Cho dù tôi đã có thói quen chuyển nhà như loài chim di trú, hơn nữa cũng không đến nỗi vì chuyển nhà mà phát sinh những phản ứng tiêu cực như stress, mất ngủ, nhưng lúc này mọi việc không giống như trước kia nữa. Nằm trên chiếc giường đôi mỗi chiều hai mét, cho dù là lăn về bên trái hay bên phải cũng ba vòng mới rơi được xuống đất làm cho tôi cảm thấy trống vắng. Lăn trái lăn phải sau đó thì mất ngủ. Rốt cuộc bốn năm giờ sáng mới chợp mắt, nhưng đầu óc vẫn không thể nghỉ ngơi, lập tức mơ một giấc mơ. Tôi cảm thấy ấn tượng, cảm thấy giấc mộng này rất lắt léo ly kỳ, nhưng tiếc là buổi sáng hôm sau tỉnh lại, dường như chỉ nhớ được hai cảnh tượng đơn giản trong giấc mơ đó. Đầu tiên là cửa sổ rất lớn nhìn ra ngoài của một ngôi nhà, gió thổi qua, tấm rèm màu vàng nhạt bay cao, để lộ ra mặt biển xanh rộng lớn cùng bờ cát trắng trải dài, mấy chú hải âu dừng chân phơi nắng, khung cảnh thật thích hợp để những đôi tình nhân đuổi bắt chơi đùa. Chính giữa bờ cát lộ ra một mảnh nở đầy hoa thủy tiên.Tuy rằng đối với việc hoa thủy tiên nở trên bờ cát ven biển tôi còn một chút hoài nghi, nhưng trong khung cảnh đó, những khóm hoa thủy tiên nở rộ trên bờ cát hết sức tươi tốt. Bên cạnh khóm hoa thủy tiên có một cô gái dáng người cao gầy, mặc áo sơ mi caro màu lam, khoác áo dệt kim trắng, quần jean đen, tóc đuôi ngựa buộc cao vút, cách bên cô gái khoảng hai thước có một người đàn ông mặc áo len cổ chữ V màu thâm, quần thể thao dài, cầm một cây gậy vẽ gì đó trên bờ cát, hơi hơi cúi đầu, tư thái tao nhã mà trầm tĩnh. Tuy rằng tầm nhìn rất thoáng đãng, thành phố C không thể nào sánh với nổi, nhưng tôi cách bọn họ quá xa, không thể nhìn rõ mặt hai người họ được. Cho đến khi bên cạnh không biết ai ở bên cạnh đưa một cái ống nhòm, tôi vui mừng nhận lấy, trước mắt chỉ còn những bông hoa thủy tiên dập dờn dưới ánh mặt trời vàng óng, người đàn ông và cô gái kia biến mất. Bên tai vang lên một giọng nói: “Cô không thấy là hai người bọn họ không phù hợp sao?” Tôi nghĩ con người ta làm gì có chuyện phù hợp hay không, thuận miệng nói: “Tôi cảm thấy Lý Á Bằng với Vương Phi cũng không phù hợp, nhưng không phải người ta vẫn kết hôn đấy thôi.” Sau đó tôi không nhớ được gì nữa. Cảnh tượng thứ hai, tôi ngồi bên bờ biển, chân trần, dưới chân là nước biển lạnh lẽo cùng những hạt cái mềm mịn. Đường chân trời xa xa, thấp thoáng mấy chiếc tàu thăm dò dầu khí, gió biển ẩm ướt thổi đến khiến tôi không thể ngồi vững. Tôi đau lòng, ôm hai chân, cuộn mình như con tôm, hơn nữa đang khóc. Một màn sương mù bất ngờ tiến tới, trời xanh trong nháy mắt ảm đạm, âm u, tôi lạnh đến phát run, vừa khóc vừa nói: “Em hối hận rồi, em thật sự hối hận rồi, em chưa kịp, chưa kịp làm gì…” Tại cảnh tượng kia, tôi lập đi lập lại vài câu chẳng ăn nhập gì, giống như bị vặn dây cót, phải đợi cho đến khi chạy hết dây cót mới có thể dừng lại được. Tôi khóc thật lâu, thực ra toàn bộ quá trình đều khóc một cách rất kì lạ, cho nên luôn luôn tìm kiếm nguyên nhân. Mãi cho đến khi sương mù dày đặc