Giang Mạc Thần cũng không dám thua xa, trực tiếp nắm lấy tay của Cố Du lên kéo vào kế bên mình, nhỏ tiếng nói, “Vật nhỏ, còn mặc cả đôi giày cao gót? Mệt không?”
Sợ cô dâu mệt, giày mà bên phụ kiện đồ cưới chuẩn bị đều là đế bằng, Vân Khuynh và Tống Nhan đều lựa chọn đế bằng, nhưng Cố Du lại lựa chọn cao gót.
“Không mệt!” Cố Du trả lời.
Cô hơi nhỏ con tí, áo cưới có chút dài, mặc giày cao gót sẽ càng có khí chất hơn, cả đời này, cô chỉ dự định kết hôn một lần, tự nhiên hi vọng bản thân có thể ở tư thế đẹp nhất xuất hiện trong hôn lễ, chân mệt một chút, cũng can tâm tình nguyện.
“Nhưng không thể mệt mỏi được.” Giang Mạc Thần nói, “Bây giờ đã mệt mỏi, đợi lát đến tối thì phải làm sao?”
Lời này, âm thanh không hề nhỏ, những người xung quanh đều nghe thấy.
Vân Khuynh và Hoắc Nhất Hàng cùng nhau nhìn về hướng của Giang Mạc Thần và Cố Du, đây còn trên hôn lễ, hai người bọn họ, có cần phô trương vậy không?
Mặt của Cố Du đỏ lên như mông khỉ.
Tống Nhan không nhịn được hơi nghiêng người, cản trở tầm nhìn của Tống Tây Hoa nhìn Vân Khuynh, sau đó, dùng âm thanh chỉ có Tống Tây Hoa nghe được, chua xót nhắc nhở, “Tây Hoa tiên sinh, xin chú ý một chút, đừng để bản thân mình tạo phiền phức cho……chị Vân Khuynh.”
Khách mời ngồi đầy bàn. anh cứ nhìn vào cô dâu của người khác, khó tránh không thích hợp.
Tống Tây Hoa ngây người, lúc này mới ý thức được hành vi của bản thân đích thực có chút quá đáng, tầm nhìn mới rơi lại lên người Tống Nhan.
Nhìn thấy vẻ mặt cô ôn thuận ngoan hiền, sắc mặt trắng bệch, trong lòng có chút áy náy, do dự trong giây lát, hỏi, “Em……còn ổn chứ.”
Tại vì câu nói đơn giản này, tâm trạng Tống Nhan tốt lên rất nhiều, ngẩng đầu lên, cho Tống Tây Hoa một nụ cười dịu dàng, “Em rất ổn, con……chúng ta cũng rất ổn, anh không cần lo lắng.”
Tầm nhìn của Tống Tây Hoa lại không nhịn được rơi lên bụng của Tống Nhan.
Ở bên trong, có một đứa con cùng chung huyết thống với anh, trong lòng anh hơi rung động, nhẹ nhàng “uhm” một tiếng.
MC đọc xong những câu từ cát tường như ý của hôn lễ, ba cặp đôi kính trà cho ba mẹ, trao nhẫn cho nhau, liền tiến vào khâu tỏ tình thật lòng.
Thân là anh hai, cặp đôi bắt đầu trước, liền là Giang Mạc Thần và Cố Du rồi.
Cố Du còn đỏ mặt, Giang Mạc Thần đã để hai tay lên vai cô, sắc mặt vô cùng nghiêm túc đàng hoàng nói, “Du Nhi, nói ra thì, anh và em quen biết bắt nguồn từ một vụ hiểu lầm, em xem nhầm anh là kẻ xấu, nhẫn tâm ném vào đầu của anh, đau! Lúc đó đau thật!
Nhưng đau thì đau, liền đau vào tim anh rồi.
