Vân Khuynh nghe chưa hiểu lời nói bóng gió của Hoắc Nhất Hàng, cô ta trở về phòng, tắm rửa một cách thật thoải mái, mặc lên người bộ đồ nhà ấm áp, dựa vào ghế sofa đợi Hoắc Nhất Hàng đem thức ăn khuya đến, tiện thể để ý sự việc của Vân Gia và Lục Gia.
Cô ta vừa mới mở điện thoại ra, phó Tổng Giám Đốc của Vân Thị Tống Tây Hoa cũng vừa gọi cho cô ta: “Vân Vân, lúc nãy Tổng Giám Đốc đem tập tài liệu có dấu vân tay của cô qua cho tôi, đem 60% cổ phần của công ty đem chia cho ông ta đứng tên, lại đem 40% trong số cổ phần đó chia cho Dương Liễu đứng tên, sau đó lại tuôn tin ra bên ngoài, rằng đem 40% cổ phần này bán ra ngoài, nhưng mà không xem xét bán lại cho cổ đông hiện hữu trong công ty.”
Sau khi Vân Lão Gia Tử qua đời, Đổng Sự Trưởng của Vân Thị trước giờ là Vân Lão Phu Nhân, Vân Khuynh là trưởng chấp hành đứng đầu, Vân Bính Hoa chỉ đeo tên là Tổng Giám Đốc, Phó Tổng Giám Đốc Tống Tây Hoa là học trưởng của trường đại học Vân Khuynh, năm đó Vân Khuynh cũng chịu đựng sự thúc giục nghiêm túc nên mới chuẩn bị ra nước ngoài học chuyên sâu, chỉ là sau này thi đậu rồi, lại bị Vân Bính Hoa và Tô Tương làm quấy nhiễu gián đoạn việc học.
Nhưng Tống Tây Hoa lại bước ra từ trường đại học tài chính cấp cao, sau khi về nước, vốn dĩ tự mở công ty hoặc là sẽ có tiền đồ tốt phía trước, nhưng vì sự mời gọi của Vân Khuynh, nên đảm nhiệm chức Tổng Giám Đốc này.
Vân Khuynh rất cám ơn anh ta, đã quản lý nội bộ công ty một cách thật tốt, nếu anh ta là người phụ nữ, nhất định sẽ trở thành bạn tâm giao thân nhất với Vân Khuynh, tiếc rằng anh ta lại là đàn ông, cho nên Vân Khuynh chỉ đành giữ khoảng cách thích đáng với anh ta.
Nhận được tin tức truyền lại từ Tống Tây Hoa, sắc mặt của Vân Khuynh bỗng chốc trầm xuống: “Tây Hoa, anh nói gì? Bọn họ quả nhiên dám giấu tôi tiến hành thay đổi cổ quyền à?”
“Giấu cô à? Vân vân, ý cô là......bản đồng ý đó không phải cô ký à?” Tống Tây Hoa nói: “Tôi cũng đoán được là không phải cô ký rồi, chỉ là cảm thấy họ không đến mức to gan đến vậy, rốt cuộc là cha mẹ ruột của mình, lại có thể đi vì một đứa con gái nuôi, mà khiến cô......”
“Tây Hoa, đừng nói họ là cha mẹ tôi nữa, có vẻ như từ lúc sinh tôi ra đã không coi tôi là con của họ rồi, lúc trước tôi nhờ anh trông coi tài chính của Vân Thị, cũng bởi vì đề phòng họ ra tay, không ngờ, họ lại chọn cách ngay thẳng khó đỡ như vậy, bọn họ thật sự nghĩ rằng chỉ cần dựa vào gien, là có thể vận hành được cả cái Vân Thị này à? Nằm mơ!”
Vân Khuynh siết chặt nắm đấm: “Tây Hoa, nhờ anh giúp tôi việc này, hãy đem những dữ liệu họ thay đổi và thông tin những người liên quan nắm trong tay, tôi sẽ nghĩ cách mua lại 40% cổ quyền kia, chờ tôi giải quyết xong vụ ly hôn, sẽ bắt đầu tính sổ với họ!”
