6363.
“Vân Khuynh, xem ra cô đã hạ quyết tâm, nhất định phải ly hôn với Lục Văn Bân của chúng tôi?” Thái độ của Lục Bác Dương chuyển biến rõ rệt: “Người có chí riêng. Không có phúc khí làm người của Lục gia chúng tôi là do cô tự chọn, chúng tôi cũng không ép buộc!”
“Nhưng, lúc ra tòa ly hôn, chúng ta mời từ từ nói chuyện tiếp!”
Nói đến đây, Lục Bác Dương nhìn qua camera giám sát, nói tiếp: “Vân Khuynh, cô cũng chỉ là phụ nữ, đem chuyện ly hôn làm lớn tới vậy, cũng chỉ muốn được nhận nhiều tiền bồi thường một chút, để bản thân có thể sống thoải mái một chút, hoặc là nói, cô làm vậy, sợ sau này không ai dám cưới cô, cô cũng có thể tự lo cho bản thân mình, Lục gia chúng tôi cũng hiểu tâm lý đó……”
“Cô xem như vậy có được không —— Tôi có thể thỏa mãn một phần yêu cầu của cô, chẳng hạn như trả lại cho cô phần của hồi môn và bồi thường thêm cho cô 500 vạn, còn về phần 100 triệu do bà nội cô đầu tư vào Lục thị, chúng tôi sẽ quy ra 4% cổ phần công ty đưa lại cho cô!”
4%?
Xém chút Vân Khuynh đã cười ra tiếng.
Tổng giá trị Lục thị bây giờ còn không tới vài triệu, ròng rã 100 triệu vậy mà đổi thành 4%?
Bọn họ rốt cuộc từ đâu rơi xuống vậy?
Họ thật sự nghĩ hạng mục đầu tư ở nước ngoài có thể giúp họ xưng vương xưng bá hay sao? Đó chính là cái hố to! Cái hố to do Hoắc Nhất Hàng đào sẵn cho họ!
Bọn họ rất nhanh sẽ bị hạng mục đó giết chết.
Cho nên, đừng nói là 4%, cho dù là 40% cô cũng không cần!
Nghĩ tới đây, Vân Khuynh rất bình tĩnh nói: “Không cần, Lục tổng, như ông đã nói, Vân Khuynh tôi chỉ là một người phụ nữ, sau khi ly hôn tôi không còn bất cứ quan hệ gì với Lục gia, chỉ cần lấy lại những thứ vốn thuộc về tôi là được, còn sau này như thế nào là chuyện của Vân Khuynh tôi.”
“Vân Khuynh, con đàn bà này, có phải nghe không hiểu tiếng người không? Cô có biết sau khi Lục thị chúng tôi phát đạt, 4% sẽ có giá trị lớn như thế nào không?” Lục Văn Bân biết lý do tại sao Lục Bác Dương lại có đề nghị như vậy.
Lục thị bây giờ không nhận được sự ủng hộ từ ngân hàng và nhà đầu tư, 40% cổ phần của Dương Liễu cũng chưa bán đi.
100 triệu không phải số tiền nhỏ, có thể không đưa Vân Khuynh đương nhiên không đưa rồi.
Đối mặt với Lục Văn Bân, Vân Khuynh vẫn là thái độ bình tĩnh thong dong: “Tôi không cần biết cổ phần Lục thị mấy người sau này tăng hay giảm, tôi đã nói rồi, tôi không quan tâm.”
Nói tới đây, Vân Khuynh nhìn đồng hồ của mình, nói: “Các vị nếu đã nói xong thì lúc về làm phiền đóng cửa lại giúp tôi, cảm ơn.” Rõ ràng là đang đuổi khách.
“Vân Khuynh, có phải cô phải chống đối với Lục gia tới cùng không?” Lục Bác Dương sắc mặt đen xì, đôi mắt bắn ra thứ ánh sáng âm lãnh: “Cô đừng quên, cô có bản lĩnh tới đâu thì cũng chỉ là một người phụ nữ! Mà trên đời này, không có chuyện gì là công bằng đối với phụ nữ cả, chỉ e sau này cô đang đi trên đường sẽ bị……”
“Lục tổng đây là đang uy hiếp tôi sao?” Vân Khuynh đứng dậy, nhìn Lục Lợi Quần, rồi nhìn sang Lục Văn Bân, lại đảo qua mặt của Cao Thúy Lan, cuối cùng dừng lại trên đôi mắt dữ tợn của Lục Bác Dương: “Không lẽ Lục gia lại định dùng thủ đoạn dơ bẩn gì với tôi hay sao?”
Một chữ lại, không khó khiến người khác nhớ lại việc Cao Thúy Lan cho Cao Hùng đem người tới biệt thự Thiên Lộc dùng bạo lực đối với Vân Khuynh, chưa thỏa mãn, còn thêm chuyện bắt gian ở khách sạn nữa.
