6344.
Vân Khuynh không ngờ ngay cả đến việc này anh cũng chuẩn bị giúp cô, trong lòng cảm thấy ấm áp vì sự chu đáo tỉ mỉ của anh.
Cô đem đơn kiện kỹ lưỡng đọc đi đọc lại 3 lần, xác định không có vấn đề gì, đương nhiên, đây là văn kiện do luật sư chuyên nghiệp soạn ra, so với một luật sư nghiệp dư như cô chắc chắn tốt hơn rất nhiều.
Hoắc Nhất Hàng nghe điện thoại, nói với Vân Khuynh: “Khuynh Khuynh, nếu văn kiện không có vấn đề gì thì em đi thay quần áo đi, hôm qua vì quá nóng lòng muốn đưa em sang đây nghỉ ngơi nên quên mất không đưa hành lý của em qua đây, bây giờ đã chuyển tới rồi, đang ở trước cửa đó.”
“Dạ.” Vân Khuynh gật đầu, đi ra ngoài cửa.
Đi được vài bước, Vân Khuynh dừng lại, quay người nhìn Hoắc Nhất Hàng: “Hoắc Nhất Hàng, em còn phải hảo hảo cảm ơn anh.” —— “Hôm qua đã để em nghỉ ngơi nhiều như vậy.”
Hoắc Nhất Hàng sững sờ, lập tức bật cười “Ừm, anh sẽ ghi nhớ phẩm chất tốt đẹp này của anh, cố gắng phát huy quang đại.”
Mặt của Vân Khuynh nóng lên, có chút ảo não.
Sao cô có thể quên, đấu võ mồm với người nam nhân này cô chỉ có một kết quả duy nhất - Thua!
Mở cửa, quả nhiên đã nhìn thấy trợ lý của Hoắc Nhất Hàng cung kính đứng trước cửa, kế bên là hành lý của cô.
Vân Khuynh đi qua, lễ phép nói một câu: “Cám ơn anh đã đưa hành lý của tôi tới, Hoắc Nhất Hàng ở bên trong, anh vào kiếm anh ấy đi.”
Nhìn mặt anh ta có chút nôn nóng, cô liền đoán được anh ta đang gấp gáp muốn tìm Hoắc Nhất Hàng có việc cần thương lượng......
Hai tiếng sau, tòa án chấp nhận đơn kiện yêu cầu ly hôn của cô, xem qua một loạt luận điểm được nêu ra, chứng cứ rõ ràng:
1, Vân Khuynh và Lục Văn Bân nửa năm trước đã trở thành vợ chồng hợp pháp nhưng luôn sống riêng.
2,Chồng là Lục Văn Bân lấy lý do sang nước ngoài chữa bệnh, thật ra là ngoại tình với Dương Liễu, có ảnh chụp làm chứng, ngoài ra còn mua nhà cho cô ta, có ảnh chụp hai người ở cùng nhau. Hai người còn có con với nhau, Dương Liễu vừa hạ sinh một bé trai, có ảnh chụp làm chứng.
3, Lục gia vì muốn ép Vân Khuynh ly hôn mà sử dụng bạo lực, kèm theo có báo cáo thương tích và ảnh chụp lúc ra tay với Vân Khuynh.
—— Đây là chứng cứ cho việc tình cảm vợ chồng của Vân Khuynh và Lục Văn Bân chính thức tan vỡ.
4, Vân Khuynh yêu cầu Lục gia trả lại cho cô tài sản trước khi kết hôn, bao gồm 100 triệu do bà nội cô đã đầu tư vào Lục gia, của hồi môn của cô có tổng giá trị là 8364 vạn. Kèm theo là văn kiện xác nhận đầu tư vào Lục gia của Vân lão phu nhân và từng mục đầu tư chi tiết từ của hồi môn của Vân Khuynh.
