Lục Bác Dương là người xem mặt mũi của bản thân quan trọng hơn tất cả. Vốn dĩ, mấy lời phía trước Cao Thúy Lan nói, ông còn không tức giận mấy, nhưng mấy lời phía sau Cao Thúy Lan nói hiển nhiên là đang chạm đến chỗ đau của ông, tuy lời Cao Thúy Lan nói là đúng, nhưng sao ông có thể chịu được Cao Thúy Lan nói ông như vậy được? “Con đàn bà thối này, bà dám nói tôi như vậy? Xem ra, tôi cho bà sống tốt quá rồi thì phải!” “Bà đừng nói chuyện của con với tôi, con họ Lục không họ Cao, đó là con của Lục Bác Dương tôi, không có chút quan hệ gì với Cao gia các người! Bà đừng đánh chủ ý lên con tôi!” “Còn dám la tôi, thật là ăn gan hùm mà, muốn chia tay với tôi sao?” Lục Bác Dương xông về phía trước, nắm lấy cổ áo của Cao Thúy Lan, kéo bà qua rồi ném xuống đất, sau đó đánh đập. Vừa đánh, vừa hung hăng chửi: ”Đàn bà thối, dám la tôi này”, “Muốn ly hôn với tôi này!”, “Muốn đường ai nấy đi này!”, “Dám cười nhạo tôi này, xem thường tôi này!” “Tôi theo ba tôi thì sao? Đó là ba tôi, sao tôi không thể theo? Tài sản của Lục gia là của tôi, đương nhiên tôi sẽ tìm mọi cách để lấy lại!” “Con dâu? Dương Liễu sao? Hừ! Nếu không phải bà thông đồng với Văn Bân tính kế Vân Khuynh, nhà họ Lục tôi có thể chọn đứa mồ côi đó làm con dâu sao? Xui đến có thể khắc chết ba mẹ mình, mà bà còn cho nó là bảo vật? Tôi nói bà biết, đợi chuyện này xong hết rồi, tôi lập tức cho các người chuyển ra ngoài ở, bà không sợ chết, tôi thì sợ chết đó!” “Tôi chưa đánh qua bà, nên dám huênh hoang trước mặt tôi rồi đúng không? Vào Lục gia rồi, tất cả mọi chuyện đều phải nghe theo tôi, chuyện tốt thì không thành, chuyện xấu thì lúc nào cũng gặp phải, bà còn có tác dụng gì nữa? Hôm nay tôi phải dạy dỗ bà thật tốt! Tôi đánh chết bà!” Lục Bác Dương lần này ra tay rất nặng, Cao Thúy Lan lúc đầu còn có thể phản kháng, còn có thể kêu la, dần dần, chỉ có thể nằm dưới đất, bị động chịu đòn của Lục Bác Dương. Bà vốn dĩ là người sợ người hung dữ, bây giờ Lục Bác Dương đã lộ ra tính cách thật, bà nào dám huênh hoang như lúc nãy, sớm đã bi ai cầu xin tha thứ rồi. Nhưng Lục Bác Dương vốn dĩ không nghe lọt tai lời cầu xin của bà. Ông tức, phía Vân gia tiền lâu như vậy rồi vẫn chưa đến tay, hạng mục nước ngoài lại đang hối thúc đầu tư khoản tiền mới, khó khăn kinh tế của Lục thị vẫn chưa qua, Cao Thúy Lan khiến cho sự việc càng thêm rắc rối, cũng cho thấy phần thắng của Lục gia trong vụ ly hôn ngày càng ít, vậy có nghĩa là nhất định phải lấy 1 phần tiền rất lớn đưa Vân Khuynh. Lục Bác Dương ông cực kỳ khổ bao nhiêu năm còn không có được số tiền nhiều như vậy, lại bị 1 con nha đầu hơn 20 tuổi đầu lấy đi. Nghĩ nghĩ, thật đáng hận! Nộ khí che mất đi lý trí của Lục Bác Dương, lồng ngực bị nỗi buồn phiền bao phủ, động tác ngày càng mạnh, Cao Thúy Lan rất nhanh bị đánh đến toàn thân đều bị thương! Nếu, không phải Lục Văn Bân về thấy được cảnh đó, nhanh chóng lên trước ngăn cản, Cao Thúy Lan thật sự có khả năng bị Lục Bác Dương đánh chết. Nhưng mà, Lục Văn Bân vẫn về hơi trễ 1 tí, khi anh ôm Cao Thúy Lan bị thương đầy mình lên, bà đã chỉ còn hơi thở yếu ớt, đưa đến bệnh viện, trực tiếp vào phòng cấp cứu… Sau đó nữa, mạng được giữ, nhưng bởi vì cột sống bị thương, phần eo trở xuống, hoàn toàn không có phản ứng, với lại, không thể chữa trị! - -- Cũng có thể nói, cuộc đời còn lại của Cao Thúy Lan, chỉ có thể ngồi trên xe lăn! Lúc