“Đi đâu?” Cố Du hỏi.
“Em đi rồi sẽ biết,” Giang Mạc Thần mỉm cười: “Em đi rồi sẽ biết”
Cố Du không nghĩ tới, nơi mà Giang Mạc Thần dẫn cô đi lại là một viện mồ côi ở ngoại ô thành phố.
Sau khi xuống xe, một đám con nít lập tức vây tới, vui vẻ gọi anh ta: “Anh Mạc Thần! Cuối cùng anh cũng đến thăm chúng em.”
“Kẹo đường, anh Mạc Thần kẹo đường của em đâu?”
“Nơ kẹp tóc của em đâu?”
“Chong chóng chong chóng, chong chóng của em!”
“Em......”
Mặt Giang Mạc Thần hiện lên một nụ cười vui vẻ nhẹ nhõm: “Có! Đều có!”
Anh mở cóp xe phía sau ra, Cố Du mới phát hiện, bên trong đựng đầy đồ, và đều được chia làm từng cái từng cái túi nhỏ, những đứa trẻ có thể đi được đều cầm nổi.
“Tất cả các em lại đây nào, đem quà mà anh mang cho các em đều bưng đến chỗ mẹ viện trưởng nào, được không?” Giọng Giang Mạc Thần ôn hòa, đặt từng cái từng cái túi vào trong tay của các đứa trẻ đang giơ ra, mỗi một đứa trẻ bước tới lấy đi một cái túi, anh đã chính xác gọi tên của những đứa trẻ đó, cũng khen một câu “em thật giỏi!”
Trong ánh mặt trời, gió nhè nhẹ, một công tử nhà giàu tao nhã mặc một bộ đồ tây màu trắng, mặt nở nụ cười đưa những túi quà hộp quà đã được đóng gói tinh tế trong tay từng cái từng cái đưa cho bọn nhỏ đang vây quanh bên người, thỉnh thoảng lại sờ đầu bọn nhỏ, nhẹ nhàng nhéo 1 chút khuôn mặt nhỏ nhắn của bọn nhỏ, cảnh tượng này, ấm áp cảm động!
Ngay cả cái tay bị thương băng bó quá lố của anh cũng không còn bình yên như vậy.
Lòng Cố Du lại dấy lên một cảm giác khác, một tia tình cảm bắt đầu lặng lẽ sinh trưởng, trong đầu cô nghĩ đến bốn chữ “bạch mã hoàng tử”, mặc dù Giang Mạc Thần lúc này không có cưỡi ngựa trắng, nhưng trên người anh giống như có một lớp ánh sáng, dễ dàng có thể tìm tới lòng cô gái đang nhìn về phía anh.
- ----- Nhóm dịch: Boss – App: Inovel ------
Thì ra, Giang phu nhân nói anh thường xuyên làm từ thiện là thật, nếu như không thật lòng, sao anh có thể chuẩn bị nhiều quà cho các cô nhi thế chứ, và sao có thể chính xác gọi tên từng đứa trẻ mà không sai 1 chữ?
Nhưng mà, anh dẫn cô tới đây, chính là muốn cô nhìn thấy mặt khác của anh?
Một Giang Mạc Thần lương thiện, dịu dàng, chu đáo tỉ mỉ?
Nếu như phải, anh thành công rồi!
Lúc này, có đứa nhóc gan lớn xíu xoay người, đứng trước mặt Cố Du: “Chị xinh đẹp, chị chính là chị dâu mà anh Mạc Thần tìm cho chúng em sao?”
Biểu cảm trên mặt Cố Du lập tức có chút mất tự nhiên.
“Chị dâu cái gì chứ, có cần phải gọi thân mật thế không.
Câu tiếp theo, đứa trẻ lại nói: “Chị nhất định chính là chị dâu chúng em, chị dâu, em nói lời thì thầm cho chị nghe, anh Mạc Thần chuẩn bị cho chị một sự ngạc nhiên cực lớn nha!”
Cố Du hơi sửng sốt, cười.
Lời thì thầm cái gì, không phải nên nói nhỏ nhẹ sao? Đứa nhỏ này hô lớn tiếng như thế, cũng có thể gọi là thì thầm sao?
“Tiểu mập, đừng để lộ ra!” Một đứa nhỏ khác có chút bất mãn trừng mắt nhìn đứa nhóc đứng trước mặt Cố Du một cái: “Ý của kinh ngạc chị hiểu không, biết trước, còn gì gọi là kinh ngạc!
Nói xong, cậu nhóc còn nhìn Cố Du cười cười: “Đúng không? Chị dâu.”
Cố Du đỏ mặt, cô có thể nói cho những đứa trẻ này biết, cô còn chưa muốn làm chị dâu của bọn chúng sao?
Thế nhưng nhìn thấy những gương mặt tươi cười ngây thơ trong sáng của chúng, cô thật đúng là không đành lòng để chúng thất vọng......
Qùa rất nhanh đã phân phát xong, Giang Mạc Thần khóa xe lại, rất tự nhiên bước tới nắm tay Cố Du: “Đi, vào xem thử.”
Cố Du muốn rút ra tay mình ra, nhưng Giang Mạc Thần nắm rất chặt, cô rút không ra, đành phải mặc cho anh.
Chuyện thân mật hơn cũng đã làm, chỉ là nắm tay thôi, có sao đâu?—— Cố Du chỉ có thể ôm lấy cách nghĩ này để an ủi mình.
Vì che giấu sự xấu hổ, cô mở miệng nói chuyện với Giang Mạc Thần: “Anh...... thường xuyên đến nơi này?”
“Ừm,” Giang Mạc Thần trả lời: “Viện mồ côi này là một tay anh dựng lên, trước kia nơi này cũng không phải thế này, lúc anh còn rất nhỏ, quan hệ với ba mẹ không được tốt, bọn họ đều một lòng lo chuyện làm ăn, ném anh cho bảo mẫu chăm sóc, anh không thích bảo mẫu đó, liền lặng lẽ chạy ra ngoài, sau đó phát hiện nơi này, có rất nhiều bạn trẻ, chơi ở chỗ này một thời gian rồi, khi đó, mẹ viện trưởng còn tưởng rằng anh cũng là cô nhi, dự định nhận anh về nuôi, mãi đến khi người Giang gia tìm đến......
Sau đó, vì đỡ lo đỡ mệt, ba mẹ anh dứt khoát cho phép anh mỗi tuần tới đây một lần, cho nên nơi này, cũng coi như là nơi anh lớn lên, cũng là bởi vì anh tới nơi này, bọn họ mới ý thức được anh vẫn chỉ là đứa trẻ, cần người làm bạn, cho nên mẹ anh mới buông xuống một vài chuyện làm ăn, tự mình dạy bảo anh nên người......”
Giang Mạc Thần nói 1 cách rất bình tĩnh, nhưng Cố Du có thể tưởng tượng ra, Giang gia to như vậy cũng chỉ có một đứa con là anh, còn bị ba mẹ làm lơ, chắc hẳn khi đó anh rất cô đơn.
- ----- Nhóm dịch: Boss – App: Inovel ------
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
50 chương
44 chương
102 chương
10 chương
37 chương