Ý của câu này, Vân gia muốn nhận lại Vân Khuynh, phải thương lượng với Giang gia trước. “Giang phu nhân muốn nói cái gì có thể nói thẳng ra, không cần vòng vo.” Vân Đình lạnh khuôn mặt nói, “Nhưng Vân Khuynh là con gái của Vân Đình tôi đây, thứ chảy trong máu, là thay đổi không được.” Lời nói này tương đương là thừa nhận Vân Khuynh là con gái của Vân gia, hơn nữa, Vân gia tuyệt đối sẽ không từ bỏ đứa con gái này. Giang phu nhân không phản bác lời của Vân Đình, chỉ nói, “Đứa con Khuynh Khuynh này là có phúc khí đấy, chỉ là phúc khí của nó đều là do bản thân tìm được, tôi vẫn còn nhớ lần đầu tiên tôi nghe đến nó, là Vân Bính Hoa và Tô Tương vì một đứa con gái nuôi ác độc, vu khống Khuynh Khuynh là kẻ thứ ba chen vào tình cảm yêu đương của người khác, nực cười là bụng của đứa con gái nuôi kia lớn vậy còn ngụy trang lương thiện, Mạc Thần nhịn không nổi, đã giận dữ xử lý mấy tên cực phẩm kia. Sau này, tôi cố ý đi tìm hiểu chuyện của Vân Khuynh, mới biết được nó từ nhỏ đã ở Vân gia chịu đựng nhiều ấm ức, Vân Bính Hoa và Tô Tương không có năng lực còn ngang ngược làm màu, lão phu nhân và lão gia tử của Vân gia chỉ có thể để Vân Khuynh tuổi tác còn trẻ thế này gánh vác trọng trách của Vân thị, nói là yêu thương, tôi lại cảm thấy lại là một kiểu áp bức khác. Bọn họ bóc lột đi thời gian của Vân Khuynh, nó không có tuổi thơ, không có sở thích của bản thân, không có thời gian tự do đầy đủ, con gái người ta đi dạo phố, quen bạn, du lịch, yêu đương, giải trí nhàn rỗi, nó lo lắng đến lợi nhuận của mỗi quý mỗi năm, lòng nó tốt bụng, không cảm thấy là khổ, cố gắng hết sức giúp Vân gia kiếm tiền, huấn luyện bản thân thành nữ cường nhân không gì đả kích được. Nhưng cho dù là như vậy, đám người đó cũng không vừa lòng, lại một lần áp bức nó, đày đọa gấp đôi lên cơ thể và tinh thần của nó, Vân lão gia tử và Vân phu nhân vì muốn để Vân gia tiếp tục phồn vinh, đem hôn nhân của cô gắn kết với cổ quyền, Vân Bính Hoa và Tô Tương vì muốn lấy được cổ quyền, liền hợp tác gạt hôn với Lục gia. Nó qua loa gả cho Lục Văn Bân của Lục gia, tưởng rằng có thể tạm thời tẩu thoát được chuyện phiền phức của Vân gia, nhưng lại rơi vào sự áp bức giữa hai nhà Vân gia và Lục gia, cố gắng như thế đi giúp đỡ tất cả mọi người, nhưng lại bị người ta tính kế, đợi đến lúc Vân lão phu nhân qua đời, bọn họ còn ở tang lễ ép nó. Vân tiên sinh, tôi biết gia đình ông còn có hai đứa con đã trưởng thành, nhưng không biết ông là từ lúc nào để chúng nó tự mình gánh vác một số chuyện, nhưng trong những năm vừa qua, Vân Khuynh cuối cùng chỉ có một mình nó. Không có ai cho nó nương tựa, không có ai bảo vệ nó, không có ai trao sự ấm áp cho nó, không có ai cho nó quan tâm và an ủi, khổ rồi, mệt rồi, đau rồi, tổn thương rồi, ấm ức rồi, nó chỉ có thể tự mình gánh lấy, cho dù khóc, cũng chẳng có ai xem. Nghe nói, bao nhiêu năm nay, nó ngay cả sinh nhật cũng chưa từng trải qua. Cho nên, tôi một chút cũng không cảm thấy người của Vân gia đối xử tốt gì với nó, nhưng nó lại chỉ có thể trong hoàn cảnh đó lớn lên trở thành một đứa con ngoan ưu tú kiên cường hiền lành, người của Vân gia, nó chỉ trách qua Vân Bính Hoa, Tô Tương và Dương