Sau khi cưới, cô kỳ thật được xem là một người vợ tốt, không can thiệp vào sự tự do của anh, cũng không hỏi anh bất cứ chuyện gì, rõ ràng đang mang thai còn từng li từng tí chăm sóc anh, lúc rời khỏi nhà, giày da cũng được chùi đến sáng bóng và đặt ngay cửa, sau khi về nhà, bàn ăn bên trên luôn đầy đồ ăn, bà nội khen cô không dứt, nói anh cưới được cô làm vợ là phúc khí mà anh tu luyện mấy mới có được.
Nhưng cô làm càng tốt, trong lòng anh càng thấy không thoải mái, cô càng cố gắng, anh càng chán ghét cô, đây có lẽ là áy náy, có lẽ là bởi vì cuộc hôn nhân này thật sự không phải là điều anh muốn, hoặc là do cô không phải người phụ nữ mà anh thích, nhưng lại chiếm đi vị trí làm vợ anh, mỗi ngày ở chung với anh, thế là, anh chưa hề nhìn thẳng vào cô, kể cả đứa bé trong bụng của cô, hoàn toàn làm lơ đi cả hai.
Thế nhưng thế này còn chưa đủ, người phụ nữ này, bình an sinh ra đứa con, suốt ngày cứ xuất hiện trước mắt anh, trong lòng anh ngày càng phiền muộn, thế là, khi cô đi chung với Vân Vân, sau khi Vân Vân té bị thương, anh liền đổ hết mọi tội lỗi lên người cô, vì trả thù cô, còn mời Ngô Mỹ Lệ trở về diễn kịch cố ý tổn thương cô.
Nhưng sự trả thù của anh vừa mới bắt đầu mà, sao cô lại chết chứ?
Tự sát?
Không! Cô cố gắng lắm mới sinh được đứa con, quan tâm mẹ già của mình như thế, tính cách cứng cỏi như vậy, sao cô đi tự sát chứ?
Với lại, đứa bé đâu? Chuyện đó...... con của cô và anh đâu?
“Cảnh sát! Đứa bé, con của Tống Nhan đâu? Con của tôi đâu?”
Cảnh sát phía sau đi nhanh tới, vô cùng có lỗi mà nói: “Tống tiên sinh, rất xin lỗi thi thể của đứa bé chúng tôi vẫn chưa vớt được, nhưng cảnh sát chúng tôi nhất định sẽ dốc toàn lực lục soát, về phần bọn cướp chúng tôi đã tóm được bọn chúng, bản án kết thúc sẽ đưa cho tòa án xử phạt” thấy bộ dạng của Tống Tây Hoa, cảnh sát thở dài, an ủi nói: “Tống tiên sinh, người chết không thể sống lại, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, mong anh nén bi thương.”
“Bọn cướp? Bọn cướp nào?” Tống Tây Hoa kinh ngạc.
“Là như vậy,” cảnh sát giải thích: “Qua việc kiểm tra camera giao thông chúng tôi phát hiện, hôm qua sau khi vợ anh ẩm đứa bé rời khỏi bệnh viện, đã bị cướp và bắt đi, chiếc xe đó chạy thẳng đến bờ biển, chạy đến nhà máy bị bỏ hoang bên đó.”
Vừa nói, cảnh sát vừa chỉ về phía công trình kiến trúc có nhiều vết rỉ bên kia, nói tiếp: “Tôi suy đoán, bọn cướp là muốn cướp tiền và cướp sắc thậm chí là muốn hại chết đứa bé, vợ anh liền chạy ra khỏi nhà máy đó, có thể là bởi vì hoảng sợ nên chạy bừa, liền chạy tới bên cạnh vách núi kia, bị buộc nhảy xuống biển!”
“Bùm!” Tống Tây Hoa cảm thấy, trái tim mình trực tiếp bị một cây búa cực nặng, đập nát bấy.
Hôm qua, Tống Nhan có gọi điện thoại cầu cứu anh, thế nhưng anh lại tưởng rằng cô chơi trò vặt, giận dữ cúp máy cô, cho nên, là anh tàn nhẫn chặt đứt đường sống của cô sao?