trước mắt tán đi, có một giọng nói trong đầu nói cho tôi biết, người kia đã chết, chết trong nội chiến Sierra Leone ở Tây Phi, năm này là năm 1999. Vậy nhưng cho đến khi bị đồng hồ báo thức đánh thức tôi vẫn chưa nhận ra được người kia là ai. Cho dù ở trong mơ, cảm giác này cũng rất rõ ràng, tôi cảm thấy đau lòng, cảm giác đó chỉ có nỗi đau của mùa hè năm mười tám tuổi ấy địch nổi. Mãi không thể nhớ ra tên của người kia, thật là kỳ lạ. Trong nháy mắt, tôi cảm thấy tôi đã nghĩ ra, có thể thốt ra tên của anh ta rồi, nhưng lúc này, đồng hồ báo thức vang lên, tôi tỉnh táo lại hẳn, chẳng còn nhớ gì nữa. Trên đường đến trường, tôi luôn luôn nhớ lại những chi tiết trong giấc mộng, dự cảm nó là một nguồn tư liệu sống, trau chuốt một chút là có thể viết thành một câu truyện sướt mướt đau thương gửi cho tạp trí “Tri Âm”, tôi đã nghĩ ra một cái tên, “Tình yêu trong nội chiến ở Siera Leona, cuộc tình với bao vui buồn bị chôn giấu”, có cả tình thân, tình bạn, tình cảm nam nữ, thậm chí là nam nam, nữ nữ cũng chẳng vấn đề gì, tùy theo thị trường mà định. Buổi sáng là tiết Triết học Mác và tiết Văn hóa Trung Quốc đương đại, hai tiết này đều bị tôi sử dụng để nghiên cứu xây dựng ý tưởng cho tiểu thuyết, buổi chiều được nghỉ, tôi liền chuyển công cuộc sáng tác đến văn phòng đài truyền hình, bên ngoài trời đông giá lạnh, chỗ này vừa hay có điều hòa. Bản thảo viết được một nửa, Chu Việt Việt gọi điện thoại đến, hôm nay sinh nhật hai mươi bảy tuổi của Hà Tất Hà đại thiếu, tối nay sáu giờ ở Ngọc Mãn Lâu mở tiệc chiêu đãi khách và bạn bè, cô ấy đã đặt hai bàn, bảo chúng tôi đúng giờ đến đó. Hà Tất Hà đại thiếu là bạn trai cũ của Chu Việt Việt. Nghe nói năm đấy Chu Việt Việt vừa học năm thứ tư, chuyển từ khu học mới về khu học cũ, ký túc xá không có internet, cô ấy bất đắc dĩ phải đi thư viện đọc sách, sau đó lại ghi danh lớp ghi ta để giết thời gian. Hà đại thiếu gia là bạn học cùng lớp của cô ấy, không biết làm thế nào mà xác lập quan hệ. Rồi khi tình yêu của Chu Việt Việt trở nên sâu nặng, lại phát hiện anh ta có quan hệ với cô giáo dạy ghi-ta đã có chồng, còn mình thì là cái khiên để họ che dấu người đời. Chu Việt Việt tức giận cắt đứt quan hệ với Hà đại thiếu, buổi tối cô ấy nói chia tay Hà đại thiếu kích động đến nỗi kéo rách tay áo cô ấy, kết quả cô ấy vẫn dứt áo ra đi. Từ ngày đó đến giờ đã được hai năm có lẻ. Tôi nói: “Làm cách nào mà cậu lừa được của người ta hai bàn tiệc rượu? Lại là cái nơi đốt tiền như Ngọc Mãn Lâu?” Chu Việt Việt nói: “Quỷ hiểu được tại sao anh ta lại gọi điện đến mời mình. Mình cũng chẳng muốn nhìn thấy anh ta, không nghĩ đi, đã nói hẹn bạn bè cùng ăn cơm, hơn mười người, không đi được. Sau đó anh ta nói mình có thể đem toàn bộ bạn bè qua, hiếm khi anh ta sinh nhật, rất muốn đông vui. Mẹ nó, ai mà chẳng hiếm khi được sinh nhật, thường dân như chúng ta thì ngày nào cũng sinh nhật chắc. Nhưng sau đó nghĩ lại, người ta có tiền chủ động yêu cầu dân nghèo chúng ta đến đục khoét, cơ hội khó được, không làm quả thực uổng