Màng mắt của Dương liễu híp lại chút, Cao Thúy Lan đây là muốn tìm mấy người đàn ông luân phiên cưỡng bức Vân Khuynh? Quả nhiên đủ ác! Ha! Đối với con nha đầu đê tiện kia, đương nhiên càng ác càng tốt! Đợi khi con nha đầu đê tiện kia không còn trong sạch, trở thành người mà thằng nào cũng có thể lên, Vân Bính Hoa và Tô Tương sẽ càng không để ý tới cô nữa, đến lúc đó, xem ai còn có thể che chở cho cô ta! Lúc con nha đầu đê tiện đó không còn mặt mũi ra gặp người ta, cũng sẽ không còn ai nhớ tới Vân gia còn có một đại tiểu thư! Còn Dương Liễu cô, sẽ trở thành thiên kim quý nữ chân chính của Vinh Thành. Cũng không uổng công lúc trước cô ra tay độc ác làm chuyện đó...... Nhưng mà, chỉ là thiên kim quý nữ, còn chưa đủ, con gái nuôi của Vân gia, chẳng qua chỉ là ăn cơm của Vân gia, mặc đồ của Vân gia mà lớn lên, không có quan hệ máu mủ thân thích, cũng không có quan hệ thân thích trên pháp luật, giống như là vật nuôi của Vân Bính Hoa và Tô Tương nuôi vậy, cô phí hết tâm tư làm bọn họ vui lòng, mới có thể có được sự quan tâm chăm sóc của bọn họ...... Nhưng Dương Liễu cô cho tới bây giờ cũng không tin trên đời này sẽ luôn tốt đẹp, hai ông bà già kia, đối xử với con gái ruột của mình tệ bạc như vậy, ai biết sau này cũng sẽ trở mặt vô tình với cô không? Cách duy nhất, chính là mau chóng nắm trong tay tiền của Vân gia, sau đó mang theo số tiền kia gả vào Lục gia, sinh một đứa con họ Lục, trở thành nữ chủ nhân làm chủ Lục gia. Dương Liễu nhất định sẽ trở thành người mà ai cũng ghen tị trong Vinh Thành, quý phu nhân hào môn quý được ngưỡng vọng! Nghĩ tới đây, Dương Liễu đặt tay lên bụng mình, trên mặt tỏ ra đắc ý. Hiện tại, chuyện cô phải làm, chính là tỏ ra đáng thương lấy sự đồng tình, thỉnh thoảng nhắm đúng thời cơ đâm Vân Khuynh một hai nhát dao, thêm dầu vào lửa để Lục Văn Bân và Vân Khuynh ly hôn, sau đó đợi đến lúc mang theo đồ cưới hậu hĩnh gả vào Lục gia, dưỡng thai thật tốt, sinh đứa bé này ra. Mặc dù, đứa bé này —— Cũng không phải của Lục Văn Bân. Đương nhiên không thể nào là của Lục Văn Bân, Dương Liễu cô cũng không phải loại người tự cho mình là thanh cao sạch sẽ như Vân Khuynh, người sống trên đời, chỉ vài chục năm, thì nên kịp thời hưởng lạc! Lúc trước cô ngoại trừ dụ dỗ Lục Văn Bân, còn có mấy lốp xe dự phòng. Mấy ngày khoái lạc với Lục Văn Bân, cô còn đồng thời cùng bốn tên đàn ông khác khoái lạc qua, ai biết đứa bé này là của ai? Chỉ cần Lục Văn Bân tin là của anh, đứa bé này chính là cháu đích tôn của Lục gia! Quyết định xong chủ ý, Dương Liễu rón rén rời đi. Cùng lúc đó, vùng ngoại ô phía Đông, nhà số 8 của biệt thự Thiên Lộc. Vân Bính Hoa cùng Tô Tương mang theo một luật sư và bốn tên bảo vệ, đi vào cửa lớn, lượn quanh biệt thự một vòng, mới tìm thấy Vân Khuynh trong cái đình. Vân Khuynh đang