Cô cười lạnh một tiếng: “Lục lão gia tử, Lục tổng, Cao phu nhân, Lục Văn Bân, tôi chợt nhớ tới một câu nói của một người trên mạng, cũng đúng lắm đó!—— Không tin ngẩng đầu nhìn, trời cao bỏ qua cho ai!”
Từng chữ nói ra, nhấn mạnh từng chữ rõ ràng.
Nói xong, cô xoay người, đi về phòng của mình: “Các vị, tôi hơi mệt, đi nghỉ trước đây, làm phiền mấy anh tiễn khách giúp tôi, nhớ kỹ, thân phận của họ rất đặc biệt, nhất định phải đưa họ ra tới cửa lớn của Quân Tỉ sơn trang.”
“Vâng, Vân tiểu thư!” 10 tên bảo an cùng nhau phát ra tiếng, chỉ riêng khí thế cũng đủ dọa Cao Thúy Lan sợ tới rùng mình!
“Vân Khuynh, cô sẽ hối hận! Tôi cam đoan, cô sẽ hối hận!” Lục Văn Bân không cam tâm, nhìn bóng lưng của Vân Khuynh, la lớn một câu.
Vân Khuynh dừng bước, xoay người lại, vũ mị đến cực điểm cười một tiếng: “Cam đoan của anh, tính cái beep!” =))
Lục Văn Bân há hốc mồm, không tin được, nhìn Vân Khuynh, cô vậy……vậy mà lại nói tục với anh!
Nhưng cô cười, thật mê người......
Vân Khuynh đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại, nghe phía bên ngoài có một trận chửi rủa, Cao Thúy Lan có, Lục Văn Bân cũng có, còn xen lẫn vài câu gào thét của Lục Bác Dương.
Rất nhanh, những âm thanh này đều biến mất, chắc là, bảo an đã đem bọn họ ném hết ra ngoài.
Vân Khuynh không lập tức đi ra ngoài, mà từ phòng ngủ đi qua cánh cửa thông với phòng sách, cẩn thận xem lại video vừa được quay.
Video góc độ điều chỉnh rất tốt, quay đám người Lục Lợi Quần rất rõ ràng, còn cô chỉ thấy mỗi bóng lưng.
Bọn người Lục Lợi Quần vừa đi, Hoắc Nhất Hàng liền mở cửa, đi đến.
Anh từ camera giám sát nhìn thấy Vân Khuynh đi vào phòng sách, liền trực tiếp đi vào.
“Khuynh Khuynh, em vẫn ổn chứ?” Anh đi đến bên cạnh Vân Khuynh, rất tự nhiên ôm lấy vai của cô.
Vừa nãy, những người kia thế mà lại vừa đấm vừa xoa, đương nhiên, Khuynh Khuynh của anh đã trả đòn rất đẹp mắt!
“Em thì có thể có chuyện gì.” Vân Khuynh nói: “Để lợi dụng triệt để giá trị của em, bọn họ đúng là đã nhọc tâm, cả gia đình đều kéo đến, đúng là dày công bày trận, nếu không phải có 10 bảo an ở đây chắc em cũng khó sống với họ.”
“Khuynh Khuynh của chúng ta đúng là thông minh!” Hoắc Nhất Hàng rất hào phóng khen Vân Khuynh.
Lại nghiêm túc lên, nói: “Nhưng mà lần này bọn họ thất bại, sẽ không từ bỏ dễ dàng vậy đâu, chắc chắn trước khi lên tòa sẽ còn bày ra chuyện gì đó.”
“Em cũng nghĩ vậy.” Vân Khuynh xoay người lại, nhìn Hoắc Nhất Hàng nói: “Anh nghĩ sắp tới họ sẽ làm gì? Hay là lại tìm người tới sử dụng bạo lực với em?”
Hoắc Nhất Hàng lắc đầu, nói: “Đã thất bại hai lần rồi, họn họ nếu còn làm lần thứ ba chắc chắn sẽ bị phát hiện, bọn họ không ngu tới vậy đâu.”
“Em ly hôn với Lục Văn Bân là do anh ta có lỗi với em, bọn họ chắc chắn không thể để mình thua thảm hại tới vậy, chắc chắn sẽ tìm cách nói em cũng có lỗi, có thể sẽ tìm một người đàn ông tới nói là tình nhân của em, thậm chí có thể tạo ra cả một đứa con.”
“Ngay cả việc khó tin như tạo ra một đứa con bọn họ cũng có thể làm được?” Vân Khuynh hơi khó tin.
“Người hèn hạ sẽ không bao giờ biết giới hạn của sự hèn hạ là gì.” Hoắc Nhất Hàng nói: “Bất cứ lúc nào, cũng không được đánh giá thấp kẻ thù vô sỉ!”
Suy đoán của Hoắc Nhất Hàng rất nhanh đã thành sự thật.
