63276.
Bạc Giản Thương đuổi tới, trên cảng chỉ còn một con mèo hoang đang ung dung phơi nắng.
Trong lòng hắn rất hoảng sợ.
Lập tức dọc theo cảng nhỏ đuổi tới, sau đó, lại đến một khu phố nhộn nhịp phồn hao, xe qua lại đông đúc, dòng người đông đúc, rất khó tìm mục tiêu.
Tuy nhiên, Bạc Giản Thương vẫn rất tinh ý nhận ra có một chiếc xe đen có điểm bất thường.
Vì chiếc xe đó không phải loại xe bình thường, nhưng lại dán loại kính mới, là loại mà có thể khiến bạn không nhìn thấy rõ bên trong của chiếc xe, đương nhiên người thường không thể nhận ra, nhưng Bạc Giản Thương đâu phải người thường.
Hắn quét mắt nhìn, thấy một chiếc xe gắn máy ở bên cạnh.
Trực tiếp qua đó, vứt đồng hồ trên tay mình cho chủ xe máy: “Đổi xe máy của anh!’
Chủ xe vẫn chưa kịp phản ứng, xe máy đã “ùng” cái chạy đi mất.
Anh đang kêu lên, rồi nhìn đồng hồ trên tay, cũng là dân rành hàng hiệu, lập tức im luôn, xe máy mấy ngàn tệ đổi đồng hồ trăm mấy tệ, anh lời to rồi.
Xe kia nhìn giống xe bình thường đã chạy đến đường lộ, thấy xe máy chạy tới, trực tiếp vượt đèn đỏ, tiếng nổ ga lọt vào tai của Bạc Giản Thương, khiến sắc mặt anh tối đen lại.
Đây là chiếc xe đã cải tiến qua, giống xe bình thường, nhưng tốc độ đua đạt tới mức tối đa, với chiếc xe máy rẻ mạt của anh, chạy không lại, nhưng anh cũng không có cách làm một chiếc khác.
So với xe hơi, tính linh hoạt của xe máy cao hơn, nhưng chỗ này đèn đỏ ở ngã tư không nhiều, nhưng cũng không nhiều, cho dù xe kia cứ vượt đèn đỏ mãi, cũng sẽ gây phiền cho người khác, Vinh Thành xe nhiều, sẽ làm chậm tốc độ của chúng…
Quả nhiên, xe vừa chạy được hai ngã tư, đã bị lượng xe lưu thông trên đường cản lại, Bạc Giản Thương nhân cơ hội rút ngắn khoảng cách truy kích.
Tài xế xe đó bóp còi inh ỏi nhưng không có hiệu quả, liền mở cửa xe, nổ súng nhắm vào người trước mặt.
Bỗng chốc, thành một đống hoảng loạn.
Cửa sau mở ra, hai người khác kẹp Lôi Hoan Ni xuống xe, nhanh chóng di chuyển về phía trước, dừng như muốn cướp xe phía trước để trốn.
Lôi Hoan Ni vô thức đi theo họ, rõ ràng vẫn chưa tỉnh lại.
Trong lòng Bạc Giản Thương lo lắng, phẫn nộ đến tột cùng, liền lái xe máy lên nóc của xe hơi, đâm thẳng qua, thành công đuổi theo mấy người họ.
Lúc này, người hắn cũng đã đuổi đến.
“Thả cô ấy ra, nếu không, mấy ngươi chết không yên!” Bạc Giản Thương nhảy xuống xe máy, trong tay cũng có một khẩu súng, miệng súng trực tiếp nhắm vào người đang kẹp Lôi Hoan Ni: “Các ngươi là ai? Vợ tao cũng dám đụng!”
Có lẽ do khí thế người đàn ông quá lớn, cũng có thể do đám côn đồ lần đầu làm việc đó, đều bị dọa sợ hãi.
“Tiền! Chúng tôi cần tiền!” Một trong những người đó kêu lên: “Cho chúng tôi tiền, thả chúng tôi đi, thả Bạch Phú Mỹ, nếu không…sẽ ra tay!”
Thì ra là tay mới!
Bạc Giản Thương chú ý đến ngữ khí và động tác những người này, đưa ra kết luận.
‘‘Các ngươi cần bao nhiêu?’’ Anh trầm giọng hỏi, đưa tay về phía sau, ra lệnh cho thuộc hạ của mình, kêu họ lén đi về phía trước.
‘‘5 triệu, ít nhất 5 triệu, và mở đường, cho chúng tôi rời khỏi!’’
5 triệu? trán Bạc Giản Thương nhăn lại.
Chỉ cần 5 triệu? Xe chúng cải tiến đâu chỉ có 5 triệu!
Chỉ vì ít tiền này?
Tinh thần anh lạnh lùng nói: ‘‘Được! Ta đồng ý, nhưng các người lập tức, đưa điện thoại, hộp thuốc và vật tùy thân ném qua đây!’’
Mấy năm trước, hắn có một đối thủ, thích tạo ra bom, tuy người đó đã chết, nhưng người đó có một đứa con, hắn lúc đó nhân từ, tha cho đứa trẻ đó…xem ra, vụ bắt cóc này, có liên quan đến nó, có lẽ là báo thù hắn?
‘‘Đơn giản vậy đã đồng ý? Vậy..thêm 5 triệu!’’ Mấy tên côn đồ lại tăng giá.
‘‘Ta cho các ngươi 100 triệu! Đảm bảo cho các ngươi rời khỏi Vinh Thành, thậm chí xuất cảnh, nhưng nói trước, các ngươi mau vứt hết các đồ không liên quan ra, vả lại, vợ ta, trả lại không chút tổn hại!’’ Bạc Giản Thương nói, đi về phía trước hai bước; “Cho ta số tài khoản, tụi bây lập tức có tiền!”
Tên côn đồ mở to mắt, dường như không ngờ Lôi Hoan Ni lại đáng giá đến thế, ở nơi xa, tiếng xe cảnh sát vang lên…
‘‘Ok!’’ Một trong những tên đó sợ cảnh sát, liền đồng ý, nhanh chóng báo số tài khoản.
Tuy nhiên, khi Bạc Giản Thương cầm điện thoại chuẩn bị chuyển tiền vào tài khoản của chúng, điện thoại anh rung lên, của người lạ.
Anh nhìn số lạ, ấn nút nghe: ‘‘Ngươi là ai? Muốn gì? Bất kể ngươi muốn gì? Dám ra tay với vợ ta, ta cũng sẽ bắt ngươi trả giá đắc!’’
‘‘Kaka, quan chỉ huy, anh chắc đã không nhớ tôi đúng không? Nhưng tôi vẫn nhớ rõ, ông đã giết cha tôi như thế nào đó!’’
‘‘Đừng nhúc nhích, cũng đừng mong đám người của ngươi cứu được vợ ngươi, máy tên đó không chỉ mang thuốc nổ, tôi còn lắp thuốc nổi trong người tụi nó, chỉ cần tôi ấn nút điều khiển, người yêu ông, bao gồm ông, cũng tan nát trong một giây!’’
‘‘Ông Chỉ huy quan Bạc dù lợi hại hơn nữa, cũng không thể trong một giây cứu được vợ ông, còn an toàn thoát thân đâu? kakaka…..’’
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
50 chương
44 chương
102 chương
10 chương
37 chương