ty bên Châu Âu tiến vào Trung Quốc, đầy nhiệt huyết đâm đầu vào vòng chiến đấu mới. Song, chiến đấu đã lâu, băng cũng tan rồi, ấy thế mà lại chẳng có nước ngọt mát lạnh, ở nơi đô thành quen thuộc ấy, anh càng cảm nhận sâu sắc hơn, lại còn là lần đầu của lần đầu. Anh từ chối đi công viên Triều Dương bởi đó là nơi con trai anh thích nhất, anh từ chối đến khu Tây Thiền bởi Thảo Thảo rất thích khu sách nơi đó, rất nhiều lần anh chạy ra các con hẻm ngoằn ngoèo đón Thảo Thảo đang đợi bên đường, các bà chủ sạp hàng đều hung dữ liếc nhìn họ. Thảo Thảo và con trai anh, Quan Hạo luôn tin rằng, nếu Thảo Thảo không thất nghiệp, nếu Thảo Thảo không đưa con về quê, con trai sẽ không rời khỏi họ sớm như thế. Nhưng giờ đây, anh không thể không thừa nhận, nếu anh không ngoại tình, nếu anh không đem việc sai trái của mình đổ hết lên đầu Thảo Thảo, nếu bọn họ không quậy long trời lở đất, gia đình không bất hòa thì Thảo Thảo cũng sẽ không đưa con về quê. Anh biết, Thảo Thảo không thích anh đi sớm về khuya, anh cũng hiểu, tình cảm của Thảo Thảo là thứ tình cảm bình đạm không mãnh liệt, nhưng tất cả đều khiến anh bó tay bực dọc. Anh từ bỏ cố gắng, chọn không nhìn không hỏi, lựa trốn tránh, tìm lại cảm giác đã từng có trong vòng tay người phụ nữ khác. Nhưng cô ta không phải Thảo Thảo. Rõ ràng Thảo Thảo biết hết, dưới ánh nắng chói chang của ban trưa, anh nhìn Thảo Thảo mồ hôi nhễ nhại đứng trước mặt anh, quay người bước đi. Cái quay người đó đã mang đi tất cả… Quan Hạo lại nửa tỉnh nửa mê mơ thấy Thảo Thảo, cô cười cười nằm trong lòng anh, làm nũng với anh như con mèo nhỏ: “Em không cần anh nuôi đâu! Em có thể tự nuôi lấy mình mà!” Khi đó, bọn họ không có nhiều tiền, chỉ có một cái giường sofa đặt đó, thuê nhà trọ nhỏ xíu, đó là tất cả của bọn họ. Thảo Thảo lúc đó, trẻ trung, xinh đẹp, tự kiêu, càn quấy… Dù mang thai, Thảo Thảo vẫn học xong tiến sĩ bằng nghị lực phi thường. Một tháng sau, Thảo Thảo vào phòng sinh, nên con trai của họ tên là Quan Bác. Một người vợ tốt đến thế, một đứa con ngoan đến thế! Quan Hạo nhíu mày cau mặt trong giấc mơ, bắt đầu từ khi nào bọn họ không còn tuyệt đẹp như thế nữa, từ khi nào cuộc sống của họ bắt đầu thay đổi? Là năm đó ư? Không giữ được, tính không ra, năm tháng trôi như nước chảy, là năm tháng nào làm thay đổi cuộc đời? Hơn nửa đêm, điện thoại reo “Trước Phật anh hết lòng cầu nguyện mấy ngàn năm… ….”, ai lại gọi vào giờ này nhỉ? Quan Hạo mở mắt, sao lại mơ thấy Thảo Thảo nữa rồi? Lòng bất giác cảm thấy đau đau, cái tên này vẫn như cái gai trong tim anh ta, không phải tiền, cũng không phải công việc, người mới lại không thể bù đắp. Có thể quên, nhưng vẫn luôn nhớ đến. Sau đó quên mất, rồi lại nhớ đến… Anh ta vừa mò điện thoại vừa nghĩ: “Hai năm nay cô ấy không có việc làm, không biết sống có tốt không?” Nhận điện thoại, cô vợ bên cạnh khó chịu xoay người. Quan Hạo ra khỏi phòng ngủ: “Tôi là Quan Hạo, xin hỏi ai vậy?” Giọng đàn ông lạ hoắc truyền đến: “Tôi là người của quán bar XX, ở đây có cô gái tên là Tào Tháo, cô ấy say rồi, anh có thể đến đón cô ấy không? Chúng tôi phải đóng cửa rồi.” Quan Hạo bất giác liếc nhìn đồng hồ ở phòng khách, đã 4 giờ 10 phút sáng rồi. Thảo Thảo lại say ư?