Liễu, thậm chí gần đây, Tô Tương bệnh rồi, nó và Nhất Hàng còn lấy tiền cho bọn họ. Đứa con ngoan như thế, tôi mơ cũng muốn lấy được, đương nhiên là nhận nó rồi, bây giờ biết được ba mẹ ruột của nó không phải là Vân Bính Hoa và Tô Tương, tôi vui thay cho nó, nhưng nếu như hai vị nhận nó về, không thể đối xử tốt với nó, Giang gia cho dù không bằng với Vân gia các vị, cũng sẽ không để các vị dẫn người đi.” “Giang phu nhân, nhìn bà nói.” Hoắc Thành Quân đợi lời nói của Giang phu nhân vừa nói xong, mới tiếp lời nói. “Giang phu nhân, Giang gia đã công bố với bên ngoài Khuynh Khuynh là con gái của Giang gia, Vân tiên sinh đâu phải là người không nói đạo lý, sẽ không tiêu diệt Giang gia đâu, bà là lo lắng thừa! Khuynh Khuynh ngày xưa sống không tốt, đó cũng đã qua rồi, bây giờ nó có Giang gia, còn có Hoắc gia chúng tôi, nếu như Vân gia là thương yêu nó thật, ai còn dám ức hiếp nó nữa? Có những chuyện, phải nhìn về phía trước, Khuynh Khuynh và Nhất Hàng lập tức phải tổ chức đám cưới, ngày tháng sau này là chúng nó qua, chúng ta làm trưởng bối, có thể mong đợi được chúng nó là đủ rồi. Nhưng mà……” Nói đến đây, chủ đề của Hoắc Thành Quân chuyển đổi, ngoảnh đầu hỏi Vân Đình, “Không biết Vân tiên sinh và Vân phu nhân lần này qua đây, là có dự định như thế nào? Nếu như muốn dẫn Khuynh Khuynh đi kinh thành, sợ là không thể được, sự nghiệp của nó và Nhất Hàng đều ở bên Vinh Thành, một ngày hai ngày không động được, may mà Vinh Thành và kinh thành cách cũng không xa lắm, thường xuyên đi lại vẫn rất tiện lợi.” Vân Đình im lặng một hồi, nói, “Lời nói của hai vị phu nhân, tôi đều biết rồi, tôi sẽ xử lý thỏa đáng chuyện này.” Đây là đem lời nói của Giang phu nhân và Hoắc Thành Quân nghe hiểu rồi. Liên quan về những tình hình sinh hoạt trong những năm vừa qua của Vân Khuynh ở Vinh Thành Vân gia, Vân Đình đã lấy được thông tin, cũng xem qua một lần, trong lòng đương nhiên cũng có chút không mấy dễ chịu. Con gái của Vân Đình ông, không ngờ lại chịu nhiều khổ đau đến thế? Đều là lỗi lầm của ông, nếu như năm đó ông không có tổn thương Âm Âm, không có ép Âm Âm rời khỏi ông, đứa con này sẽ an toàn sinh ra bên cạnh ông, từ nhỏ đã hưởng thụ mọi thứ của Vân gia, nhận được sự chăm sóc tốt nhất, giáo dục tốt nhất, quan trọng nhất là, ông và Âm Âm sẽ cho được tình thân thật nhất cho nó, như Vân Tình và Vân Thiên vậy. Nhưng Giang phu nhân ở trước mặt ông đơn giản tường thuật lại những ấm ức và khổ đâu cô chịu qua, ông chỉ cảm thấy càng áy náy hơn, trước khi đến sự tự tin tưởng rằng Vân Khuynh nhất định sẽ nhận lại bọn họ cũng giảm đi rất nhiều. Cô tự lập tự cường, không có gì để mất đi, nếu như cô không muốn sở hữu nữa, có quan hệ huyết thống thì có làm sao, ông và Âm Âm căn bản không có tư cách yêu cầu cô cái gì! Chỉ mong rằng trong lòng cô đối với tình thân còn khát vọng, chỉ mong rằng Âm Âm có thể thuyết phục được cô nhận lại bọn họ, nếu như không thế, ông và Âm Âm nửa đời còn lại, đều sẽ khó ngủ yên được! Nghĩ đến đây, trong lòng Vân Đình cũng phủ một lớp thương tổn, ngày xưa, ông chỉ nợ Âm Âm một người, bây giờ, lại nợ thêm một người, cả đời này, cũng không biết có thể trả hết được không……