Trữ thị nhướn lông mày, nghi hoặc hỏi: "Cô gia nào đến rồi? Ngươi nói hươu nói vượn gì đó?" La ma ma nhìn thấy từ trong rừng cây đi ra một đám người, vội vàng kéo ống tay áo của lão thái quân, chỉ thấy người gác cổng đến báo tin chỉ vào phía sau nói" "Đúng là cô gia ạ, Quốc công gia! Quốc Công gia đến rồi!" Kỷ gia có mấy cô gia, nhưng người được gọi là Quốc công gia thì chỉ có một, lão thái quân cũng đã nhìn thấy người, vội vàng đứng dậy từ chỗ ngồi, tức giận nói: "Đồ hỗn trướng, tại sao lại báo muộn như vậy?" Đi vào từ cửa viện không phải là Quốc công gia Tống Dật thì còn ai vào đây. Kỷ Uyển Diểm không quay đầu lại, nhưng nhìn thần sắc và hành động của Trữ thị cùng mọi người xung quanh khẩn trương hẳn lên, thì cũng đoán ra người tới chắc chắn là Tống Dật, cái tên này, Kỷ Uyển Diễm đã lặp đi lặp lại trong đầu suốt mấy ngày qua. Kể từ khi Lâm thị kể cho nàng về đoạn chuyện xưa kia, nàng đã khắc cái tên này vô trong đầu của mình. Lưng nàng căng cứng, trong lòng vô cùng muốn xoay đầu lại nhìn một cái, nhưng mãi cũng vẫn không lên nổi dũng khí, trong lòng là ngũ vị tạp trần. Kiếp trước nàng bi thảm như vậy, Tống gia chưa từng ra mặt, đừng nói ra mặt, chăm sóc chiếu cố cũng chưa từ có. Vống nàng còn tưởng rằng Tống Dật cũng không biết sự tồn tại của nàng, nhưng Lâm thị lại phá vỡ hi vọng của nàng. Lâm thị nói, kỳ thật Tống Dật luôn biết đến sự tồn tại của nàng, bởi vì trong lúc Lâm thị mang thai, hắn còn bí mật đến tìm Lâm thị một lần, hỏi bà có muốn vào phủ làm thiếp của hắn không, nhưng lại bị Lâm thị lời lẽ nghiêm nghị cự tuyệt. Về sau sau khi sinh ra nữ nhi, Tống Dật lại phái người đưa đồ tới, chỉ có điều Lâm thị nhìn thấy những đồ này thì liền tức giận, trực tiếp ném xuống. Cho nên, ở kiếp trước sau khi Lâm thị cô đơn lẻ loi chết đi, không có người nào nói rõ những việc này với nàng, Kỷ Uyển Diễm làm sao có thể có manh mối để đi chứng minh những điều này đây? Cả đời sống trong đần độn u mê, đi hết một đời, mới phát hiện mình là một kẻ đáng thương ngay cả đến thân thế thực sự cũng không biết. Kỷ Uyển Diễm hít sâu một hơi, cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại. Tất cả mọi người trong phòng đi cùng lão thái quân ra ngoài cửa nghênh đón Tống Dật. Kỷ Uyển Diễm nhìn mảnh vỡ của chén trà ở trước mặt, lại còn vũng nước đọng đã khô, mắt mũi nhìn tâm, thể hiện dáng vẻ lão tăng đã nhập tọa. "Quốc công gia ngài tới cũng không báo cho ta trước một tiếng, Lan nhi cũng thật là, cô gia trở về, cũng nên thông báo một tiếng, khiến cho chỗ này của ta cũng không có thời gian chuẩn bị." Ở trong phủ này, người khiến lão thái quan dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện chỉ có hai người, một là con trai trưởng của bà ta, bây giờ là Bình Dương Hầu Kỷ Sóc, còn một người nữa chính là người con rể Tống Dật này. Một