phí công làm người nghèo nên mới đồng ý. Nhưng mình chỉ tìm được bảy người tối nay rảnh, cậu xem bên cậu còn có ai không, đưa đến đi.” Tôi khó xử nói: “Chuyện này thật không dễ làm, hiện tại sinh viên bây giờ sĩ diện rất lớn, mọi người đều cảnh giác, tuyệt đối không dễ dàng đáp ứng người lạ mời cơm.” Cô ấy nói: “Cậu cứ hỏi thử một câu đi.” Vì thế tôi quay lại hỏi mọi người trong văn phòng. Kết quả chứng minh tôi đã đánh giá quá cao lũ sinh viên này. Ngọc Mãn Lâu là nhà hàng hải sản sang trọng nhất thành phố C, nó sang trọng ở chỗ trên cơ bản là không bán hải sản trong nước, tất cả đều là ở nơi khác vận chuyển theo đường hàng không về, do đó tính thêm phí chuyên chở và thuế, giá cắt cổ. Khách hàng cũng cực kỳ biết cách phối hợp, cho dù là tôm hùm bình thường thì cũng khen lên gấp mấy chục lần, hơn nữa còn hùa vào tưởng đây là tôm hùm dị quốc ngồi máy bay tha hương đến, ngon cũng là điều dễ hiểu. Chu Việt Việt đã tới trước đón tôi và Nhan Lãng ở hành lang. Hôm nay Nhan Lãng mặc áo len màu lam có hình chuột Mickey, cắt đầu đinh, để lộ vẻ ngây thơ hồn nhiên chưa từng có khiến mọi người không thể nhận ra. Hà đại thiếu gia bao cả một gian phòng, chúng tôi theo hướng đó đi đến. Một phòng bên cạnh bất chợt mở ra, tôi liếc mắt một cái, thấy Tần Mạc ở trong đó. Ngồi bên cạnh anh ta dường như là hiệu trưởng của trường chúng tôi, đang cầm chén rượu lên cạn ly, anh ta cũng đưa tay cầm lấy chén rượu đưa đến. Tôi nghĩ thì ra bữa tiệc ngày hôm qua anh ta nói là đây, như vậy cũng tốt, đỡ việc anh ta ăn xong còn phải chạy xe về nhà để đón chúng tôi. Anh ta uống xong rượu, khi buông chén đột nhiên ngẩng đầu, đúng lúc tầm mắt hai chúng tôi giao nhau, anh ta ngẩn người, sau đó mỉm cười. Trong phòng đèn đuốc huy hoàng, nụ cười của anh ta quả thật làm tôi hoa cả mắt, tôi cũng cười đáp lại anh ta. Hiệu trưởng nhoài sang nói với anh ta gì đó, anh ta quay đầu lại tiếp chuyện với hiệu trưởng. Vì thế, nhân viên phục vụ đem cửa đóng lại. Chu Việt Việt nói: “Tống Tống, cậu đang nhìn gì thế?” Tôi nói không có gì, nhanh chóng đuổi theo bọn họ. Chúng tôi tiếp tục đi, giọng Trần Oánh đột nhiên từ sau lưng kêu lên: “Aiz aiz, Điềm Điềm.” Một cô gái mặc áo lông, váy ngắn kẻ caro nghe tiếng quay đầu, tuy rằng mái tóc xoăn vàng đã biến thành tóc thẳng màu đen dài như thác đổ, nhưng nhìn kỹ lại, mọi người vẫn nhận ra được cô ấy chính là Tương Điềm. Tương Điềm nói: “A, trùng hợp quá. Tại sao mọi người đều ở đây? Tổ chức tiệc cuối năm của chuyên mục sao?” Tôi nghĩ trừ khi chúng tôi đem toàn bộ thiết bị của chuyên mục bán đi, nếu không tuyệt đối không thể nào tổ chức được tiệc cuối năm ở Ngọc Mãn Lâu này. Nhưng không đợi tôi biểu đạt ý tưởng này, tổ trưởng đã giành nói: “Làm gì có, sinh nhật một người bạn, ha ha, em thì sao?” Tương Điềm nói: “A, ba em có việc mời Tần Mạc dùng cơm. Chuyên mục của chúng ta không phải là mời Tần Mạc sao? Ba em bảo em trực tiếp đến nói với anh ta, nên gọi điện cho em tới.” Mọi người lập tức nín thở. Tổ trưởng vội vàng nói: “Vậy