5, Pháp luật quốc gia quy định, lúc ly hôn, phía phạm sai lầm sẽ không được chia hoặc chỉ được chia một ít tài sản chung của hai vợ chồng, trường hợp của Vân Khuynh như vậy, yêu cầu toàn bộ tài sản bao gồm bất động sản, xe cộ, trang sức, tác phẩm nghệ thuật, xa xỉ phẩm, tất cả tài sản giá trị quy đổi hoặc giá trị gia tăng đều thuộc về Vân Khuynh.
6, Kết hôn chưa tới nửa năm, mà con của Lục Văn Bân và Dương Liễu còn lớn hơn thời gian của cuộc hôn nhân này, nghi ngờ Lục Văn Bân lừa gạt tình cảm, cộng thêm cô đã làm việc và cống hiến cho Lục gia thời gian qua, yêu cầu Lục gia, Lục Văn Bân bồi thường lương làm việc cũng như tổn thất tinh thần cho cô là 500 vạn.
—— Đây là yêu cầu phân chia tài sản và đền bù của Vân Khuynh.
Vân Khuynh đưa ra chứng cứ cụ thể, luận điểm rõ ràng, sự thật chứng minh, đơn vị phụ trách vụ kiện này bên phía tòa án nói với cô, cuộc hôn nhân này, có thể ly hôn, chỉ là liên quan vấn đề phân chia tài sản, còn phải chờ mở phiên tòa, xem tình hình bên phía bị cáo và nguyên cáo rồi mới phán quyết.
Vân Khuynh biết rõ, Lục gia, hoặc là Lục gia và Vân gia cũng như nhau, sẽ ra sức phản đối cô làm như vậy.
Nhưng chân trần không sợ mang giày, chỉ cần cô không sợ, thứ thuộc về cô, nhất định cô không để lại cho đám người vô tình bạc nghĩa kia!
Ba ngày sau, tòa án gửi đơn cho Lục Văn Bân.
Lục Văn Bân biết đây là yêu cầu ly hôn của Vân Khuynh, ngay tại chỗ xé nát tờ đơn do tòa án gửi tới.
“Con tiện nhân đáng ghét này, tao sẽ không chấp nhận yêu cầu vô sỉ của mày đâu! Tao nhất định không ra tòa, nhất định không đi!”
Anh cảnh sát vừa được điều đến công tác, nhận lệnh truyền đơn cho Lục Văn Bân, cực kỳ căm ghét cái ác, thấy hành động này của anh ta, trực tiếp hừ lạnh một tiếng: “Anh có thể không đi, xem như mất quyền lợi, bên tòa sẽ phán theo yêu cầu của bên đưa kiện, lúc đó anh không muốn làm theo thì tòa án đành phải cưỡng chế thôi!”
Nói xong, anh liền xoay người rời đi.
Sắc mặt Lục Văn Bân trở nên xám xịt.
“Tiện nhân! Vân Khuynh đúng là thứ khốn nạn, tiện nhân không cần sĩ diện!”
Cô vậy mà dám lên tòa đưa đơn yêu cầu ly hôn thật?
Yêu cầu ly hôn coi như xong, lại còn dám lấy việc anh ngoại tình, Lục gia bức ép cô làm lý do ly hôn?
Còn muốn Lục gia bồi thường cho cô gần 200 triệu.
Có phải cô muốn tiền đến điên rồi không?!
Xem ra, cũng là Liễu Nhi với mẹ anh nói đúng, trước đây Vân Khuynh gả cho anh vì xem trọng cái danh con trưởng của anh, định đem trinh tiết đổi lấy tiền tài danh vọng đây mà.
Con tiện nhân hám lợi này! Cuối cùng đã lộ đuôi hồ ly rồi!
Nhưng cô tưởng chỉ cần hủy đi thanh danh của anh với Lục gia thì anh và Lục gia sẽ ngoan ngoãn giao tài sản cho cô hay sao?
Nằm mơ!
Nhà Lục gia, buổi tối, Vân Bính Hoa và Tô Tương được mời tới, ngoại trừ Dương Liễu và con trai mới sinh đang ở bệnh viện ra thì mọi người đều có mặt.
