Lần đầu tiên, Tiêu Trì thay đổi toàn bộ những gì mình đã nói trước đó: “Ai nói tôi muốn hủy hôn? Đúng là cô không phải đối tượng tôi muốn kết hôn, nhưng cũng đâu phải không kết hôn được. Nếu như cô muốn, ngay bây giờ có thể đi đăng ký kết hôn. Tiêu gia tôi cần một người phụ nữ, đương nhiên nếu tim được một người biết kinh doanh sẽ giúp được cho tôi, như vậy không phải tốt hơn sao, nhưng không biết kinh doanh cũng không sao, coi như tôi vất vả một chút, Tiêu gia là của tôi, tôi một mình cũng có thể làm Tiêu gia phát triển được vậy.”
Vân Điềm liền mỉm cười: “Anh nói vậy là được rồi, giờ anh về trước đi, ăn cơm trưa xong tôi sẽ thay quần áo, rồi mình cùng lên cục dân chính đăng ký kết hôn.”
Tiêu Trì nhìn thật sâu vào ánh mắt của Vân Điềm, vẫn không biết được cô thật sự nguyện ý hay đang có tính toán gì với anh, anh cảm thấy có chút hối hận vì câu nói vừa rồi của mình.
Nhưng nếu hủy hôn, sẽ phải bồi thường toàn bộ Tiêu gia cho Vân gia, việc này là không thể nào.
Anh thân là chủ của Tiêu gia, có trách nhiệm phải bảo vệ Tiêu gia, không thể vì hôn sự của anh mà khiến Tiêu gia phải đổi sang họ của người khác. Trước đây anh cứ nghĩ nếu làm lớn việc này, Vân Khuynh không đồng ý gả cho anh, anh có thể nuốt trọn cả Vân gia, nào ngờ Vân gia có người đồng ý gả cho anh, Vân gia lại kết thân với Hoắc gia thần bí, anh không thể một lúc đối phó với cả Vân gia và Hoắc gia được.
Cho nên, nếu Vân Điềm đã đồng ý gả cho anh, hôn sự này, anh cũng không thể là người hủy bỏ được.
Tiêu Trì lễ phép cáo từ, quay người rời đi, trong lòng không khỏi buồn bực, bị hôn ước do ông bà nội sắp đặt trói buộc, không thể lựa chọn người con gái mình thích, cảm giác không thể tự chủ này làm anh rất khó chịu.
Anh đi ra khỏi cửa, đứng ở trước cửa, một cơn gió thổi qua, bỗng anh hiểu ra một đạo lý.
Vân Điềm, có lẽ cũng không phải thật lòng muốn gả cho anh, chẳng qua là đúng lúc Vân Điềm cũng cần một cuộc hôn nhân, hoặc là Vân Điềm muốn trả thù anh vì trước đó anh cứ ép buộc Vân Khuynh phải gả cho anh.
Vậy có nghĩa là trước đây lúc bị ép buộc, tâm trạng Vân Khuynh cũng khó chịu như vậy?
Chuyện này, đúng là anh đã làm không tốt......------ Nhóm dịch: Boss – App: Inovel ------
Vân Điềm thì Vân Điềm vậy, con cháu Vân gia, em gái lại gả cho người thừa kế duy nhất của Hoắc gia, cô vợ có thân phận như vậy cũng không tệ, không có năng lực thì không có năng lực, xem như anh đang nuôi mẹ mình, đưa cô ta về nuôi qua ngày là được rồi......
Nghĩ đến đây, thấy cưới Vân Điềm cũng có chỗ tốt, anh liền tạm chấp nhận hôn sự với Vân Điềm.
Anh không biết, suy nghĩ này, sau khi Vân Điềm gả cho anh đã hoàn toàn thay đổi.
Một người biết nóng biết lạnh, dùng chân tình đối đãi với người khác, chắc chắn đáng quý hơn so với một người chỉ biết nghĩ cách ăn tươi nuốt sống người khác, đặc biệt là người toan tính như Tiêu Trì!
Sau khi Tiêu Trì rời đi, mọi người đều lo lắng nhìn Vân Điềm: “Chị……chị thật sự muốn gả cho Tiêu Trì sao?”
“Ừm, chị muốn gả cho Tiêu Trì.” Vân Điềm ngọt ngào nói.
“Con gái, tại sao vậy?” Vân Tư Âm ngậm ngùi, nước mắt như muốn trào ra: “Có phải vì chị của con không? Nếu vì chị của con thì lại càng không nên, bao nhiêu năm qua ba với mẹ đã bạc đãi con với Vân Khuynh, tên vô sỉ đó trong mắt ba mẹ không đáng là gì, cho dù phải bồi thường toàn bộ Vân gia cho Tiêu gia cũng không vấn đề gì, quan trọng nhất vẫn là hai đứa con ở lại bên cạnh ba mẹ.”
Nói đến đây, Vân Tư Âm xúc động, tiến tới nắm lấy tay Vân Điềm: “Điềm Nhi, mẹ đã nhớ lại hết rồi, con là con gái của mẹ, con chỉ ra đời sau Khuynh Khuynh vài phút, là con gái thứ hai của mẹ, nhưng vì cái chết của chị con mà mẹ đã quên mất sự hiện diện của con, là mẹ có lỗi với con......”
“Mẹ, con không trách mẹ! Trước giờ con chưa từng trách mẹ, nhưng vì hạnh phúc của con và Vân Khuynh, hi vọng ba và mẹ hãy thành toàn cho con, lần này cho con được làm chị……Con, con thích anh ấy!”
“Chị thích Tiêu Trì?” Vân Tình bất ngờ, lên tiếng: “Chị mới gặp Tiêu Trì lần đầu mà đã thích anh ta, có phải vô lý quá không?”
Biết mình có thêm một người chị, Vân Tình vẫn chưa kịp hoàn hồn, nhưng vì trước giờ cô luôn muốn có một người chị, bây giờ lại có đến hai người chị một lúc, đương nhiên là cô vừa bất ngờ nhưng cũng rất phấn khích.
“Ba mẹ, em với mọi người không cần kinh ngạc như vậy, chị nói thật đó, thật ra đây không phải lần đầu chị gặp Tiêu Trì đâu.” Vân Điềm giải thích: “Sáu năm trước, chị đã gặp qua Tiêu Trì, anh ấy đã cứu mạng chị, chẳng qua là anh ấy không để ý đến chị thôi, nhưng chị vừa nhìn đã nhận ra anh ấy rồi. Tiêu Trì được huấn luyện như một con robot kiếm tiền cho Tiêu gia từ nhỏ nên tính tình mới lạnh nhạt như vậy, không hiểu cái gì là tình cảm, nhưng chị tin, sau khi gả cho anh ấy, chị có thể giúp anh ấy làm lại một con người bình thường.”
- ----- Nhóm dịch: Boss – App: Inovel ------
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
50 chương
44 chương
102 chương
10 chương
37 chương