Anh ngày xưa danh tiếng không tốt, chiêu mộ phụ nữ tương đối nhiều, bị truyền thông đặt biệt danh là Vinh Thành hoa thiếu, chuyện này anh ngày xưa có nói em nghe, nhưng hôm nay còn phải ở trước mặt tất cả mọi người nói thêm một lần, ở trước em, anh và những người phụ nữ đó chỉ là qua đường mà thôi, không hề có tiếp xúc cơ thể thân mật quá với bất kì phụ nữ nào!
Và khi có em rồi, sau này trong mắt anh và lòng anh đều chỉ có mình em, liền càng không thể nhìn nổi người phụ nữ khác……trừ mẹ anh và em anh ra. Du Nhi, lấy em làm vợ, cuộc đời của anh đã viên mãn rồi, đương nhiên, nếu như em sinh thêm vài đứa con trai con gái, sẽ càng hoàn mỹ hơn!”
“Wow~” Tiếng cười của đám đông nhiệt tình vang lên.
Còn có người hô to lên, “Giang thiếu, anh cảm thấy sinh mấy đứa mới đủ?”
Giang Mạc Thần vẫn nghiêm túc suy nghĩ thật, trả lời, “Hai đứa con trai, hai đứa con gái, hai đứa con trai đến lúc đó vứt đi quản lý công ty, hai đứa con gái một người gả đến Hoắc gia, một đứa thì gả qua bên Tống gia, khá tốt đấy.”
Hai đứa con trai phải lấy, anh từ nhỏ đến lớn chỉ có một mình, có chuyện gì cũng không ai san sẻ, không tốt không tốt.
Cộng thêm hai đứa con gái, đi làm “heo” cho Hoắc gia và Tống gia, ngay cả dây cũng cùng nhau dắt đi, anh trong phút chốc có thể trở thành người thắng cuộc, là chuyện tốt biết mấy rồi!
“Bàn tính như ý của Giang thiếu tính tính hay ghê, vậy……Giang thiếu phu nhân, cô đồng ý sinh con cho Giang thiếu không?”
“Tôi……” Sắc mặt của Cố Du rất đỏ, âm thanh nhỏ như là tiếng muỗi bay, “Tôi đồng ý.”
Đám đông lại một trận cười vui mừng.
Tiếp đến, luân phiên đến Hoắc Nhất Hàng tỏ tình với Vân Khuynh.
Hoắc Nhất Hàng lại trực tiếp cho Vân Khuynh một cái ẵm công chúa, bước nhanh đi khỏi, chỉ bỏ xuống một câu vô cùng khí thế, “Muốn nghe lời tình yêu? Tự mình đi tìm đối tượng đi!”
Lời của anh, chỉ có thể nói cho Khuynh Khuynh một người nghe.
Tống Tây Hoa thấy vậy, cũng học như thế, trực tiếp ẵm Tống Nhan lên, “Vậy, tôi và Nhan Nhan cũng về trước!”
Nhan Nhan?!
Trong lòng Tống Nhan nóng lên, đây là lần đầu tiên anh gọi cô thân mật đến thế.
Thế là, trong lòng cô lại dâng lên mong đợi và nhiệt tình vạn phần.
Giữa cô và Tống Tây Hoa, vốn dĩ là cô yêu anh trước, vậy thì, chỉ cần cô kiên nhẫn chờ đợi thêm chút, cũng có một ngày, có thể để anh quay đầu lại nhìn cô!
Bầu không khí, dao động những quả bóng bay nhiều màu, màn hôn lễ thịnh thế, liền kéo xuống màn kết trong bầu không khí vui mừng.
Tất cả tình cảm viên mãn đều ở ngày này lại càng viên mãn hơn, vẫn chưa đủ viên mãn, chỉ cần một người đi trước, một người không lùi, đến cuối cùng cũng nhận được viên mãn.
Tình cảm ấm áp nhất trên thế gian này, đại khái là như thế, dùng một tấm lòng thành, dùng một đôi mắt trong sạch thuần khiết, dùng trí tuệ và lương thiện, trao đổi một tấm lòng thành khác, ấm áp này, liền có thể duy trì tiếp tục!
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
50 chương
44 chương
102 chương
10 chương
37 chương