em đã nói chưa? Thành công không?” Tương Điềm hoàn toàn không làm hổ danh cái tên của cô ta (Điềm 甜 là ngọt), cười ngọt ngào: “Đương nhiên là nói rồi, anh ta lập tức đồng ý.” Tổ trưởng kích động hét lên. Nhạc Lai nói: “Không đúng, không phải nói Tần Mạc luôn không nhận phỏng vấn của giới truyền thông sao? Huống chi kênh truyền hình của chúng ta nhỏ như vậy?” Trần Oánh vẫn im lặng rốt cuộc cũng có cơ hội, đưa tay vuốt vuốt mái tóc dài của Tương Điềm lạnh nhạt cười: “Điềm Điềm xinh đẹp như vậy, nói không chừng Tần Mạc đối với cô ấy nhất kiến chung tình? Trên TV không phải thường diễn như vậy sao? Nam chính đối với nữ chính nhất kiến chung tình, vì nữ chính mà phá vỡ rất nhiều nguyên tắc, làm những chuyện mà bình thường mình không làm, cuối cùng cũng có được trái tim của nữ chính.” Khuôn mặt Tương Điềm hồng lên, ngượng ngập nói: “Oánh Oánh, cậu nói lung tung, đừng đùa mình như thế.” Sau đó lại cúi đầu nói: “Nhưng mà em cũng thấy rất kỳ quái là, Tần Mạc không thích nói đến chuyện này lắm, nhưng không ngờ em vừa nhắc tới, anh ta cái gì cũng không hỏi, lập tức đồng ý.” Tôi nghĩ chút rồi nói: “Có phải vì trước đó tôi đã nói qua với anh ấy không?” Mọi người cùng nhau cười rộ lên, tổ trưởng nói: “Nhan Tống, cậu đừng phá rối nữa.” Nhạc Lai cũng nói: “Tống Tống, cậu đang kể chuyện cười à?” Nói xong phối hợp ha ha hai tiếng: “Rất buồn cười.” Nhan Lãng thương hại liếc mắt nhìn tôi một cái, vì thế mọi người cũng không để ý đến tôi nữa. Trần Oánh nói với Tương Điềm: “Mình cảm thấy như trong phim vậy, hai người một là dòng dõi thư hương, một là xuất thân gia đình truyền thống kiến trúc, quả là xứng đôi vô cùng, tại sao cậu phải ngượng.” Tương Điềm làm bộ muốn đánh Trần Oánh: “Cậu đừng nói bừa, còn chưa xem bát tự, huống hồ anh ấy nhiều tuổi như vậy.” Nhan Lãng gật đầu nói với Tương Điềm năm nay vừa tròn mười chín tuổi: “Dì không cần tự ti, dì nhìn qua cũng chỉ hai ba, hai tư, cũng không kém Tần Mạc đến chục tuổi đâu, dì cũng nên học tập Ông Phàm[1] một chút.” Tôi lau mồ hôi trên trán. Khóe miệng Tương Điềm co giật, khó khăn nói: “Nhóc con, cảm ơn sự cổ vũ của cháu.” Nhan Lãng khoát tay: “Mọi người đều là lưu lạc hồng trần, không cần khách khí.” Chu Việt Việt dựa vào vai tôi bất ngờ nói: “Hai đứa thần kinh kia là ai?” Nhưng tôi đang tự hỏi việc Tần Mạc và Tương Điềm nhất kiến chung tình, không rảnh để ý đến cô ấy. Hơn nữa tôi cảm thấy không phải Tần Mạc để ý đến Tương Điềm, bởi vì loại phản ứng như nhất kiến chung tình phụ thuộc vào chỉ số dung mạo rất cao, Tương Điềm tất nhiên rất xinh đẹp, nhưng so với Trịnh Minh Minh hoàn toàn không đáng nói đến. Trần Oánh và Tương Điềm lưu luyến chia tay, Chu Việt Việt dẫn chúng tôi vào căn phòng đặt trước. Mà sau khi đi vào, tôi lập tức nhận được tin nhắn của Tần Mạc: “Đừng chạy lung tung, cơm nước xong ở dưới đại sảnh chờ tôi. Còn nữa, kiểu tóc mới của Lãng Lãng không tồi, rất giống Shinnosuke[2].” Tôi thử hình dung bộ dạng Tần Mạc cúi đầu soạn tin nhắn trên điện thoại, không nghĩ ra được, vì thế