“Được! tôi sẽ cố gắng chuẩn bị tốt những thứ cô cần, Vân Bính Hoa không có tí cống hiến gì cho Vân Thị, hai nhiệm kỳ Đổng Sự Trưởng lúc còn sống cũng nhiều lần nhấn mạnh trước đại hội cổ đông, Vân Thị là cô làm chủ, chỉ cần họ chưa thông qua sự đồng ý thay đổi cổ quyền, mua bán cổ phần, thì họ đã cấu thành tội vi phạm thương nghiệp……chỉ là,” Âm thanh bên kia điện thoại chần chờ tí, bắt đầu nói tiếp: “Vân Vân, như vậy này, cô có hối hận không? Thật sự……không cảm thấy khó xử chứ?” vậy dù sao thì, hai người họ là hai người thân duy nhất trên đời này của cô rồi.
Trong lòng của Tống Tây Hoa luôn có một bí mật ěě anh ta yêu thích Vân Khuynh, sùng bái Vân Khuynh, yêu Vân Khuynh tha thiết.
Chỉ là, gia cảnh anh ta nghèo nàn, lúc nhỏ, một trận động đất bỗng ập đến, đã lấy đi mạng sống của rất nhiều người thân anh, cha, mẹ, cô, em gái, chỉ còn anh ta và bà nội sống nương tựa nhau, sống nhờ vào trợ cấp của chính phủ và bà nội phải đi nhặt rác kiếm tiền nuôi anh ăn học.
Anh ta luôn cảm thấy tự ti, phải nổ lực học tập thành tích đặc biệt tốt mới gặt hái được những khẳng định nhỏ nhoi ấy, và cũng khiến trong lòng anh có chút yên lòng và sung túc.
Thời đại học, anh luôn bị người ta gọi là học bá, nhưng tính tình lạnh lùng, xa lánh, không thích giao lưu với người khác, đặc biệt là không thích nói chuyện với con gái, cho đến, cái năm gần sắp tốt nghiệp, quen biết được Vân Khuynh.
Bà nội đến trường thăm anh, bước xuống xe tìm không thấy, lại quên đi số điện thoại của anh và chuyên nghành của anh, may mắn gặp được Vân Khuynh.
Cô ta không chê bà nội mặc áo tồi tàn, dẫn bà nội đến quán ăn bên cạnh ăn cơm, vào trời mùa đông, nhìn thấy đôi giày bà nội bị hư, cô bèn đi mua một đôi giày ấm áp cho bà nội, sau đó đưa bà nội về phòng cô, tìm hết tất cả phụ đạo viên năm thứ tư, mới tìm ra anh ta.
Bà nội khen cô ta hết mực, anh ta cũng cảm thấy cô ta rất tốt, do vậy mà quen biết cô ta.
Mới biết rằng, tuy cô ta xuất thân nhà giàu, cha mẹ cô đều thiên vị cô yêu thương đứa em gái, và em gái này, chỉ là đứa con nuôi.
Không nhận được sự yêu thương của cha mẹ, giữa hai người có sự đồng bệnh tương liên, anh ta đến gần cô ta, nhận được sự khích lệ, cảm nhận được nụ cười sáng rực tuy cứng đơ, dần dần cũng trở nên vui vẻ ra.
Lúc đó, cái anh ta mừng là, việc bản thân lại là học bá, đã dạy cho Vân Khuynh rất nhiều thứ, nhưng mà đã giấu sự yêu mến đó dưới tận đáy lòng, nhưng lại không dám nói cho cô ta biết.
Sau này, anh ta nhận được thư thông báo của trường đại học tài chính cao cấp, chấp nhận bỏ tiền ra cho anh đi đào tạo chuyên sâu, anh ta mới nghĩ, chờ anh ta có nhiều vốn liếng, có công việc tốt, có thể cho Vân Khuynh một cuộc sống ấm no, khi anh ta về nước, sẽ nói cho cô ấy biết.
