63271.
Tiêu Trì chịu không nổi, đưa tay qua, trực tiếp ôm chặt eo của Vân Điềm, kéo người vào xe, điên cuồng hôn lên môi cô.
Vân Điềm còn chưa kịp phản ứng, người đã bị Tiêu Điềm ép vào vị trí ghế ngồi, sức của đàn ông, cô nhất thời hốt hoảng: “Anh..ứ..”
Đàn ông này, rõ ràng đang cương lên? Chắc là muốn nện cô?
Biểu hiện có cần đáng sợ thế không?
Tiêu Trì thật là quyết định lấy hành động thực tế để giáo huấn Vân Điềm!
Thật là cho rằng anh ta Tiêu Trì không hiểu chuyện nam nữ sao? Còn dám trước mặt anh giở thủ đoạn, đừng trách anh không biết thương hoa tiếc ngọc, chính miệng cô đã nói, giờ chúng ta đã là vợ chồng, muốn anh hoàn thành trách nhiệm của người chồng, cô cũng phải hoàn thành trách nhiệm của người vợ chứ!
Nhưng trên thực tế, Tiêu Trì quả thật không có kinh nghiệm tiếp xúc với nữ giới, tuy chuyện này cũng thấy người ta làm qua, nhưng tự mình làm, mùi vị này, thì chỉ có mình mới biết.
Anh đang hoàn toàn dò tìm cảm giác ngọt ngào bên trong miệng, chỗ nào mềm, thì cắn chỗ đó, chỗ nào ngọt, thì hận không thể nuốt cả vào trong bụng, ngọn lửa nhiệt huyết như vậy, không biết nặng nhẹ như vậy, qua vài lần, đã làm đau Vân Điềm.
Lại lần nữa, răng của người đàn ông gây đau cho môi của chính mình, Vân Điềm cuối cùng cũng nhịn không nổi nghiêng đầu, thở một hơi không, bất mãn nói: ‘‘Tiêu Trì, anh tuổi chó hả? Sao thích cắn người khác vậy!’’
Vân Điềm mới chuyển đầu ra, nụ hôn của Tiêu Trì đã xuống tới dưới cổ, khiến người cô tê dại, một trận run nhẹ.
Anh lại phát hiện ra thứ gì đó thú vị, nên điên cuồng hôn vào gân cổ của Vân Điềm, sau đó theo đường đó đi xuống….
Gió thổi vào rừng trúc, nghe xào xạc, giống như một bản nhạc giao hưởng, trong khung cảnh mát mẻ, nhiệt độ trong xe bỗng lên cao đột ngột.
Đều nói đàn ông ở phương diện đó đều không cần qua trường lớp, thực tế chứng minh điều này không sai, Tiêu Trì không chỉ nhanh chóng nắm trúng điểm yếu, còn có vẻ tăng tốc phát triển lên…cho nên, Vân Điềm rất nhanh trở nên mềm như nước ở dưới người anh.
Từ lúc bắt đầu tác chiến, từ từ trầm luân vào đó, sau đó lại chuyển mình xin tha.
‘‘Trì à, thôi đi…anh.. anh quá lợi hại!Em không muốn nữa, eo..eo tê quá…tha cho em nhé, em…em sai rồi, xin anh, tha cho em….’’
Nếu biết người đàn ông này sẽ mạnh như thế, đánh chết cô cũng sẽ không cho anh dùng thuốc đó, nó không chỉ tăng thêm độ mạnh của anh, còn tự mình chuốc lấy hình phạt?
Giọng nói của người đàn bà nhỏ như tiếng mèo, đôi mắt trầm luân mơ màng, hai má đỏ lên, đốt cháy tan tành, giống như loài sâu mê hoặc lòng người, cứ reo vào lòng của Tiêu Trì, càng khiến dục vọng chiếm hữu của anh càng thêm mãnh liệt!
‘‘Cứu tôi? Ớ?’’
‘‘Giờ mới phát hiện cầu cứu, muộn rồi.’’
‘‘Không phải muốn làm vợ tôi lắm sao? Mới vậy đã không chịu nổi? Ha, Vân Điềm, chuyện này cô tự chuốc lấy, bây giờ, cô chịu không nổi cũng phải chịu cho tôi!’’
Tiêu Trì vừa nói, vừa vào sâu hơn, nếu nói đây là báo thù, thực sự không đúng làm, hơn thế, đó là anh phát hiện ra sự ngọt ngào của người phụ nữ đến nổi không nói nên lời, một khi đã thử mùi vị tuyệt diệu tươi mới ấy, thì càng không thể buông ra được.
