63295.Bọn cướp một tay giật lấy điện thoại.
“Tống phu nhân, thế nào?” Ông xã cô không chịu tới cứu cô sao?”
“Chuyện thường thôi! Đàn ông có tiền sẽ hư hỏng, ông xã cô đã là doanh nhân thành công rồi, phụ nữ bên cạnh nhiều rồi, tự nhiên không xem cô ra gì! Có người mới, sẽ quên người cũ, đây chính là bệnh chung của đàn ông!”
“Xem cô xinh đẹp thế này, đợi lát nữa ngoan ngoãn hầu hạ anh này cùng và đám anh em cuả anh, tụi này sẽ không làm tổn thương cô. Xong việc sẽ thả cô trở về.”
“Anh đây tốt bụng nhắc nhở cô, sau khi trở về hãy ly hôn với chồng cô, tranh thủ vớt thêm nhiều tiền, trên đời này, không chuyện nào không giải quyết được bằng tiền, cô xem tôi và các anh em đi, nếu không phải là bởi vì kia con mụ lẳng lơ Ngô Mỹ Lệ đó trả tiền, chúng tôi sẽ giúp cô ta làm việc sao?”
“Anh muốn có tiền, tôi có thể cho anh tiền, anh muốn bao nhiêu tiền cũng được, anh thả tôi ra đi, tôi cầu xin anh thả tôi ra đi!” Tống Nhan ôm chặt đứa con trong lòng, bắt đầu cầu xin tên cướp.
Tên cướp sầm mặt, lạnh lùng nói: “Tống phu nhân, cô là người thông minh, tôi cũng không ngốc!”
“Nếu như là lúc nãy, cô chủ động cho tôi thêm tiền, tôi còn có thể tin cô, nhưng bây giờ, chồng cô căn bản cũng không để ý tới sự sống chết của cô và đứa con, cô thì có thể đưa tôi bao nhiêu tiền chứ? Ngô mỹ lệ lẳng lơ đó là gặp phải vận lớn, đợi cô ta trở thành vợ thứ hai của Tống Tây Hoa, tôi nắm trong tay cái thóp của cô ta, còn không phải muốn bao nhiêu tiền là có thể moi được từ chỗ cô ta sao?”
“Đừng nhiều lời nữa, thành thật một chút, cô cũng đâu phải cô gái nhỏ đơn thuần, cho chồng cô chịch là chịch, cho tôi và bọn anh em chịch cũng là chịch? Nếu cô dám nghĩ bậy gì, lão tử sẽ tiễn con cô xuống địa ngục trước, rồi mới tới cô!
Trái tim của Tống Nhan tựa như rơi xuống cái động lạnh lẽo không đáy, cái chết đang đè chặt trái tim cô, đứa con trong ngực giống như cảm nhận được sự sợ hãi của mẹ “oa oa oa......” Khóc lớn
Tim Tống Nhan rất đau, nó vừa mới sốt cao xong, khóc thế này chắc chắn ảnh hưởng rât lớn đến sức khỏe, cô nhẹ nhàng vuốt lưng của nó, hôn trán của nó muốn con mình bình tĩnh lại, thế nhưng cách này không xài được, con nó khóc hoài không dứt, từng tiếng từng tiếng đập vào trái tim của mỗi một người.
“Khóc! Khóc! Khóc! Phiền chế đit, lão tử chơi chết mày.” Tên cướp bị tiếng khóc của đứa bé chọc giận, nổi trận lôi đình mà gầm thét, đưa tay muốn đoạt lấy đứa bé trong tay Tống Nhan, Tống Nhan bị dọa hết hồn ôm đứa con thật chặt.
Cô hèn mọn nhìn bọn chúng, đau khổ cầu xin: “Van xin các ngươi đứng làm hại con tôi, chỉ cần không làm hại con tôi các ngươi muốn tôi làm gì cũng được.” Cô cuối cùng vẫn chấp nhận số mạng. -------Nhóm dịch: Boss – App: iNovel----------
“Vậy mới đúng chứ, có câu kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt! Đến đây! Để anh này sờ làn da trơn mịn của cô 1 cái!” Tên cướp cực kỳ đắc ý nói, đưa tay lên mặt Tống Nhan mặt lưu luyến vuốt ve.
Tống Nhan cảm thấy cực kỳ buồn nôn, gắt gao cắn môi của mình, vì nhịn xuống không để cho mình phản kháng, cô cắn đến môi chảy máu.