Hoắc Nhất Hàng nói cho Vân Khuynh nghe tin Cao Thúy Lan bị Lục Bác Dương đánh đến liệt nửa thân, đã là ngày trước ngày mở phiên tòa xét xử vụ ly hôn. “Lục Bác Dương thật sự có thể ra tay nặng như vậy sao!” Vân Khuynh nói: “Nhưng mà, cũng không lạ, bọn họ là người nhà Lục gia, không phải đều là những con súc sinh khoát lên 1 miếng da tốt sao?” “Lời này, anh thích nghe!” Hoắc Nhất Hàng nói: “Loại người tàn nhẫn, đều không nên có kết quả tốt! Đau khổ của Cao Thúy Lan… ha đây chẳng qua chỉ là mở đầu!” Vân Khuynh gật đầu, lại nói: “Ngày mai, bắt đầu mở phiên tòa vụ ly hôn của em và Lục Văn Bân, thắng là đương nhiên, chỉ xem Lục gia có thể đáp ứng được những yêu cầu của em không! Đợi em lấy thứ thuộc về em từ Lục gia về rồi, em và Lục gia, Lục thị 1 chút quan hệ cũng không có, đến lúc đó, em giúp anh đối phó bọn họ!” Hợp tác với anh lâu như vậy, luôn là anh giúp cô, cô vẫn chưa giúp được anh chuyện gì, cô cứ cảm thấy cô nợ anh gì đó. Tiền dễ trả, tình cảm thì không dễ. Hoắc Nhất Hàng nhìn biểu hiện trên mặt Vân Khuynh, liền biết cô đang nghĩ cái gì. Anh đưa tay ra, ôm cô vào lòng, nói: “Khuynh Khuynh, em không cần cảm thấy có trách nhiệm, chỉ dựa vào quan hệ của chúng ta bây giờ, không cần tính toán rõ ràng như vậy, hơn nữa, lúc em đang tự giúp mình, cũng như đang tấn công người nhà Lục gia giúp anh rồi, danh tiếng xấu của Lục gia, tiền lưu chuyển lại ít đi rất nhiều, vừa hay thuận tiện cho anh đối phó bọn họ.” “Đúng, em biết, anh giúp em, cũng chính là giúp bản thân,” Vân Khuynh nói: “Nhưng không cần biết nói như thế nào, không có sự giúp đỡ của anh, rất có khả năng em đã rơi vào bẫy mà Lục gia thiết kế cho em, em không có nhiều tài nguyên để phát tán dư luận, cũng không có bản lĩnh đủ lớn để có thể đứng ở vị trí có ưu thế hơn, anh đối tốt với em, em đều nhớ hết. Chỉ là hiện giờ, em không có gì để báo đáp anh, em…” Vân Khuynh chưa nói xong, Hoăc Nhất Hàng đã dùng ngón tay ấn lên đôi môi đỏ của cô, nói: “Nghĩ 1 chút, anh thật sự hơi lỗ? Vậy chi bằng, anh đưa ra yêu cầu nhỏ, em giúp anh đạt được trước?” “Yêu cầu nhỏ gì?” Vân Khuynh hỏi ngược lại. Hoắc Nhất Hàng cười nói: “Sau này lúc em gọi anh, bỏ họ của anh ở phía trước ra?” Yêu cầu “nhỏ” này, anh không phải lần đầu đề xuất với cô, trước đây, cô không kêu ra, vậy, bây giờ thì sao? Anh kỳ vọng nhìn cô. Bỏ họ đi? Vậy chính là … Nhất Hàng? “Nhất... “ Vân Khuynh đỏ mặt, vẫn là không thể kêu được: “Em..” “Vậy, anh hỏi em trả lời, “Hoắc Nhất Hàng nghĩ ra 1 cách: “Anh tên gì?” “Hoắc Nhất Hàng.” Vân Khuynh trả lời. “Bỏ họ tên gì?” Hoắc Nhất Hàng lại hỏi. “Nhất Hàng.” Vân Khuynh vô thức nói. “Kêu thêm lần nữa.” “Nhất...Hàng” “Kêu thêm lần nữa.” “...Nhất Hàng” “Kêu thêm 2 lần nữa.” “Nhất Hàng Nhất...Hàng” “Kêu thêm lần nữa.” “Nhất Hàng!” “Rất tốt!” Hoắc Nhất Hàng hài lòng cười: “Khuynh Khuynh của anh thật giỏi! Sau này, cứ kêu anh như vậy, biết không?” “Dạ được, Nhất … Nhất Hàng.” Ngày hôm sau, vụ án ly hôn của Vân Khuynh và Lục Văn Bân bắt đầu đúng giờ, xét thấy sự việc này đã tạo nên ảnh hưởng rất lớn, sau khi có được sự đồng ý của bị cáo và nguyên cáo, lần thẩm phán này là công khai thẩm phán. Vân Khuynh đứng ở vị trí nguyên cáo, Lục Văn Bân đứng ở vị trí bị cáo. Vân Bính Hoa, Tô Tương, Cao Thúy Lan, Lục Bác Dương ngồi ở hàng đầu vị trí thính giả. Thẩm phán trưởng dựa theo trình tự của phiên tòa, lần lượt thẩm phán