Không nghĩ tới, người mà ông phái đi lại nảy sinh tình cảm với một nữ bác sĩ trong bệnh viện nên ở lại Vinh thành. Buổi sáng, chính người này gọi điện thoại cho ông, nói là có người muốn điều tra lại tình hình sinh con của Âm Âm năm đó, một phần là vì muốn tìm hiểu lai lịch của bản thân, cô gái đó tên là Vân Khuynh. Vân Khuynh, Vân Tinh, sao hai cái tên lại giống nhau như vậy. Có khi nào năm đó bệnh viện sai sót, đứa con của ông và Âm Âm chưa hề chết? Mà đứa bé bị chết là con của người khác? Suy đoán như vậy, Vân Đình vô cùng vui mừng, ông cũng hi vọng điều mình suy đoán là thật, nếu đúng như vậy Âm Âm sẽ không cần phải đau khổ dằn vặt nữa, ông sẽ để cô gái đó nhận tổ quy tông, bù đắp cho cô thật tốt. Đền bù người sống, đương nhiên so với đền bù người chết dễ dàng hơn nhiều. “Đình ca, anh nói vậy là sao, Tinh Tinh……đã đi rồi, sao có thể trở lại được nữa.” Vân Tư Âm nói, trong mắt tràn đầy bi thương: “Em biết anh không thích nghe những lời này, nhưng hôm nay là ngày giỗ của Tinh Tinh, thôi thì em nói vài câu, anh vừa ngang ngược lại bá đạo, nếu em chết đi, anh cũng đâu có sống đơn độc một mình, Thiên nhi dù đã lớn nhưng vẫn còn phải dựa dẫm vào anh, Vân gia cũng không thể không có anh, em……thôi thì em cố gắng sống thêm vài năm vậy.” “Âm Âm, em còn nhớ lúc em sinh con ở bệnh viện tư ở Vinh thành, nằm kế bên em còn có một sản phụ khác?” Vân Đình không định nói với Vân Tư Âm sớm như vậy vì ông chưa nắm chắc 100%, nhưng ông không muốn thấy bà cứ ủ rũ rồi nói những câu như vậy nên đành sốt ruột nói ra. “Dạ, nhớ chứ, chỉ là không nhớ rõ lắm.” Vân Tư Âm nhớ lại năm đó: “Em không nhớ rõ dáng vẻ của người đó, nhưng trong phòng lúc đó chỉ có em và cô ấy, cùng sinh con gái, chồng cô ấy cũng họ Vân, đặt tên con là Vân Khuynh, cũng na ná như tên của Tinh Tinh, lúc đó em đã rất ngưỡng mộ cô ấy, đi sinh con mà có chồng ở bên cạnh, còn sinh ra đứa con khỏe mạnh như vậy.” Nghĩ tới đây, Vân Tư Âm lại thở dài một hơi: “Nói đến đây thì em mới nhớ, em cũng đã gặp qua đứa bé đó, đứa bé đó và con mình đều nằm trong lồng giữ ấm, sau đó anh tới tìm em, em tới phòng giữ ấm thăm con thì nhìn thấy đứa bé đó.” “Cô bé đó cũng sắp kết hôn rồi, gả cho con của Hoắc Thành Quân.” “Hoắc Thành Quân? Hoắc tỷ tỷ?” Vân Tư Âm hơi kinh ngạc: “Chính là người mà nhân phẩm cực tốt, khí chất cực kỳ cao quý, Hoắc tỷ tỷ?” Sắc mặt Vân Đình thay đổi. - ---- Nhóm dịch: Boss – App: Inovel ------ Dạ tiệc năm đó, có một số người đã tạt rượu đỏ lên váy của Âm Âm, Hoắc Thành Quân đã ra tay giải vây cho bà, còn dùng chút kỹ xảo giúp bà ăn diện lại, giúp bà xuất hiện còn lộng lẫy hơn trước, vì Hoắc Thành Quân lớn hơn bà vài tuổi nên bà liền kêu một tiếng chị. Chỉ là một chuyện nhỏ như vậy, nhưng bà lại nhớ rất rõ ràng. Cái gì mà đặc biệt tốt? Đặc biệt cao quý ưu nhã? Ông chỉ thừa nhận Âm Âm la người phụ nữ đặc biệt tốt, đặc biệt cao quý ưu nhã mà thôi. Nhưng mà...... “Phải, chính là bà ấy.” Vân Đình che giấu mùi giấm nồng nặc của mình, nói tiếp: “Gần đây anh nhận được tin tức, con của Hoắc Thành Quân, Hoắc Nhất Hàng dẫn theo vợ sắp cưới của mình là Vân Khuynh đến bệnh viện tìm hiểu tin tức về em.” “Tin tức về em?” Vân Tư Âm kinh ngạc: “Họ tìm hiểu tin tức về em làm gì? Em chỉ là có tiếp xúc qua với Hoắc tỷ tỷ, không có bất cứ quan hệ gì với con hay chồng của chị ấy.” “Ừm, anh cũng nghĩ vậy, nên cố gắng nghe ngóng thì biết được bọn họ tìm hiểu tin tức về em là vì Vân Khuynh nghi ngờ thân phận của mình nên muốn tìm hiểu về em để xác thực lại.” “Hả?” Vân Tư Âm sửng sốt, nói: “Thân thế Vân Khuynh có vấn đề? Mà cho dù có vấn đề thì có liên quan gì đến em, tìm hiểu thân thế của em làm……” Nói đến đây, bà bỗng khựng lại, nhìn lại cái tên trên bia mộ. Vân Tinh...... - ----- Nhóm dịch: Boss – App: Inovel ------