Là anh! Là anh không tin cô, cho nên hại chết cô, hại chết con của bọn họ? -------Nhóm dịch: Boss – App: iNovel----------
“Tống Nhan...... Anh......” Tống Tây Hoa hai chân nhũn ra, tê liệt ngồi trên mặt đất, nước mắt cuối cùng đã rơi xuống: “Tống Nhan...... Tống Nhan thật xin lỗi, anh...... anh có lỗi với em, anh không biết em thật sự bị bắt, anh......anh thật đáng chết, anh lại đi hại chết em, hại chết con, anh…...”
Sự hối hận to lớn và nỗi đau đứt từng khúc ruột gan, như nước thủy triều lạnh như băng mà nuốt chửng anh, giống như một nháy mắt đã rút sạch hết linh hồn anh.
“Vậy...... về xác của đứa bé làm phiền các anh giúp tôi tìm cho kĩ thêm, cần tới tiền hay vật gì, tôi đều sẽ cung cấp, tôi...... cám ơn các anh.”
Dưới ánh mắt của mọi người, Tống Tây Hoa không chút nào ghét bỏ nào mà ôm lấy cái xác nữ mặt mũi không rõ ràng đó, dịu dàng nói với người trong lòng: “Đừng sợ, Tống Nhan, nơi này quá lạnh, anh mang em về nhà.”
Tống Nhan được mai táng, trời mưa rất lớn, Tống Tây Hoa đứng trước mộ, như một cây cột đầu gỗ.
Anh đuổi hết người đến cúng viếng đi, trong mắt, trên mặt không biết là nước mắt hay là nước mưa, vô cùng hối hận nói với tấm ảnh trên bia mộ: “Tống Nhan, con còn chưa tìm được, nhưng em yên tâm, anh nhất định sẽ mang con tới gặp em! Anh nợ em hai tính mạng, chờ khi bà nội không cần anh nữa, anh sẽ trả lại cái mạng này cho em!”
Tay anh run rẩy sờ vào tấm hình, từ từ dán mặt vào, phảng phất làm thế anh sẽ có thể gần cô hơn.
Bọn cướp bị tóm cuối cùng đã khai Ngô Mỹ Lệ ra, Tống Tây Hoa không chút do dự đưa cô ta vào ngục!
Chưa được mấy ngày, liền nghe nói cô ta ở trong tù vẫn không an phận, quyến rũ một tên tội phạm giết người, kết quả bị nguyên bầy tội phạm hiếp, còn bị đâm mười mấy nhát dao, chết vô cùng thê thảm......
Tống Tây Hoa bệnh, căn bệnh nghiêm trọng nhất là tâm bệnh, anh như một lòng muốn chết vậy, mười mấy ngày đã như như khúc xương, ngay lúc tất cả mọi người đều bó tay, anh khỏe lại 1 cách bất thường, bắt đầu ăn cơm đi làm đúng giờ, chỉ chính anh biết lý do, trong giấc mơ của anh, Tống Nhan nghiến răng nghiến lợi nói với anh: “Tống Tây Hoa anh có tư cách gì chết, có phải em chết rồi anh cũng không muốn để em nhắm mắt không? Em muốn anh phải sống, sống trong sự đau khổ vô tận, như vậy em mới có thể được bình yên.”
Dù là một giấc mơ, anh cũng xem là thành, thế là, anh sống như cái xác không hồn.
Cũng chính là qua sự tra tấn hằng ngày, anh mới dần dần phát hiện, kỳ thật tình cảm mà anh dành cho Vân Vân, cũng không nhất định là tình yêu nam nữ, nếu không, sao anh có thể khi nghe nói Vân Khuynh phải gả cho Lục Văn Bân, anh lại không ngăn cản liền? Và hoặc là, tại sao mỗi lần anh đều trễ một bước như vậy?
Một bước, chính là tình cảm tuyệt đối!
Thế nhưng với Tống Nhan, giống như đã khắc sâu vào xương cốt anh vậy, khiến anh cả ngày lẫn đêm, ăn ngủ không yên......
- ------Nhóm dịch: Boss – App: iNovel----------
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
50 chương
44 chương
102 chương
10 chương
37 chương