Giang phu nhân đẩy cửa bước vào, vọt tới trước giường bệnh, mặt đầy lo lắng hỏi: “Thần Nhi, sao lại vào viện rồi? Đứa con này, sao không để mẹ bớt lo hả?” “Bác gái, chuyện lần này, đừng trách anh ấy, đều là bởi vì con......” Cố Du vội nói giúp cho Giang Mạc Thần, hổ thẹn cúi thấp đầu xuống: “Là lỗi của con, anh ấy vì cứu con mới bị Trương Thông tạt axit vào...... Thật sự rất xin lỗi, bác gái, bác muốn mắng, thì hãy mắng con đi!” “Trương Thông?” Giang phu nhân sửng sốt một chút, nhớ lại: “Chính là cậu trai lần trước bị bắt cóc chung với con sao?” “Là cậu ta,” Cố Du thành thật trả lời: “Cậu ta bị những tên lưu manh phế mất, nghĩ không thông, oán hận con, mang theo axit sunfuric đậm đặc chạy đến trường học, muốn hủy đi con, Mạc Thần đã cứu con.” Giang phu nhân trầm mặc một lát, lạnh lùng nói: “Dám ra tay với con dâu và con trai của mẹ, hừ! Trương gia cũng không cần ở trong thành phố này nữa!” Quay đầu, bà nói với Giang Mạc Thần: “Con trai, làm rất tốt, không uổng công mẹ dạy con, đàn ông thì nên ra dáng là đàn ông, lúc quan trọng phải bảo vệ tốt vợ của mình, bị thương để lại chút sẹo có là gì? Con làm rất tốt, mẹ tự hào vì con!” A? Cố Du mở to hai mắt, cô còn tưởng rằng Giang phu nhân sẽ quở trách mình liên lụy đến Giang Mạc Thần, Giang phu nhân lại khen con của mình bị thương tốt? “Cám ơn mẹ,” Giang Mạc Thần thừa cơ làm bộ yếu đuối: “Thế nhưng hiện giờ con thật sự rất đau a, hay là, chuyện của Trương gia, mẹ đi giải quyết giùm con đi? Tên Trương Thông kia, con chuẩn bị ném qua Cảng C để Lôi Đông Hãn “chiếu cố chiếu cố” hắn ta thật tốt! Mẹ không biết đó thôi, Trương Thông đó phế rồi, người của Trương gia còn dám chạy đến Cố gia bắt Du Nhi chịu trách nhiệm nửa đời sau của hắn, đống rác rưởi đó còn muốn cướp đi con dâu của mẹ đó!” “Cái gì? Còn có chuyện như vậy?” Giang phu nhân sa sầm mặt, giận dữ nói: “Mẹ thấy bọn người Trương gia thật sự chán sống rồi!” “Con trai, Du Nhi, các con đợi đi, mẹ bây giờ trở về xử đẹp bọn họ!” Giang phu nhân xoay người rời đi, đi tới bên cạnh cửa, lại quay đầu lại, nói với Giang Mạc Thần: “Con hãy dưỡng thương cho thật tốt, bị thương ngay lưng, tay chân đều có thể động, cũng đừng có chuyện gì cũng bắt con dâu mẹ đi làm, con mà làm con dâu mẹ bị mệt, mẹ sẽ tìm con tính sổ đó!” Thiên vị đến nỗi, sắp ra đến nước ngoài luôn rồi. Cố Du liền thấy hơi ngượng Giang Mạc Thần còn lớn tiếng trả lời: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, bà xã của con con còn không biết đau lòng sao? Mẹ đi mau đi, đi xử lý chuyện của Trương gia đi! Giang phu nhân lúc này mới yên tâm rời đi. “A, đau quá, có phải thuốc giảm đau hết rồi không? Sao lại đau đến thế? Rát quá~” Giang phu nhân vừa đi, Giang Mạc Thần bỗng nhiên kêu đau. Cố Du vội lo lắng hỏi: “Đau chỗ nào? Đau nhiều lắm sao? Em đi gọi bác sĩ......” Không cần gọi bác sĩ, Giang Mạc Thần