Phía bên kia đại dương, mỗi tháng anh ta đều gửi email cho cô, gọi điện thoại đường dài, hy vọng cô ta cũng có thể thi đậu để sang đây, bản thân có thể sớm gặp mặt cô ấy.
Cô ta thông minh, đương nhiên là thi đậu rồi, nhưng lại bị cha mẹ ruột của mình cản trở, không những không thể sang đây gặp anh, tốt nghiệp đại học rồi, liền đảm nhiệm trưởng chấp hành của Vân Thị, những người con gái khác cùng trang lứa thì chơi bời, xem ti vi, nói về trang sức quần áo, tình yêu, còn cô ta lại sớm gánh trọng trách làm kinh doanh, suốt ngày cùng với đám ông già mở cuộc họp, vùi đầu vào vô số chứng từ……
Anh ta đau lòng cho cô ấy, cố gắng nỗ lực nâng cao học hỏi nhiều, tài chính, thị trường, cổ phiếu, chứng khoán, vô số chứng từ……chỉ cần có thể giúp thứ gì đó cho cô ta, anh ta sẽ dốc hết sức lực, chỉ cần sau này được ở gần cô ta, phò trợ cô ta, cùng với cô ta phấn đấu, cùng đón nhận tương lai huy hoàng.
Do đó, anh ta không ngừng cự tuyệt lời mời của một số công ty quy mô lớn, lần này đến lần khác từ chối lương cao, chỉ là, anh ta không thể nào ngờ, khi anh ta đã thu dọn hành lý, chuẩn bị về nước, lại nhận được tin mừng của cô ấy.
Cô ta phải gã cho con trưởng của tập đoàn Lục Thị.
Anh ta biết đây chỉ là liên hôn thương mại, và cô ta cũng biết vậy, cô ta nói trong điện thoại rằng, cô ta có ấn tượng tốt đối với người đàn ông đó, cô ta không hiểu thế nào là tình yêu, cũng không dám mơ xa đến tình yêu, chỉ muốn trải qua những tháng ngày bình yên hạnh phúc.
Cô ta không dám mơ xa, thì làm sao anh ta có thể mơ xa được?
Chỉ có thể chống mắt nhìn cô ta gã cho người khác, bởi vì Lục Thị không ổn định, lúc cô gã qua đó, đến cái hôn lễ cũng không có, lại còn cống nạp thêm của hồi môn của mình.
Người tốt như cô ta, hiền lương như cô ta, dũng cảm như cô ta, anh ta mơ cũng không dám lăng mạ tí nào đến nữ thần của mình, lại khăng khăng sống chịu đựng sự uất ức như thế, lại khư khư có người được sở hữu lại không biết trân trọng.
Trong giai đoạn này, vụ ly hôn của cô ta và Lục Văn Bân lại sôi sùng sục, Vân Lão Phu Nhân người yêu thương cô ta đã qua đời rồi, Vân Bính Hoa và Tô Tương lại đứng về phía Dương Liễu tạo áp lực cho cô ta, anh ta đã gọi điện thoại cho cô ta rất nhiều lần, muốn an ủi cô ta, nhưng không biết sao mở miệng……
“Tây Hoa, cám ơn anh đã quan tâm tôi, tôi……tôi khó xử, nhưng tuyệt đối không hối hận!” Giọng của Vân Khuynh trong trẻo, kiên quyết.
“Vân Vân, cô có suy nghĩ của cô, bất kể cô quyết định như thế nào, tôi đều ủng hộ cô, nếu có việc gì cần tôi giúp, cô cứ mở lời, chúng ta làm bạn bao nhiêu năm rồi, tôi chắc chắn không chối từ!”
“Tôi……tôi vẫn muốn hỏi cô, sau khi tang lễ của bà nội cô xong, cô đã dọn đi đâu rồi? Sống ở nơi đó có tốt không? Ăn mặc có thiếu thốn không? Sức khỏe và tâm trạng……có tốt không?”