Lục gia ai ai cũng mặt đen xì, biểu hiện rất nghiêm trọng.
Vân Bính Hoa hỏi: “Xui gia, Vân Khuynh lại gây ra chuyện gì vậy?”
Tô Tương nói tiếp: “Hôm nay tôi không thấy tin tức có đưa tin gì a.”
“Tin tức? Nếu như chỉ là tin tức, Lục gia chúng tôi cũng không dám làm phiền hai vị tới đây!” Lục Bác Dương liếc Lục Văn Bân: “Tự nói đi.”
“Còn có gì để nói.” Lục Văn Bân cắn răng nghiến lợi: “Tên tiện nhân Vân Khuynh đó, không tin được lại dám ra tòa kiện kiện con, còn dám yêu cầu Lục gia bồi thường cho ả ta 200 triệu.”
“Tôi đã sớm nhìn ra con nha đầu đó bụng dạ nham hiểm rồi.” Cao Thúy Lan oán hận nói với Vân Bính Hoa và Tô Tương: “Vân tiên sinh, Tô phu nhân, hai vị đừng trách tôi nói lời khó nghe, nếu không phải Liễu nhi hạ sinh cho Lục gia chúng tôi một đứa cháu trai, con gái Vân gia mấy người, chúng tôi không dám lấy đâu.”
“Con do mình sinh ra mà không dạy dỗ cho tốt, hãm hại Văn Bân của chúng tôi thì thôi, còn định kéo Lục gia chúng tôi xuống nước, Cao Thúy Lan tôi sống hơn nửa đời người, chưa gặp qua loại tiện nhân lòng dạ thâm độc tới vậy.”
“Tô phu nhân, con tiện nhân đó dù gì cũng là nghiệt chủng do bà sinh ra, không lẽ bà không có cách nào trị nó hay sao?”
Con gái ruột thịt của mình luôn miệng bị người ta mắng là tiện nhân, con nha đầu, nghiệt chủng….. đã vậy mình còn bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ mà mắng nhiếc, Tô Tương không thể chịu được nữa, vành mắt đỏ lên, tay chân run rẩy, cúi đầu xấu hổ nói: “Tôi không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy.”
Cũng không biết có phải do bản thân không giữ trọn chữ hiếu với Vân lão phu nhân hay không mà mấy ngày nay bà luôn ngủ không ngon giấc, cứ luôn nằm mơ thấy lão phu nhân bay lượn trước mặt, mặt mày hung ác cảnh cáo bà, nếu bà còn có ý đồ xấu xa gì với Vân Khuynh thì đừng trách.
Bà thật sự cảm thấy rất ủy khuất, rõ ràng, bà đâu phải có ý đồ gì với Vân Khuynh (Chỉ là không quản được Vân Khuynh, vả lại lúc Vân Khuynh và Liễu Nhi xảy ra xung đột bà hơi thiên vị Liễu Nhi chút thôi.)
Sao làm riết giống như mối quan hệ giữa bà với Vân Khuynh đang càng lúc càng tệ, sự tình giữa Vân Khuynh, Lục Văn Bân và Liễu Nhi đang vượt ra khỏi sự đoán của bà?
Vân Bính Hoa thấy bộ dạng của Tô Tương, nhanh chóng ôm bà vào lòng, trừng mắt nhìn Cao Quý Lan nói: “Cao phu nhân, bà đây là có ý gì? Lúc đầu tại sao Vân Khuynh với Văn Bân kết hôn, bà không biết hay sao? Bây giờ đem mọi chuyện đổ lên đầu Vân gia chúng tôi, mà bà muốn chửi gì thì cứ chửi tôi, đừng có ở trước mặt Tương Tương nói hươu nói vượn!”
Đối với người vợ Tô Tương này của mình, ông luôn một mực yêu thương và bảo vệ.