lập tức ngăn Cố Du lại: “Bác sĩ nhiều nhất cũng chỉ lại cho anh dùng thêm một lượng thuốc giảm đau, thứ đó dùng nhiều cũng không tốt.” “Vậy...... phải làm sao đây? Có cách giảm đau tốt hơn không?” Cố Du hỏi. “Đương nhiên là có!” Giang Mạc Thần đổi một tư thế tương đối thoải mái, chỉ chỉ môi của mình: “Em hôn chỗ này một cái, cơn đau của anh sẽ bớt được 1 chút.” Cái gì? ----------Nhóm dịch Boss – App iNovel---------- Mặt Cố Du đỏ lên: “Đã thành ra vậy rồi, còn không đàng hoàng! Không đàng hoàng chỗ nào? Giang Mạc Thần lại rất nghiêm túc nói: “Em không biết tâm niệm của con người là thứ kiên cường nhất trên đời này sao? Chỉ cần em hôn anh một cái, trạng thái tinh thần anh tốt, tâm niệm bên trong cảm thấy không đau, cơ thể bớt đau, cái này giống như khi em đặc biệt lo lắng 1 chuyện nào đó, dù cho bị con muỗi cắn cũng cảm thấy không quá đau không quá ngứa vậy. Cố Du nghĩ nghĩ, hình như cũng tìm không ra lý do gì để phản bác, huống chi vết thương này của Giang Mạc Thần, đúng là bởi vì mình. Thế là, cô cắn răng một cái, cúi đầu xuống, nhanh chóng ở trên môi của Giang Mạc Thần hôn một cái, rồi nhanh chóng lùi về: “Xong rồi.” Vậy là xong rồi? Giang Mạc Thần rõ ràng không hài lòng lắm, anh còn chưa có cảm giác gì. “Ừm, đỡ hơn 1 chút, thế nhưng, hình như còn có chút đau? Vậy...... có lẽ là thuốc không đủ liều lượng. “Anh......” Đừng được nước làm tới. “Đau, đúng đúng đúng, lại đau rồi.” Giang Mạc Thần nhíu chặt lông mày, một bộ mặt anh rất cần sự an ủi. Cố Du đành phải cúi người lần nữa. Giang Mạc Thần nhân lúc này, đưa tay ôm lấy cô, sau đó hôn lên môi cô thật sâu, cuối cùng cũng có thể thưởng thức kĩ một phen. Một nụ hôn rất dài, mãi đến khi Cố Du sắp thở không nổi, Giang Mạc Thần mới buông cô ra. Rồi sau đó, anh nhìn gương mặt thẹn thùng của Cố Du, nghiêm túc nói: “Vật nhỏ, em đừng lo lắng, cái này đau, anh cam tâm tình nguyện chịu thay em, nếu người bị thương là em, anh nghĩ ta anh có lẽ sẽ giận đến chơi chết thằng khốn đó! Cho dù là em không bị thương, bây giờ nhớ lại, anh vẫn còn chút sợ, anh sống nhiều năm như thế, lần đầu tiên lấy tính mạng của mình đi bảo vệ một người. Anh tin chắc đây chính là tình yêu! Anh cũng rất vui người này là em, cho nên, đừng có né tránh anh nữa, gả cho anh, làm vợ của anh, sau này mỗi một ngày, ở bên cạnh anh, đâu cũng không đi, có được hay không?” Trong lòng Cố Du vừa chua vừa ngọt, chua, là bởi vì Giang Mạc Thần cũng đã bị thương nặng thế này, vẫn còn cười nói anh không đau, là cam tâm tình nguyện. Ngọt, là bởi vì người đàn ông này thật sự rất ấm, ấm đến tận xương cốt và linh hồn của cô. Kiếp này, có thể có một người tốt với cô thế này, cô còn có gì không vừa lòng đây. “Được!” Cô gật đầu, trả lời 1 cách rõ ràng: “Em gả cho anh, chờ khi anh xuất viện, chúng ta đi lấy giấy hôn thú!” - ---------Nhóm dịch Boss – App iNovel----------