Bây giờ anh ta đã có đủ năng lực để cho cô có một cuộc sống tốt rồi, chờ đến khi cô ta và Lục Văn Bân ly hôn rồi, anh ta chả phải có cơ hội sao?
Vân Khuynh từ trong lời nói của Tống Tây Hoa nghe hiểu ra ý khác, chần chừ một chút, mới nói: “Tây Hoa, bây giờ tôi sống ở Quân Tỷ Sơn Trang, tôi rất khỏe, anh không cần lo lắng cho tôi quá.”
“Vậy thì tốt, vây……cô hãy nghỉ ngơi cho tốt, có việc gì mới, tôi sẽ gọi lại cho cô.” Tống Tây Hoa gác máy điện thoại, cô ta chịu nói nơi ở của cô ta cho anh, chứng minh rằng cô ta vẫn còn tin tưởng anh, đợi những việc rùm ben này lắng, anh ta sẽ chính thức nói rõ ý định trong lòng anh.
Tống Tây Hoa nghĩ sẽ như vậy, nhưng anh ta không biết rằng, có lúc, duyên phận không thể nào chờ đợi và dây dưa lâu được, không bắt giữ, thì sẽ đánh mất......
- -----
Hoắc Nhất Hàng đem chén cháo và hai món ăn bưng qua, nhìn thấy Vân Khuynh đang cầm điện thoại, sắc mặt không được tốt, nheo mày nhẹ lại hỏi: “Khuynh Khuynh, ai gọi điện thoại thế?”
“Tây Hoa.” Vân Khuynh ngỏ ý trả lời.
“Ai là Tây Hoa?” Hoắc Nhất Hàng đem đồ ăn để trên bàn, vẻ mặt nghiêm túc truy hỏi: “Là nam hay là nữ?”
Nghe tên, có vẻ như đàn ông! Khuynh Khuynh thân mật gọi anh ta như vậy, chẳng lẽ, là tình địch ngầm của anh ta chăng?
“Tây Hoa là học trưởng thời đại học của em, người em mời làm Phó Tổng Giám Đốc, người mà em tín nhiệm nhất.” Vân Khuynh trả lời thật tình.
Trả lời xong, cô ta mới sựng người lại, làm sao mà cô ta bây giờ lại nghe lời Hoắc Nhất Hàng như thế? Anh ta hỏi gì, là cô ta trả lời hết sao?
Cô ta và Hoắc Nhất Hàng đã quen biết nhau lâu, ít nhất, cũng không lâu bằng cô ta và Tây Hoa quen nhau.
Sắc mặt Hoắc Nhất Hàng hiện rõ vẻ không vui.
Học trưởng? vậy là đàn ông rồi! lại là học trưởng và Phó Tổng Giám Đốc cơ chứ, lại còn là người bạn “tin tưởng” nữa?
Xem ra, anh ta cần điều tra cho kỹ cái tên “Tây Hoa”này rồi!
“Khuynh Khuynh, Giang Mạc Thần có tiết lộ với em chưa, anh là một người rất dễ giận?”
“Anh hy vọng em đừng quên, em sẽ mau chóng gã cho anh rồi đó, anh không thích vợ mình có bất cứ tiếp xúc gì nhiều với người đàn ông khác.”
Lúc Hoắc Nhất Hàng nói như vậy, mắt luôn nhìn chằm vào Vân Khuynh, giọng nói có tí không vui.
“Đúng lúc, em cũng có chuyện muốn nói với anh,” Vân Khuynh vừa mới bưng chén cháo lên, nghe được lời nói của Hoắc Nhất Hàng, bèn để xuống, quay đầu lại, nhìn Hoắc Nhất Hàng một cách nghiêm chỉnh: “không sai, em đã hứa hợp tác với anh, sau khi cùng với Lục Văn Bân ly hôn, sẽ gã cho anh, nhưng em không nói là sẽ nghe theo lời anh làm bất cứ điều gì! Em có công việc của em, sở thích, bạn bè, đây là cuộc sống riêng tư của em, em hy vọng anh đừng can thiệp!”
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
50 chương
44 chương
102 chương
10 chương
37 chương