cắt giấy hoa. Cô mặc bộ quần áo phong phanh, mặt tái nhợt không chút máu, vài sợi tóc có chút xốc xếch tùy ý hất lên, gió thổi qua liền hất lên, giống như cô sẽ bị gió thổi bay bất cứ lúc nào, cơ thể lại quỳ thẳng trước quan tài của lão phu nhân, cầm trong tay cây kéo, đem giấy trắng cắt bỏ, cắt thành một tờ giấy hoa sinh động như thật...... Đây là giữ đạo hiếu cho lão phu nhân, đồng thời đích thân chuẩn bị hậu sự của lão phu nhân. Nhìn thấy Vân Khuynh thế này, Vân Bính Hoa cùng Tô Tương đứng ở tại chỗ, bỗng nhiên không biết nên làm sao mở miệng nói chuyện mà hôm nay bọn họ muốn làm khi tới đây Vân Khuynh ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn qua Vân Bính Hoa cùng Tô Tương, ánh mắt rơi trên cái nơ cổ màu xanh trên người Vân Bính Hoa và chiếc váy tím mùa đông trên người Tô Tương, cười lạnh một tiếng: “Mấy người tới đây làm gì?” “Chắc cũng không phải tới gặp bà nội...... Vậy chính là tới tìm tôi?” Cô lại nhìn lướt qua luật sư đi theo sau Vân Bính Hoa và Tô Tương: “Luật sư Triệu cũng tới? Vậy chính là đến ép tôi từ bỏ tài sản của Vân gia.” Mặt Vân Bính Hoa đổi sắc: “ Vân Khuynh, con nói bậy gì đó? Ba mẹ là ba mẹ của con, sao con có thể nói ba mẹ ép con?” Bọn họ hôm nay tới, đúng là muốn bảo Vân Khuynh ký tên trên tờ giấy từ bỏ quyền thừa kế, Vân lão gia tử và lão phu nhân đều đã qua đời, mặc dù bọn họ đồng ý chuyển nhượng hết tài sản của Vân gia cho Dương Liễu, nhưng dù sao thì Vân Khuynh mới là con gái ruột của bọn họ, nếu như Vân Khuynh muốn giành lấy, trên pháp luật là không qua được. Vả lại, trước khi lão gia tử qua đời, 60% cổ phần đó xử lý như thế nào, là có ba điều kiện kèm theo. Điều kiện thứ nhất, chính là Vân Khuynh kết hôn, có chỗ dựa tốt. Điều kiện thứ hai, là lão phu nhân đồng ý đem quyền xử lý giao cho Vân Bính Hoa. Điều kiện thứ ba, là Vân Khuynh không có ý kiến gì với việc xứ lý cổ phần, hoặc là tự nguyện từ bỏ phần tài sản này. Không thể không nói, lão gia tử và lão phu nhân, đều cực kỳ yêu thương đứa cháu gái ruột Vân Khuynh này, ngược lại đối xử với thằng con trai Vân Bính Hoa và con dâu Tô Tương này khá lạnh nhạt. Thật ra đây cũng chính là một trong các nguyên nhân mà Vân Bính Hoa nhiều năm qua luôn không thích Vân Khuynh. Ông không thể nào chấp nhận được được mình thân là người nắm quyền Vân gia, lại chỉ là có tiếng mà không có miếng, đối với mọi thứ của Vân gia, cũng không có quyền xử trí...... “Không có ép tôi?” Vân Khuynh lại cười một tiếng, nói tiếp: “Vậy thì tốt, hai người hãy quỳ xuống, nói lời xin lỗi với bà nội, sau đó rời khỏi nơi này.” “Xin lỗi?” Tô Tương nhìn thoáng qua tấm vải trắng kia, cỗ quan tài màu đen nhánh ghim hoa trắng, trong lòng có chút chột dạ, cắn răng, mới dám tiến lên nửa bước, nhẹ giọng thuyết phục Vân Khuynh: “Khuynh Nhi, chuyện của bà nội