Tống Tây Hoa cúi quỳ bên cạnh Tống Nhan, nắm lấy tay cô, không dám nói cho cô biết tình hình thực tế của Tiểu Hy, chỉ lừa cô: “Bác sĩ nói, phẫu thuật rất thành công, em đừng lo, đừng làm hại sức khỏe mình!” Tống Nhan vốn vô cùng mẫn cảm và yếu đuối, những lời này lọt vào tai Tống Nhan không chỉ không phải lời an ủi, mà như mũi kim nhọn, đâm vào tim của Tống Nhan, tai cô ù ù, giống như năm đó Vân Khuynh bị ngã, Tống Tây Hoa đã dùng những lời tàn nhẫn nói với cô. “Tống Nhan, tôi thật là nhìn lầm cô, tôi lại không biết, cô lại là người phụ nữ ác độc như thế!” “Cô cho rằng, cô hại chết Vân Vân, tôi sẽ thích cô?” “Đừng nằm mơ! Loại người bề ngoài đơn thuần, tâm địa đen tối như cô, cả đời này tôi sẽ không thích cô!” “Cô không phải đã bỏ đứa con sao?” “Chết rồi thì thôi, không ai quan trọng hơn an nguy của Vân Vân!” “Là con tôi không sai, nhưng Tống Nhan, cô cho rằng dựa vào đứa con, có thể trói buộc tôi sao? Đừng mơ, năm đó là do cô dụ dỗ tôi!” Sắc mặt Tống Nhan lạnh băng, cô nhìn Tống Tây Hoa, ánh mắt mang theo nỗi hận mãnh liệt. “Tống Tây Hoa, anh cút đi, anh không có tư cách xuất hiện trước mặt con tôi, cả đời này tôi sẽ không nói với con tôi, nó có một người cha mà khi nó vừa sinh ra đã coi mạng nó như cỏ rác!” “Năm đó khi tôi sinh nó, hai mẹ con tôi suýt chết trên bàn mổ, giấy dự phòng nguy hiểm tính mạng do bà nội không biết chữ của anh in dấu vân tay lên!” “Chẳng phải con của Vân Khuynh mới là quan trọng sao? Đứa trẻ này, không phải tôi chủ động lên giường với anh mới có sao? Chẳng phải tính mạng của tôi và con không bằng một cú ngã chỉ đau một xíu đó của Vân Khuynh sao? Vậy thì, tôi và con sống hay chết thì liên quan gì đến anh.” Thân thể Tống Tây Hoa lại lần nữa tê cứng, máu trên mặt anh cũng không còn, anh muốn mở miệng nói, nhưng lại thấy không còn sức lực nói chuyện, anh bắt đầu phát hiện rõ ràng giữa anh và Tống Nhan đã có một sợi dây thù hận rất sâu, không thể nối lại, anh và cô cả đời này cũng không thể ở bên nhau nữa. Thấy anh ngây ra không động đẩy, mặt Tống Nhan lại càng phẫn nộ, cô lại mở miệng: “Tống Tây Hoa, tôi Tống Nhan có thể không vì mình mà tính toán với anh, vì anh có ơn với tôi, nhưng không nói lên rằng tôi không vì con mà tính toán với anh, anh biết khi đó tôi và Cố Lạp phải trả giá bao nhau, mới khiến nó sống lại? Từ khi nó đẻ ra anh chưa từng yêu thương nó một ngày, không chỉ không yêu mà còn mong nó chết, giờ đây, anh không cần làm ra bộ mặt của một người cha tôi, làm tôi kinh tởm, làm nó kinh tởm, cũng làm chính anh kinh tởm.” “Con tôi nghỉ ngơi ở đây, tôi không muốn anh làm phiền nó, xin anh lập tức đi ngay!” Tống Tây Hoa vẫn không nhúc nhích, trầm tư một hồi, mới nói: “Nhan Nhan, tôi là cha của Tiểu Hy, đây là sự thật cả đời không thể xóa bỏ được, giọt máu đào hơn ao nước lã, chúng ta đợi Tiểu Hy tỉnh rồi tự quyết định.” Rõ ràng trong lòng anh cũng không chắc, nhưng không hiểu sao lại mở miệng nói lời này, để Tiểu Hy tự quyết định. Tiểu Hy khi nào mới tỉnh? Có thể tỉnh không, anh thậm chí không biết, nói vậy chỉ là tìm cho mình lý do, để mình được gần cô.