Dương liễu ở trong bệnh viện cũng không yên tâm chút nào, dù gì trên mạng cũng đã tràn lan tin tức nói cô có quan hệ bất chính với Lục Văn Bân, chỉ ở trong viện ba ngày đã nhanh chóng chuyển về nhà Lục gia, để đảm bảo cô và đứa con mới sinh được an toàn. Đương nhiên đi theo tới Lục gia để chăm sóc cho cô còn có một bác sĩ chuyên khoa và hai y tá. Nhưng đây là bệnh viện tư, số tiền phải bỏ ra đương nhiên cũng rất nhiều, nhưng vì là bệnh viện tư nên chỉ cần có tiền là được, muốn dời cả bệnh viện đi cũng còn được.
Dương Liễu đến Lục gia, Vân Bính Hoa và Tô Tương không yên tâm, cũng đi theo.
Thế là, tối hôm đó, Dương Liễu, Vân Bính Hoa, Tô Tương cũng tham gia họp bàn cách đối phó với Vân Khuynh.
“Vân Khuynh tính cách rất kỳ quái, từ nhỏ đến lớn, bất kể làm chuyện gì, nó cũng cố gắng hết sức làm tới tốt nhất, lão gia tử và lão phu nhân cũng giáo dục nó rất nghiêm khắc, muốn tìm ra lỗi lầm của nó, tôi cũng không biết là gì.” Tô Tương nói ra suy nghĩ của mình.
Nếu như Vân Khuynh ở đây, nếu Vân Khuynh còn để ý tới Tô Tương, chắc chắn cô sẽ phải tổn thương lần nữa.
Sau khi Vân Bính Hoa và Tô Tương đưa được Dương Liễu vào Lục gia, liền triệt để không để ý tới cô, cô cố gắng làm mọi thứ thập toàn thập mỹ cũng vì muốn được sự chú ý của ba mẹ ruột của mình. Vậy mà lại bị mẹ của mình đánh giá là tính cách kỳ quái!”
Vân Bính Hoa nghĩ nghĩ, cũng nói: “Con nha đầu đó tâm cơ rất nặng, vả lại còn thường xuyên bức ép Liễu nhi, nếu nói đến việc sau khi gả cho Văn Bân làm sai chuyện gì, cái này tôi cũng không rõ lắm.”
“Không có? Vậy thì có chút phiền toái.” Lục Bác Dương nhíu mày.
“Cái này có gì mà phiền!” Dương Liễu lên tiếng: “Không có sai thì mình tạo ra cái sai!”
“Ả ta không phải luôn cắn chặt mối quan hệ của con với Bân để làm chứng cứ hay sao? Nói con với Bân ngoại tình, đã vậy còn có con với nhau, vậy tại sao chúng ta cũng không tạo ra chứng cứ nói trong lúc kết hôn với Bân, ả ta đã ra ngoài ngoại tình, còn có con với người khác?”
Thốt ra những lời này, mọi người đều nhìn về phía Dương Liễu.
Chủ ý này không tệ, nhưng lại được thốt ra từ miệng của một Dương Liễu lúc nào cũng ngây thơ thuần khiết, khiến mọi người có chút hoài nghi.
Dương Liễu nhìn ánh mắt của mọi người, cũng phát hiện ra được chuyện gì đó, liền cúi đầu giả bộ xấu hổ nói: “Có phải con nói vậy có chút độc ác quá không? Ở trong bệnh viện buồn chán quá nên con hay đọc tiểu thuyết, thấy được cách làm này, Bân đã phải mang tiếng là người vong ân bội nghĩa rồi, con cũng muốn chị ấy phải bị cảm giác giống như vậy……”
“Tôi cảm thấy cách làm này của Liễu nhi rất tốt!” Cao Thúy Lan thấy Dương Liễu suy tính vì con trai của mình liền quay qua nói giúp Dương Liễu.
“Ừm, tôi cũng cảm thấy không tệ!” Vân Bính Hoa nói: “Có điều, con nha đầu chết tiệt đó mới kết hôn với Văn Bân mới có nửa năm, sao có thể có con được?”
Dương Liễu nói: “Chúng ta có thể nói chị ấy đã từng sinh con cho tình cũ, tốt nhất là tìm được người đã từng quan hệ với chị ấy thật, rồi chị ấy mới kết hôn với Bân, sau đó lại tình cũ khó dứt, thường xuyên ra vào khách sạn, lại mang thai đứa con thứ hai của anh ta, nhưng không may bị sảy……”
“Làm vậy, sẽ có người tin sao? Hiện tại, trên mạng rất nhiều người đều biết, lúc Vân Khuynh rời khỏi Lục gia, Văn Bân chưa hề đụng vào nó.” Tô Tương đưa ra câu hỏi.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
50 chương
44 chương
102 chương
10 chương
37 chương