con, là chuyện ngoài ý muốn, Liễu Nhi lúc ấy cũng không phải......” “Không phải cái gì? Vân Khuynh bỗng nhiên đứng lên, trong đôi mắt thanh tịnh tràn đầy hận ý lạnh lẽo: “Không phải trách bà nội cản trở cô ta lấy mất tài sản của Vân gia sao? Không phải sợ bà nội ngăn cản con đường trở thành đại thiếu phu nhân của Lục gia của cô ta sao? Không phải có ý mưu sát, cố ý đẩy bà nội từ trên lầu xuống té chết sao?” “Nghịch nữ! Mày im miệng cho tao!” Vân Bính Hoa sa sầm mặt, nổi giận đùng đùng răn dạy Vân Khuynh: “Tao đã cảnh cáo mày, bà nội mày là tự ngã, tất cả mọi người đều nhìn thấy, mày còn cắn chết không chịu buông Liễu Nhi ra, mày có rắp tâm gì? Nếu như mày còn dám nói hươu nói vượn, tao sẽ lấy tội vu oan người khác đưa mày vào trong tù hối cải! Mày......” “Ầm ầm!” Bầu trời bỗng nhiên vang lên một tiếng sét, tiếng vang rất lớn, dọa đến người Vân Bính Hoa run lên, lời nói phía sau đều nuốt trở lại vào bụng. “Ha ha” Vân Khuynh nhẹ nhàng nở nụ cười, trong nụ cười đó tràn đầy sự thất vọng và châm chọc. Cô biết tại sao Vân Bính Hoa lại sốt ruột như thế—— Chẳng phải là bởi vì luật sư và bảo vệ đều ở đây sao, sợ bọn họ sẽ nghi ngờ nguyên nhân cái chết của lão phu nhân, sau đó ảnh hưởng đến thanh danh của Dương Liễu sao? Bọn họ không nỡ để Dương Liễu chịu chút xíu ủy khuất nào, sao lại quên mất, người chết nằm ngay trước mặt bọn họ chính là mẹ của bọn họ chứ? Đồng thời, còn ở trước mặt ba của bọn họ! “Vân Khuynh tôi, họ Vân, tôi không có một cô em gái họ Dương!” “Mẹ mất, các người không đi chuẩn bị tang lễ, không tận cái hiếu cuối cùng, ngược lại một lòng muốn che chở hung thủ giết người, còn tuyên bố muốn đưa con gái mình vào tù? Vân Bính Hoa, Tô Tương, tôi có nói qua, hai người thật sự không xứng làm con cái, cũng không xứng làm cha làm mẹ?!” “Nghịch nữ! Mày nói chuyện thế này sao? Đừng quên, tụi tao là cha mẹ của mày! Vân Bính hoa tức đến rống to. “Cho nên, từ hôm nay trở đi, Vân Khuynh tôi, không có cha mẹ!” Trong lòng Vân Khuynh đang chảy máu, cô nghĩ cô rốt cuộc cũng nói ra hết những lời này, cũng chính là chuẩn bị cắt đứt quan hệ với cha mẹ mình. Mong có được tình yêu của bọn họ nhiều năm như vậy, bây giờ, đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi. “Con...... Khuynh Nhi, con đây là...... Ý gì?” Tô Tương tái mặt, bắt đầu hối hận. “Ý nghĩa trên mặt chữ.” Vân Khuynh lạnh lùng nói. “Được lắm! Con nghịch nữ mày!” Vân Bính Hoa hung tợn nói: “Tụi tao sinh mày ra, nuôi mày lớn thế này, mày báo đáp tụi tao như vậy sao? Lại muốn đoạn tuyệt quan hệ với tụi tao?” “Con nha đầu chết tiệt mày quả nhiên là không có lương tâm, lúc trước sinh ra liền hại Tương Tương xém chút mất mạng, hiện giờ lại làm ra chuyện đại nghịch bất đạo này, sớm biết như thế, lúc mày vừa ra đời, tao nên một tay bóp chết mày!” “Vân