Xe càng chạy càng xa, một mùi nước nước biển mằn mặn tràn vào xoang mũi cô, chiếc xe cuối cùng dừng ngay một nhà máy bị bỏ hoang ở khu rừng gần biển, tên cướp để Tống Nhan xuống xe, toàn thân Tống Nhan run rẩy, ôm đứa con thật chặt, thế nhưng tên cướp đã sớm nhịn không được vẫn cướp đứa bé từ trong tay cô.
Cô nổi điên bước lên vừa kéo áo vừa đánh chúng, nhưng lại bị mấy cái tát cực mạnh đánh ngã trên mặt đất, ù tai hoa mắt
Tên cướp sờ thấy vết cào trên mặt, hít một hơi khí lạnh, nhìn Tống nhan trên đất chưa hết giận, lại còn đá cô hai cước, phun một bãi nước miếng, cúi người nâng cằm cô lên, miệng đầy ô uế:
“Đàn bà thối, bướng thế này, lúc tôi chịch cô cô cũng bướng như thế mới thích!”
“Trả...... Trả con lại cho tôi......” Bởi vì bị nắm lấy mặt, cô nói chuyện rất phí sức, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, cô phải ôm con mình mới có thể yên tâm.”
“Được thôi!” Tên cướp nở nụ cười độc ác, sau đó nói với người đang ôm đứa trẻ: “Để thằng nhỏ ở đây, mày ra ngoài đi!”
Đứa trẻ bị đặt trên mặt đất lạnh buốt, vì khóc quá lâu nên tiếng khóc của đứa trẻ trở nên yếu ớt hẳn, bọn cướp xoay đầu, phát rồ mà nhìn Tống Nhan nói: “Tôi đặt thằng nhỏ ở đây, nghĩ tới việc tôi sẽ hiếp cô ngay trước mặt con cô, tôi đã thấy hưng phấn đến phát run!”
“Tên biến thái ngươi, súc sinh, ngươi sẽ chết không yên” Tống Nhan nhìn con mình, như bị điên vậy ra sức chửi bọn cướp.
“Bạt.....” Một bạt tai rơi xuống, liên tục mấy cái tát đã khiến cho khóe miệng Tống Nhan chảy ra vết máu, trong đầu cô “ong ong” sôi trào.
Tên cướp liền đặt cơ thể mảnh mai của Tống Nhan ở dưới thân, bàn tay vô cùng có lực của đàn ông nhấn lấy cánh tay trắng trẻo mịn màng của cô, khiến cho cô căn bản không cử động được, cô phát điên kêu la giãy dụa, nhưng sức của con trai và con gái chênh lệch quá lớn, căn bản vô ích.
Tay của hắn đưa tới ngực cô, một giây sau quần áo trong tay hắn đã rách thành từng mảnh, trước ngực cô mát lạnh, con ngươi lập tức mở to, mắt thấy bàn tay dơ bẩn của hắn muốn chạm đến cô, Tống Nhan dùng sức ngẩng đầu dùng trán của mình đụng vào tên cướp, cú đấp quá mạnh khiến mắt tên cướp nổi đom đóm, tên cướp vì đề phòng cô chạy trốn bóp lấy cổ cô, và càng bóp càng chặt, hô hấp càng ngày càng khó khăn, lúc bối rối, tay Tống Nhan từ dưới đất sờ được một cục gạch, giờ khắc này cô liều mạng bắt lấy cơ hội, hung hăng đập vào phía sau đầu tên cướp, tuyệt không nương tay, mắt tên cướp mở cực to, nhìn chòng chọc vào cô, con ngươi co lại nhanh chóng: “Mày......”
Chữ thứ hai chưa nói ra miệng, liền thẳng tắp ngã trên người Tống Nhan, hôn mê bất tỉnh, vết máu từ sau đầu hắn chảy xuống, nhỏ trên mặt cô, một mùi máu nồng khiến cô rất muốn ói.
Nhưng cô không có thời gian lo lắng hoảng sợ cô có phải đã giết người không, thời khắc này, không cho phép cô mềm lòng dù chỉ 1 chút.
Cô dùng sức đẩy tên cướp ra, lảo đảo chạy đến bên cạnh đứa con và ôm lấy nó, nhìn vào con mình nước mắt của cô liền chảy xuống, nhỏ giọng nói với đứa trẻ: “Đừng sợ, mẹ nhất định sẽ bảo vệ con thật tốt.”
- ------Nhóm dịch: Boss – App: iNovel----------
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
50 chương
44 chương
102 chương
10 chương
37 chương