63273.
Cho rằng như vậy có thể làm khó cô sao? Vậy cũng quá xem thường Vân Điềm rồi!
Vân Điềm nhìn vào đống quần áo trên, nghĩ đến trước khi vào phòng tắm, thấy bên ngoài có rèm cửa mỏng, nói với người giúp việc: “Cô đi lấy chỉ trắng và kéo cho tôi.”
‘‘Hả?’’ Người giúp việc thấy lạ: ‘‘Phu nhân muốn làm gì?’’
‘‘Tôi lựa bộ đầm này!’’ Vân Điềm đưa tay lấy bộ đầm màu xanh lam nhạt: “Nhưng tôi thích cái đầm trắng có hoa đứng, cho nên, tôi tính sửa xíu rồi mới mặc.”
‘‘Nhưng… ông chủ đã dặn, phu nhân lựa đồ trong đống này là được, phu nhân tại sao phải đích thân làm, nếu cô không đồng ý, tôi sẽ chuẩn bị tiếp…’’ Người giúp việc nghĩ tới lời dặn dò của Tiêu Trì, trong lòng có chút không vui.
Khuôn mặt với nụ cười của Vân Điềm dần biến mất, đưa tay ra, lấy đầm màu xanh và trắng cầm trong tay, ngữ khí thanh lạnh: “Tôi đã lãnh giấy kết hôn với chủ nhân của các người, cô biết không? ’’
‘‘Vâng, phu nhân.’’ Người giúp việc cung kính đáp, tuy cô không hiểu tại sao Vân Điềm lại cố ý nhắc những vấn đề này.
‘‘Kêu tôi một tiếng phu nhân, là xưng hô bằng miệng, trên thực tế, hai từ ‘‘phu nhân’’, phải ghi vào tâm, do vậy, bắt đầu từ hôm nay, tôi chính là nữ chủ nhân của Tiêu Gia, trong mắt tôi, chỉ cần là chuyện của Tiêu Trì, bất kể là trong, hay ngoài, tôi đều có quyền nói và ra quyết định, hiểu không? ’’
‘‘Điều này…’’ người giúp việc ngây ra, lập tức hiểu rõ.
Vân Điềm tức giận sao.
Tuy bà ta còn chưa xác định được địa vị của vị phu nhân này trong lòng của chủ nhân bà, nhưng cô ta lại xuất hiện bên cạnh gia chủ, gia chủ lại vừa lãnh giấy chứng nhận kết hôn với cô ta, vừa từ cục đăng ký về, lại cùng cô….
Xem ra, gia chủ không phải không thích cô,mà là không thích những người phụ nữ trước đây cứ ngã vào anh, nhưng đối với phu nhân cũng khá coi trọng.
‘‘Bà đang nghĩ gì?’’ Thấy người giúp việc cứ không chịu trả lời, ngữ khí của Vân Điềm càng lạnh: ‘‘Đang đo thử địa vị ta trong lòng Tiêu Trì sao, nghĩ xem có nên đáp ứng yêu cầu của ta?’’
‘‘Ha’’ cười lên một tiếng, Vân Điềm nói tiếp: “Đều nói người nhà Tiêu gia rất trọng quy tắc, nhưng xem ra đến cả người hầu bên cạnh Tiêu Trì cũng có tính cách của Phó Đức! Thật khiến người khác thất vọng! ’’
‘‘Ngươi nghe kỹ cho ta, bất kể địa vị ta trong lòng của Tiêu Trì cao hay thấp, ta đã là vợ của chủ nhân các ngươi, đó là sự thật không thể thay đổi, ngươi phải kính ta, không làm theo lời dặn của ta, chỉ cần ta đi qua cánh cửa này, sẽ xử lý ngươi!’’
Rõ ràng là âm thanh yếu ớt, lại mang thêm xíu khàn khàn, nhưng ngữ khí lạnh lùng và ý vị không chịu dung thứ thứ cái rìu sắc đè vào lòng người, khiến con người ta lạnh buốt.
Người giúp việc sợ đến nỗi xem tí quỳ xuống, nhanh chóng nói: ‘‘Vâng, phu nhân, tôi lập tức lấy kéo và chỉ cho người.’’
Rất nhiều người trong biệt thự nói dễ nắm thóp con gái Vân Gia, dù thế lực của Vân Gia càng lớn, nhưng so với Tiêu Gia, vẫn kém một chút, mà Vân Điềm xem ra là loại đơn thuần dễ bị bắt nạt, ai ngờ rằng khẩu khí của cô ta lớn vậy, là mọi người xem thường cô….
Người giúp việc vội đi, khi về, thấy Vân Điềm cuộn khăn tắm, đã kéo tấm rèm cửa màu trắng xuống.
Tiêu Gia giàu nứt vách, nên vật liệu làm rèm cửa, cũng là loại tơ tốt nhất, mềm mại, bồng bềnh, dùng làm đồ để mặc thì cũng tốt không thể tả, mà phu nhân lấy rèm cửa, chẳng lẽ muốn làm xiêm y?
Nhưng không phải cô nói cô thích bộ đầm màu xanh sao?
Trong lòng người giúp việc có chút nghi vấn, nhưng lại không dám hỏi, vả lại lúc cầm chỉ và kéo qua, vô cùng cung kính để vừa tầm mà Vân Điềm có thể dễ lấy tới.
Vân Điềm nhìn cô ta một cái, nhưng không nói gì, lấy kéo trước, trực tiếp cắt tấm rèm cửa, động tác rất nhanh, người giúp việc vốn không nhìn rõ cô đang cắt gì, do thấy không theo đường lối, cảm giác giống như lấy tấm rèm để chuốc giận….
Tiếp đó, cô lại cắt cái bông hoa đính trên đầm trắng của mình xuống, sau đó bắt đầu may, động tác cũng không chậm lại.
Nhưng đến lúc này, người giúp việc cuối cùng cũng hiểu_ phu nhân đang chế quần áo.
Phu nhân biết chế quần áo.
Nhìn thủ pháp, tốc độ may, hình như rất chuyên nghiệp?
Nhưng nhìn mãi cũng không hiểu quần áo này sẽ làm thành hình dạng gì.
‘‘Nhìn chăm chú thật, muốn học lén?’’ may được một nửa Vân Điềm lại quét mắt nhìn người giúp việc đang mở to đôi mắt kia: ‘‘Ta mệt rồi, lấy cái ghế qua đây cho ta.’’
Người giúp việc cứ không nỡ rời đi.
Đợi bà mang ghế về, Vân Điềm ngồi trên đó, bộ đồ đó, đã thành hình cơ bản.
‘‘Chỗ này không cần bà nữa, bà đi tìm Tiêu Trì, nói với anh, ở phòng khách đợi tôi là được, đợi tôi dọn dẹp xong, sẽ qua đó tìm anh!’’ Vân Điềm lại xuống mệnh lệnh mới.
Người giúp việc nhanh chóng nhìn vộ độ thêm vài cái, quay người đi.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
50 chương
44 chương
102 chương
10 chương
37 chương