Khuynh chuẩn bị xong tâm lý, nhưng nghe lời nói này của Vân Bính Hoa, vẫn như bị vô số con dao đâm vào vậy, vừa đau, vừa lạnh. Đây chính là ba của cô, hận không thể bóp chết cô. Vân Bính Hoa nói xong những lời này, lại càng tức giận, thế là, ông xoay người, giật lấy túi văn kiện từ trong tay luật sư, lấy giấy từ bỏ quyền thừa kế từ trong đó ra, lại cầm một cây viết ký tên, ném hết lên người Vân Khuynh: “Mày không muốn làm con gái của Vân Bính Hoa tao? Vậy thì tốt! Lập tức ký tên! Sau khi ký xong, tao chỉ xem như tao cho tới bây giờ chưa từng sinh qua nuôi qua mày! Vân Khuynh đã chết lặng, trên mặt cũng không có chút xíu bi thương và phẫn nộ, ngược lại xoay người nhặt mấy tờ giấy A4 lên, nhìn kĩ một lần. Cô phát hiện, Vân Bính Hoa và Tô Tương muốn bắt cô từ bỏ quyền thừa kế, không chỉ quyền xử trí của 60% cổ phần đó, còn bao gồm 20% cổ phần vốn có trong tay cô, bọn họ yêu cầu cô đem 20% cổ phần này, vô điều kiện chuyển nhượng cho Dương Liễu. “Vân Bính Hoa, Tô Tương, hai người không cảm thấy, hành vi của hai người lúc này, thực sự quá buồn cười sao? Vân Khuynh cầm tờ giấy từ bỏ quyền thừa kế trong tay, giọng điệu bình tĩnh: “Tôi là người của Vân gia, cho nên, cho dù là sau khi gả vào Lục gia, tôi cũng chỉ là bỏ ra quà cưới của tôi đi giúp Lục gia, chưa từng có ý gì với 20% cổ phần của Vân gia, chỉ vì, tôi biết, đây là gốc rễ của Vân gia. —— Tôi không thể vì giúp cho Lục gia, mà lỗ mất Vân gia! Nhưng hai người thì sao, muốn lấy 60% cổ phần về tay, sau đó chuyển nhượng cho con gái nuôi vậy thì thôi, lại còn muốn dòm ngó tới cổ phần của tôi? Hai người thật sự cho rằng, tôi sẽ ngồi nhìn các người đem tâm huyết cả đời của ông nội bà nội đưa không cho một người ngoài sao?” “Mày......” Vân Bính Hoa trừng lớn đôi mắt, ông không nghĩ tới, Vân Khuynh vậy mà lại nói như thế. Đây còn là đứa con gái từ nhỏ đến lớn, một lòng chỉ muốn có được tình yêu thương và sự quan tâm của ông và Tô Tương sao? Tại sao, nó xa lạ đến ông cũng thấy kiêng kị? Vân Khuynh nhìn qua Vân Bính Hoa, nói tiếp: “Vân thị, là ông bà nội dựng lên bằng hai bàn tay trắng, dùng máu và mồ hôi tạo dựng nên, ông thân là con của họ, trở thành người con giàu có là chuyện bình thường, nhưng bởi vì tính cách ông mềm yếu, năng lực có hạn, gặp chuyện không thể bình tĩnh, còn có chút cực đoan, ông nội và bà nội cũng không có đem các quyền quyết định của Vân thị giao cho ông, ngược lại lúc tôi mười tuổi, liền bắt đầu bồi dưỡng tôi. Rất nhiều mối làm ăn của Vân thị, đều chỉ có tôi là rõ nhất, quyền xử trí cổ phần của Vân thị, tôi cũng là người đầu tiên. Cho nên, chỉ cần tôi không chịu từ bỏ, đừng nói là đứa con gái nuôi Dương Liễu không chút quan hệ máu mủ gì với Vân gia kia không chiếm được một đồng tài sản của Vân gia, ngay cả hai người, cũng không chiếm được!”