đưa tin nhắn cho Nhan Lãng xem: “Cha nuôi mi khen tóc mới của mi không tồi.” Nhan Lãng xấu hổ, giận dữ không chịu nổi trừng mắt nhìn Chu Việt Việt: “Đều là tại dì ấy làm hại, thừa dịp con bệnh không thể phản kháng, kiên quyết đưa con đi gọt thành kiểu tóc này.” Chu Việt Việt toàn tâm toàn ý với con cua, làm bộ không nghe thấy. Mọi người xung quanh ồn ào thể hiện thật ra kiểu tóc của nó cũng không quá khó coi, hoàn toàn trong phạm vi chấp nhận được. An ủi Nhan Lãng đang thiếu chút nữa bật khóc tủi hận. Nhan Lãng nín nhục, trừng mắt nhìn canh sò trước mắt, đột nhiên giật lấy điện thoại trong tay tôi, gọi lại cho Tần Mạc, sau khi có người nhấc máy liền lớn tiếng: “Tóc mới của con không khó coi, hừ, ba đừng tưởng rằng mọi người không nhìn thấy ba cùng nữ sinh trẻ hẹn hò ăn cơm, mẹ con tức giận đến mặt cũng tái đi rồi.” Tôi phụt một cái đem toàn bộ trà trong miệng phun ra bàn, mọi người đều im lặng né tránh. Chu Việt Việt nói: “Ai da, thằng nhóc này, nói gì vậy.” Nhan Lãng nói: “Không phải ba…” liền bị Chu Việt Việt bịt kín miệng. Khi Chu Việt Việt buông tay, mặt Nhan Lãng đã bị bịt đến đỏ bừng, đưa điện thoại cho tôi: “Muốn nói chuyện với mẹ này.” Tôi một bên cười ngại ngùng với mọi người một bên nhận lấy điện thoại đứng dậy, đi đến chỗ yên tĩnh mới ngập ngừng nói: “Thầy Tần, thầy đừng nghe Nhan Lãng nói bậy, tôi không hề tức giận, sắc mặt cũng rất tốt, chưa hề tái đi.” Anh ta cười khẽ: “Em gọi tôi là gì?” Tôi nói: “Thầy Tần…” Anh ta nói: “Tôi không có nghe rõ, cái gì?” Tôi nói: “Tần Mạc!!!” Anh ta nói: “Ừm, nhận được tin nhắn của tôi chưa? Dùng cơm xong đưa Nhan Lãng xuống dưới lầu đợi tôi, đừng chạy lung tung, cũng đừng cho Nhan Lãng ăn bừa bãi, bây giờ nó nhiều nhất cũng chỉ uống được chút canh thôi.” Tôi nói: “À, được.” Sau đó chờ anh ta cúp điện thoại. Trong điện thoại đột nhiên truyền đến giọng của Tương Điềm: “…Con husky nhà em hai tuổi rồi, ánh mắt đặt biệt sắc bén, là con chó đẹp nhất khu, thầy Tần có nuôi cún trong nhà không?” Tần Mạc trả lời: “Không nuôi, con tôi không thích vật nuôi.” Tương Điềm nói: “A? Con?” Tần Mạc cười nói: “Con nuôi của tôi.” Tôi nghĩ lại, quả thật Nhan Lãng không thích vật nuôi. Mà cái này thực ra có nguyên nhân. Trước kia nhà tôi có nuôi một con cún, tôi còn đặt cho nó một cái tên, là Cún Thừa. Khi đó bệnh của bà ngoại cực kỳ nghiêm trọng, nghe nói thịt chó có thể làm thuốc, kìm bệnh của bà lại, vì thế tôi và Nhan Lãng rưng rưng tiễn Cún Thừa đến Tây Thiên, đem thi thể nó nấu nướng rồi đưa bà ngoại ăn. Nhan Lãng tuy rằng hiểu được, nhưng cũng không thể ngăn trở việc này thành bóng ma tâm lý suốt đời nó. Đồng thời cũng là bóng ma tâm lý suốt đời tôi, nhưng đời tôi có nhiều bóng ma tâm lý quá, nên cái bóng ma kia chẳng thấm vào đâu. Tần Mạc nói: “Tại sao không cúp máy?” Tôi nói: “Tôi đợi anh cúp trước.” Đây là lễ phép cơ bản. Anh ta nói: “Được, tôi sẽ cố gắng kết thúc bữa tiệc sớm.” [1] Vợ của Dương Chấn Ninh, Dương Chấn Ninh 82 tuổi lấy Ông Phàm khi cô 28 tuổi. [2] Shin cậu bé bút chì = =