Sao cô có thể tự chui vào rỗ nhanh như thế? Anh vẫn chưa đủ, vẫn còn chưa đủ…
Cục diện này vẫn tiếp tục cuồng nhiệt trong suốt mấy tiếng đồng hồ mới qua, thời gian đó, Vân Điềm ngất đi 3 lần, cô cảm thấy chắc là phải chết dưới người của Tiêu Trì, anh mới chịu tha cho cô.
Một khung cảnh thê lương.
Trong xe đầy vị luyến ái, lúc nãy không cảm giác thấy, làm xong rồi, Tiêu Trì mới khẽ nhăn mày, đặc biệt là khi thấy váy của Vân Điềm có những vệt máu li ti và nhiều chỗ của cô bị bầm tím, ánh mắt có chút ngại ngùng.
Người đàn bà này nói thì lớn lao lắm, anh còn cho rằng trước đây cô ta có kinh nghiệm làm những việc này, không ngờ…
Trong lòng của Tiêu Trì cũng nổi sóng lạ kỳ.
Trầm tư một hồi, ánh mắt Tiêu Trì nhìn vào chiếc váy đã bị rách không tài nào nối lại được trên người của Vân Điềm, đứng dậy, chỉnh lý lại quần áo, lại mở cốp sau, lấy ra một chiếc thảm nhỏ bọc lấy Vân Điềm một cách cẩn thận, sau đó ôm cô xuống xe, bước lớn hướng về biệt thự.
Mới đi ra vài bước, Vân Điềm tỉnh lại, phát hiện mình bị Tiêu Trì gói như chiếc bánh chưng, trong lòng có chút hốt hoảng: ‘‘Anh…anh mang tôi đi đâu!’’
Vừa mở miệng, cổ họng lại đau ghê gớm, âm thanh cũng khàn khàn, là do khi nãy cô hét lớn quá.
‘‘Dẫn đi bán!’’ Tiêu Trì cúi thấp đầu, nhìn khuôn mặt bất an của Vân Điềm, đưa ra câu nói đùa ghê gớm.
Lúc nói, anh cũng không ngừng lại.
Chỉ là câu nói đùa, nhưng Vân Điềm lại tưởng thật, do vậy, cô biết trong lòng Tiêu Trì vẫn chưa có mình, mà mình lại cho thuốc cho anh ấy uống, anh ta tức giận, muốn làm gì đó đối phó cô, cũng là điều có thể xảy ra.
‘‘Không được!’’ Cô liền nói: ‘‘Anh không thể bán tôi, chúng ta vừa, vừa kết hôn, tôi là vợ anh…’’
Cổ họng bị đau, Vân Điềm chỉ đành nuốt nước bọt để giảm đau.
Âm thanh đó lọt vào tai của Tiêu Trì khá rõ ràng, toàn thân lại nóng lên, lại kiềm lại.
‘‘Sao? Cô còn sợ tôi bán cô à?’’ Tiêu Trì cúi đầu nhìn Vân Điềm, nhìn đôi mắt to lớn của cô: ‘‘Vậy cô an phận một chút, chuyện hôm nay… thôi đi, nếu cô còn dám bỏ thuốc tôi…’’
Vân Điềm lập tức lắc đầu liên tục: “Không dám nữa, tôi không dám bỏ thuốc đó cho anh nữa!”
Nói xong, cô lại thì thầm: ‘‘anh dũng mạnh như thế, đâu cần uống thuốc đó.’’
Mặt Tiêu Trì tê cứng, nhưng mọi thứ khác lại đập mạnh.
Đến biệt thự, tất cả mọi người đều nhận được tin tức từ tài xế, toàn bộ cúi đầu, không dám nhìn Tiêu Trì và Vân Điềm.
Quản gia thì cúi đầu thấp gần như sát sàn nhà: ‘‘Chủ nhân, phu nhân, nước nóng ở phòng tắm đã chuẩn bị xong, chủ nhân và phu nhân đi tắm trước đi!’’
Vân Điềm thấy nhiều người đợi ở đây, bỗng cảm thấy ngại, trực tiếp úp mặt vào lòng của Tiêu Trì.
Tiêu Trì không nhịn được cười nhẹ, chọc cô: ‘‘Lúc nãy cô còn to gan lắm mà? Sao giờ thành con rùa rụt cổ rồi?’’
Rùa rụt cổ, chẳng phải là bộ dạng cô hiện nay sao?!
‘‘Vậy không giống nhau’’ Vân Điềm bực bội đáp.
Cô có gan hỗn láo trước mặt Tiêu Trì, là vì cô thích anh, muốn nhanh chóng nắm thóp anh, nên không màng mọi thứ, nhưng không đại điện cho việc không nghi kỵ gì trước mặt kẻ khác.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
50 chương
44 chương
102 chương
10 chương
37 chương