Cao Thúy Lan cho Vân Bính Hoa chặn họng một lúc, phản bác: “Đổ? Tôi cần phải đổ hết lên đầu mấy người hay sao? Tự ông nói đi, có phải trước đây Dương Liễu con gái mấy người đã có quan hệ với Văn Bân nên mấy người mới thương lượng cho Vân Khuynh gả cho Văn Bân hay không?”
“Nói dễ nghe một chút là mấy người muốn mượn Lục gia chúng tôi xử lý, chiếm lấy cổ phần trong tay Vân Khuynh, còn nói sẽ giúp Lục gia chúng tôi, không biết có giúp hay không.”
“Vả lại mấy người muốn chiếm cổ phần đó là vì con gái Dương Liễu mấy người, đâu phải vì con trai tôi, cũng đâu phải vì tôi hay vì Lục gia! Đều là người hiểu chuyện, đâu phải không biết bản chất của việc kết hôn thương mại?”
“Cho nên chuyện lần này là Lục gia chúng tôi chịu lỗ, đã vậy còn cưới cầm con tiện nhân Vân Khuynh! Ai mà ngờ nó không cần mặt mũi tới vậy, mấy người lo mà giải quyết chuyện này đi.”
“Bà...... Bà đây là cưỡng từ đoạt lý!” Vân Bính Hoa lớn tiếng mắng: “Cao Thúy Lan, bà nói chuyện cũng khó nghe quá nhỉ? Bà đừng tưởng tôi không biết, lúc Liễu Nhi qua lại với Văn Bân nhà bà, bà đã cho người điều tra Vân gia chúng tôi, biết vợ chồng tôi cưng chiều Liễu nhi, nếu Liễu nhi gả vào nhà bà chắc chắn sẽ chuẩn bị của hồi môn hoành tráng cho nó, nên mới cho hai đứa nó đến với nhau.”
“Bà nói không sai, đều là người hiểu chuyện, không cần phải nói vòng vo, Cao Thúy Lan bà đâu phải là người sẽ làm chuyện không có lợi cho mình, đâu phải người không có thủ đoạn? Bà vì muốn Văn Bân và Vân Khuynh ly hôn, cho em trai bà đem người tới linh đường của mẹ tôi, quậy Vân Khuynh! Tôi với Tương Tương mới không thủ đoạn nham hiểm như bà, chỉ là muốn Liễu Nhi gả vào chỗ tốt một chút, sau này sẽ sống thoải mái, còn bà, vì muốn giữ vững vinh hoa phú quý, còn muốn con trai bà nắm chặt Lục thị trong tay.”
“Xui gia!” Cao Thúy Lan nhanh chóng ngắt lời.
Lão gia tử còn ở đây, mà chuyện lão gia tử ghét nhất chính là đoạt quyền……
Kỳ thật, Cao Thúy Lan nói vậy chỉ là định khích Vân Bính Hoa và Tô Tương dễ dàng chấp nhận yêu cầu của bà, ai mà ngờ Vân Bính Hoa lại nóng tính tới vậy.
Bà nhanh chóng giảng hòa, nói: “Xui gia! Ý của tôi không phải là bắt xui gia gánh hết trách nhiệm, Văn Bân là con của tôi tôi cũng phải chịu trách nhiệm chứ, trước đây Văn Bân kết hôn với Vân Khuynh là do hai bên đều đồng ý.”
“Nhưng bây giờ mọi chuyện đã tới nước này, phải giải quyết như thế nào đây?”
“Tôi chỉ là muốn hỏi hai ông bà, còn coi Vân Khuynh là con gái hay không? Nếu như hai người muốn Liễu nhi gả cho Văn Bân chúng tôi, cũng vì muốn giữ lại thể diện cho Lục gia, cũng như giữ lại chút mặt mũi cho Vân gia thì tôi làm vài việc với Vân Khuynh hai người có cản trở tôi không?”
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
50 chương
44 chương
102 chương
10 chương
37 chương