giọng nói trầm thấp truyền đến, nghe tiếng cũng có thể hiểu rõ, người nói là một người khôn ngoan. "Mẫu thân không cần chuẩn bị, nàng cũng không biết là ta tới." Sau khi lời nói này truyền đến, sau lưng Kỷ Uyển Diễm lại vang lên những tiếng bước chân lộn xộn, tim như vọt tới cổ, nàng cúi đầu, muốn giảm sự tồn tại để người khác không chú ý đến nàng, nhưng nàng hơi hối hận vì sao lúc này không đổi vị trí quỳ, cho dù là quỳ ở đằng sau cửa cũng vẫn tốt hơn là quỳ ngay chính giữa gian phòng. Quả nhiên, giọng nói trầm thấp lần nữa vang lên: "Ơ, ta đây còn chưa vào cửa, đã có người quỳ gối thỉnh an sao? Đứng lên đi." Kỷ Uyển Diễm không dám cử động, dáng vẻ cúi thấp đầu trông có vẻ chán chường. Ánh vào trong mắt nàng là đôi ủng ngắn màu đen họa tiết mây trời, châm tuyến trên ủng cực tốt, lộ ra màu đỏ sậm, hoa văn chính là Vân Cát Tường, nếu không phải đế màu đen, thì trông có chút sặc sỡ, hẳn là do một di nương hoặc hồng nhan tri kỷ nào đó của Tống Dật làm ra. Kỷ Uyển Diễm cũng không nghĩ đến, trong thời khắc quan trọng nguy ngập như thế này mà nàng còn có thể nghĩ ngợi lung tung những chuyện này, âm thầm cắn chặt phần thịt ở bên cạnh hàm, để đau đớn khiến nàng tỉnh táo lại. Trong một khắc nàng thất thần, Tống Dật đã ngồi xuống đúng chỗ lão thái quân đã ngồi lúc trước, đang rảnh rỗi đánh giá nữ hài nhi đang quỳ gối trước mặt. Đúng, chính xác! Tròng mắt đen nhánh của nàng nhìn thế nào cũng là di truyền từ Tống gia hắn mà! "Nha đầu, không nghe thấy lời của ta à? Ta bảo ngươi đứng lên đấy." Tống Dật lại lập lại câu nói kia một lần, Kỷ Uyển Diễm chỉ cảm thấy lời nói truyền vào trong tai ong ong. Giờ nàng mới xác định câu nói kia của Tống Dật là dành cho mình. Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người tùy ý ngồi ở trên chỗ ngồi chủ gia của Kỷ gia, khóe miệng hơi nhếch lên cười như có như không, đôi mắt hứng thú đang chăm chú nhìn nàng. Vóc người ông khá cao, vừa cao vừa to, không giống văn thần mà giống võ tướng hơn. Mặc một bộ áo dài gấm có tay áo hẹp màu tối có họa tiết cá, bên hông treo ngọc bội Mặc Ngọc vừa trong vừa mịn, mặt mày tuấn tú bất phàm, có thể thấy được lúc trẻ cũng là một mỹ nam tử hiếm có. Ngay cả bây giờ thì trông ông cũng rất ung dung, hai đầu lông mày có chút lạnh lùng, toàn thân toát ra sự cao ngạo cùng tự tin của một vị quan lớn, cặp ria mép càng khiến ông thêm phần uy nghi. Trong lúc Kỷ Uyển Diễm nhìn ông thì Tống Dật cũng đang nhìn nàng, Kỷ Uyển Diễm lông mày cong cong như núi, mặt như hoa lan trong cốc, hàm chứa ẩn tình, hàm răng trắng đều, dung mạo có bảy phần giống với Lâm thị, nhưng đôi mắt lại không giống Lâm thị dịu dàng, mà ánh mắt mang theo sát khí, phảng phất có thể nhìn thẩu đối phương. Lúc trước, khi ông tiến vào sân viện, vừa vặn nghe được câu nói kia của nàng ---------đơn giản cũng chỉ là