đương sự, luật sư bên kiện, tuyên bố các thành viên của hội đồng xét xử, thông báo về quyền và nghĩa vụ của các bên kiện tụng, sau đó tiến hành điều tra. Trước tiên, nguyên cáo làm rõ yêu cầu bồi thường và cung cấp bằng chứng liên quan. Vân Khuynh cũng không nói nhiều, trực tiếp kêu luật sư của mình đưa chứng cứ ra. Có chứng cứ đã quen thuộc với đám đông, cũng có rất nhiều chứng cứ mới, mỗi lần luật sư đưa ra 1 chứng cứ mới, sẽ làm dấy lên chấn động và thảo luận từ phía thính giả, thẩm phán không thể ngừng 1 lần rồi 1 lần gõ búa lên bàn, nói to “Im lặng”! Khi nhìn chứng cứ được đưa ra, Lục Văn Bân đứng trước tòa lần đầu tiên ý thức được, Lục gia và anh quả thật không thể đối đầu với Vân Khuynh được, anh vô thức quay đầu nhìn Vân Khuynh. Mùa đông sắp qua, bên trong phòng ấm áp, Vân Khuynh chỉ mặc chiếc đầm nỉ màu trắng đơn giản cho đầu xuân, tóc đơn giản buộc đuôi ngựa ở phía sau, trên người không có trang sức, nhìn vào rất tươi mới và sạch sẽ. Mặt cô không biểu cảm, rất điềm đạm, trong mắt thể hiện ra, đều là sự từ tốn. Đối mặt với những chứng cứ khiến người khác kinh ngạc, cô không có chút cảm xúc nào, giống như, cô sớm đã thoát thân không cuộc hôn nhân này, hôm nay, chỉ đến đây làm kết thúc cuối cùng thôi. Với lại, cuộc hôn nhân này, khiến anh thất bại thảm hại! Lục Văn Bân có cảm giác khó chịu, loại khó chịu này, là vì anh vì cuộc hôn nhân này, thanh danh bị hủy hoại, tiền tài mất rất nhiều. Chỉ là vì, người phụ nữ đứng trước mặt anh, vợ của anh, nhưng bây giờ cô đã đợi không được muốn rạch ròi quan hệ với anh, mà anh… hối hận rồi! Tòa án sẽ không cho Lục Văn Bân cơ hội để hối hận, Vân Khuynh cũng sẽ không cho phép bản thân có quan hệ gì với anh. Luật sư bị cáo đưa ra những chứng cứ chứng minh Vân Khuynh cũng có sai không có hiệu lực, sau đó trong tòa bắt đầu tranh biện, về vấn đề phân chia tài sản chung của Vân Khuynh và Lục Văn Bân. Chỉ cần tòa án trả lại 100 triệu bà nội đầu tư cho Lục thị, cùng với của hồi môn của cô, còn về phân chia bao nhiêu tiền từ phía Lục Văn Bân, Vân Khuynh không để ý lắm, cô càng để ý hơn là, hôn nhân giữa cô và Lục Văn Bân cuối cùng cũng kết thúc. Lục Văn Bân không phản biện cho bản thân nhiều, 1 phần, là vì chứng cứ Vân Khuynh đưa ra, cái nào cũng xác thực, vốn dĩ anh không thể phản biện. 1 phần khác, là bởi vì trong lòng anh tràn đầy hối hận và xấu hổ. Vị trí thính giả, lời bàn luận của mọi người ngày càng to, anh không thể không nghe thấy, thái độ muốn thoát ly khỏi anh của Vân Khuynh rất kiên định, anh cũng có thể thấy rõ ràng. Đột nhiên anh không biết mình đứng đây để làm gì, kẻ lừa gạt đáng xấu hổ như anh, vì muốn có được Dương Liễu mà lừa gạt Vân Khuynh kết hôn với anh, 1 bên hưởng thụ lợi ích mà Vân Khuynh đem lại cho Lục thị, 1 bên cùng Vân gia tính kế khiến cô mất trắng tay. Nếu chuyện này thành công thì không nói, ít nhất không có ai biết được tâm tư ích kỳ dơ bẩn của anh. Nhưng bây giờ chuyện anh đối với Vân Khuynh, âm mưu tính toán của Lục thị đối với Vân Khuynh ai cũng biết, Vân Khuynh cũng muốn rời khỏi anh, còn muốn mang theo những thứ cô đã từng cho Lục thị rời khỏi, anh cực khổ sắp đặt lâu như vậy, đến cuối cùng đạt được, có lẽ chỉ là Dương Liễu và 1 đứa con. Mà Dương Liễu và đứa con, thật sự quan trọng như vậy sao? Quan trọng đến, khiến anh từ bỏ hôn nhân, từ bỏ danh tiếng, từ bỏ tiền tài, từ bỏ tất cả?