Không nghi ngờ gì Giang Mạc Thần là loại đàn ông cường thế, chỉ là trong cường thế anh còn mang theo sự ấm áp ưu nhã và nhiệt tình tà mị, gặp người đàn ông như vậy, Cố Du chắc chắn chạy không thoát.
Nhưng tính cô cứng đầu, không dễ dàng bị người khác thuyết phục, hơn nữa khởi đầu của cô và Giang Mạc Thần cũng không tốt đẹp lắm.
Cho nên, khi Giang Mạc Thần hôn cô, lấy hết không khí trong lành từ miệng cô, cô không cam tâm bị khống chế, liền làm 1 hành động --- hôn ngược lại!
Không! Không thể gọi là hôn, là cắn.
Cô mở hàm răng khỏe của bản thân, nhắm ngay môi của Giang Mạc Thần, dùng sức cắn, mùi tanh nhè nhẹ lan rộng ra miệng của 2 người…
Giang Mạc Thần bị đau, nhíu mày, “hừ” 1 tiếng, rời khỏi môi của Cố Du.
“Cắn anh? Tuổi chó à?” Giang Mạc Thần đưa lưỡi ra liếm, lướt qua miệng vết thương Cố Du cắn.
Rõ ràng là 1 hành động bình thường, nhưng anh làm ra, mang cảm giác tà mị không thể diễn tả, khiến cho tim Cố Du nhảy lạc 1 nhịp, vô thức nuốt nước miếng.
“Vật nhỏ, thì ra em có khẩu vị nặng thích cảm giác có máu?” Chút đau này, Giang Mạc Thần đương nhiên không ngại, chỉ là ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Cố Du, cười tà mị: “Du nhi, em có yêu cầu như vậy, nói sớm tí, anh nhất định làm em hài lòng!”
Cái gì với cái gì, cô có khẩu vị nặng lúc nào?
“Giang… Giang Mạc Thần, anh đừng chạm vào tôi! Bây giờ chúng ta về đến Vinh Thành rồi, Vình Thành là nơi nói pháp luật, anh không thể cưỡng ép tôi, nếu anh như vậy nữa, tôi sẽ báo…”
Cô muốn nói “cảnh sát”, lại nhớ đến “cảnh sát” sẽ bị Giang Mạc Thần biến thành “ôm chặt”, nhanh chóng dừng lại, sau đó trở thành --- “Tôi sẽ kiện anh, để anh vào tù!”
“Thật sao?” Giang Mạc Thần không chút quan tâm nói: “Tiểu Du nhi, em chắc chắn ở Vinh Thành, dựa vào khả năng của em, có thể khiến bản thiếu vào tù?”
Cố Du nhìn Giang Mạc Thần, chỉ cảm thấy khuôn mặt của anh đặc biệt thiếu đánh.
Đúng, so với Giang đại thiếu, cô chỉ là nhân vật nhỏ, không làm gì được anh, sự thật rất khắc nghiệt, cho cô sướng cái miệng có được không?
“Giang Mạc Thần, tôi nói thật đó! Sao anh nhất định phải bám lấy tôi? Dù cho trước đây tôi đập anh 1 lần, cũng là vô ý làm bị thương, anh lại làm nhiều chuyện quá đáng với tôi như vậy, chuyện này có thể coi như hòa không? Dù cho báo thù, anh cũng báo đủ rồi?”
Trên thực tế, cô còn cảm thấy mình bị lỗ, cô đâu đánh Giang Mạc Thần bị thương nghiêm trọng, chỉ là có 1 chút máu, bây giờ sớm đã lành rồi, để sẹo còn không có!
- ----- Nhóm dịch: Boss – App: Inovel ------
Nhưng cô mất đi trong trắng đáng quý, còn bị anh áp chế đủ điều…
“Em cảm thấy bản thiếu làm những chuyện này, là bào thù sao?” Giang Mạc Thần lạnh lùng, trên người vô thức hiện lên hàn ý nguy hiểm, thể hiện anh thật sự tức giận.
Nếu không thì sao?
Cố Du hoàn toàn không hiểu bản thân chọc giận Giang Mạc Thần chố nào.
“Giang thiếu, trước mặt anh, tôi chỉ là nhân vật nhỏ, nếu tôi thật sự đắc tội anh, anh phạt cũng phạt rồi, bắt nạt cũng bắt nạt rồi, còn muốn thế nào?
Tôi cầu xin anh, anh có thể tha cho tôi không? Nếu không, anh cứ xông đến 1 mình tôi, đừng lấy hôn nhân ra nói, không lẽ anh không biết, hẹn...làm, tình là chuyện của 2 người, hôn nhân là chuyện của 2 nhà?”
Cô vốn tính nói: “Hẹn hò là chuyện của 2 người”, nhưng cô nghĩ lại, cô và lưu manh thối đâu tính hẹn hò? Cho nên, đổi lại làm, tình, đều là Giang Mạc Thần ban cho, cô nói lòng này, mặt không đỏ tim không đập.
Nghe Cố Du nói xong, hàn ý trên người Giang Mạc Thần càng nặng hơn.
“Cố Du, em cảm thấy bản thiếu là người đàn ông nhỏ mọn?”
Sau khi hai người tiếp xúc, lần đầu tiên Giang Mạc Thần gọi rõ họ tên Cố Du.
Cố Du ngây người, quan sát sự lạnh lùng trong mắt Giang Mạc Thần, dường như bất lợi đối với bản thân?
“Giang thiếu, anh hiểu lầm rồi.” Cô không muốn bị Giang Mạc Thần làm phiền nữa, quan trọng hơn là, cô không muốn vì bản thân ảnh hưởng đến ba mẹ và Cố gia, cho nên, cô quyết định dùng mềm để thuyết phục: “Ý tôi là, tôi là nhân vật nhỏ không trèo cao đến Giang đại thiếu, nếu chỉ muốn chơi với tôi, chơi cũng chơi rồi, xin giơ cao đánh khẽ, tha tôi 1 con đường sống, được không?
Nếu không được, cứ coi cô là rắm, bây giờ anh có thể đánh rắm 1 cái? Được không?!”
Nhìn xem, cô xem bản thân ti tiện như vậy, vì muốn thoát khỏi lưu manh thối Giang Mạc Thần, không từ bất cứ thứ gì.
“Em cảm thấy bản thiếu chỉ muốn chơi đùa với em?” Nụ cười trên mặt Giang Mạc Thần đã thu lại, ngữ khí áp chế lửa giận ngập trời: “Cố Du, não em mỗi ngày đều nghĩ gì? Em cảm thấy bản thiếu vì đồ chơi có thể hy sinh hôn nhân của mình?”
A? Không phải sao?
Lòng Cố Du giật mình 1 cái, liền nghe “bộp” 1 tiếng.
Là Giang Mạc Thần hung hăng đấm lên cửa kính, kính bị nát thành nhiều mảnh.
Bởi vì chất liệu tốt, không đến nỗi nát vụn, nhưng cũng như mạng nhện vậy.
Nắm tay của Giang Mạc Thần cũng thấy máu.
Cố Du không nhịn được run rẩy, không rõ tại sao đột nhiên Giang Mạc Thần trở nên đầy lệ khí như vậy.
Phải biết, dù lúc làm chuyện đó, anh tuy bá đạo, nhưng vẫn quan tâm cảm nhận của cô, không thật sự cố ý làm cô tổn thương, nhưng tại sao anh giận dữ như vậy?
- ----- Nhóm dịch: Boss – App: Inovel ------
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
50 chương
44 chương
102 chương
10 chương
37 chương