một mạng mà thôi ------ nàng phải quyết tiệt như thế nào mới có thể nói ra những lời nói không màng sinh tử như vậy. Trữ thị ngồi xuống một chiếc ghế khác, thấy con rể mắt cũng không nháy nhìn chằm chằm vào nha đầu kia, trong lòng cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì. Lão thái quân biết rất rõ, người con rể này có bao nhiêu lợi hại. Năm đó, hắn chỉ đến phủ có một lần liền nhìn trúng Lâm thị, biết rõ nàng ấy có thân phận gì mà vẫn làm ra chuyện như vậy. Tuy nói chuyện đó có Kỷ Lan giật dây ở đằng sau, nhưng nếu hắn không dám hoặc không muốn thì ai có thể ép buộc được hắn đâu? Trong mắt Trữ thị, tuy Tống Dật không phải là một con quỷ háo sắc, nhưng cũng là người chưa bao giờ biết tiết chế trên phương diện nữ nhân. Trong phủ có bảy tám di nương, chưa kể là ở bên ngoài, nữ nhi gả đi cũng không hạnh phúc, bà ta sao lại không nhìn ra chứ? Thế nhưng nào có biện pháp gì, Kỷ gia cũng chỉ là hầu tước tam đẳng, còn Trấn Quốc công phủ chính là công phủ nhất đẳng. Năm đó, nếu không dựa vào chút quan hệ với thái phi, thì Trấn Quốc công phu nhân cũng không đến lượt Kỷ gia bọn họ. "Ngài có điều không biết, nha đầu kia làm ra chuyện sai lầm, hiện đang bị thẩm vấn. Ngài đến cũng không báo trước một tiếng khiến ta đây tay chân luống cuống, cũng không biết nên tiếp đón ngài như thế nào cho tốt." Lão thái quân nói chuyện khách khách khí khí với Tống Dật, không dám làm bộ làm tịch tiếp đón không chu đáo. Mặc dù bà ta là nhạc mẫu của Tống Dật, thế nhưng cũng không dám lộ ra sắc mặt mất kiên nhân trước mặt người con rể này. Nếu người đã đến, thì phải nâng cao tinh thần lên để đối phó mới được. Tống Dật nâng chung trà lên, dùng nắm chén gạt lá trà, uông một ngụm, thái độ như một lão thần lên tiếng:"Mẫu thân nói ta đến không đúng lúc? Nhưng ta lại còn không biết Kỷ gia còn có quy củ như vậy, xin lão nhân gia ngài lượng thứ. Nha đầu, ngươi vẫn chưa chịu đứng dậy sao, còn cần ta đến đỡ ngươi?" Kỷ Uyễn Diễm trừng lớn mắt khiến khóe mắt cũng có chút giật giật, đôi mắt đen bóng chăm chú nhìn Tống Dật, nhìn ông như nhìn quái vật. Thế nhưng nàng không hề luống cuống, giương mắt nhìn lướt qua lão thái quân đang cắn chặt khớp hàm, chỉ thấy lão thái quân lên tiếng: "Nếu Quốc công gia đã cho ngươi đứng lên thì đứng lên đi. Chuyện của ngươi sẽ nói sau. La ma ma đưa nàng vào băng thất, đợi lát sau ta sẽ tái thẩm. La ma ma lĩnh mệnh định rời khỏi, thì lại bị Tống Dật gọi trở lại: "Đứng lại!" Hắn ra lệnh, La ma ma cũng không dám cử động. Lão thái quân kinh ngạc nhìn hắn, chỉ nghe Tống Dật cười nói:"Không cần phiền toái như vậy, ta cũng sẽ không ở lâu. Hôm nay ta đến chính là muốn mang hai người đi." Vẻ mặt Trữ thị ngẩn ra, ánh mắt chuyển vòng trên người Tống Dật và Kỷ Uyển Diễm, trong lòng dâng lên dự cảm xấu. "Đó là nha đầu này và nương của nàng."