Nguyễn phó tướng và muội muội ngồi xổm ở gốc na ngoài viện, chờ đợi suốt một canh giờ hai người trong phòng mới mở cửa đi ra. Trịnh tướng quân đi trước mặt mày phơi phới như thăng quan tiến chức, Liên Cẩm lẽo đẽo theo sau ngượng ngùng đỏ mặt cúi đầu chẳng nhìn ai. Trời ơi, còn cả bàn tay hai người đang đan vào nhau kia nữa. Uyển Nhu phấn khích lao tới chặn trước mặt hai người, ú ớ một hồi mới hỏi xong một câu: “Có chuyện gì xảy ra thế này?” Trịnh tướng quân đang vui vẻ nên cũng không để ý đến mấy chuyện thế này. Hắn hào sảng đáp: “Chẳng có chuyện gì cả, chỉ là ta và A Liên vừa định chuyện chung thân mà thôi”. Liên Cẩm càng cúi đầu thấp hơn, nấp hẳn sau lưng người nào đó. Uy lực của câu trả lời này không chỉ đủ sức công phá khiến Uyển Nhu đờ đẫn mà Nguyễn phó tướng đang chạy tới cũng sững người một lúc. Dù gì cũng là bạn thân của cô nương nhà mình, Trịnh Minh Khải rất có kiên nhẫn chờ nàng bình tĩnh lại. Phản ứng ngay sau đó của Uyển Nhu là xộc ra sau lưng hắn xách Liên Cẩm ra ngoài, hỏi dồn hỏi dập: “Nàng giải thích rõ ràng cho ta đi, chuyện này là sao chứ?” Liên Cẩm lúng túng nhìn nàng: “Thì như tướng quân đã nói thôi mà”. Uyển Nhu vò đầu bứt tai: “Thì ý ta là tại sao hôm qua nàng còn nói hai người không có gì, bây giờ chỉ mới một canh giờ trôi qua hai người lại trở thành chuyện chung thân đại sự rồi ấy hả?” Liên Cẩm đỏ mặt nhỏ giọng đáp: “Thì nàng thấy đó, tướng quân tới tìm ta, sau đó chàng hỏi… hỏi ta đã có hôn sự chưa. Ta bảo chưa, sau đó chàng nói vậy thì chúng ta sẽ bàn chuyện hôn sự của bọn mình… thế thôi”. Đối mặt với hai cặp mắt càng lúc càng mở to, Trịnh Minh Khải khẽ hắng giọng từ biệt rồi kéo Liên Cẩm ra ngoài cổng. Bởi vì lúc đến Trịnh Minh Khải không mang theo xe ngựa nên lần này hai người đành nắm tay nhau tản bộ giữa phố phường. Trịnh tướng quân dắt nàng đi vòng vòng quanh phố từ cổng Đông sang đến cổng phía Tây, đến khi đi ngang qua sạp hoa quả của một dì to béo mập mạp lần thứ năm, dì ấy không chịu nổi mới hét ầm giữa chợ: “Yêu đương gì thì đi chỗ khác nhé. Lượn qua lượn lại trước mặt người ta cả buổi, không buôn bán gì được hết. Cút, cút đi cho tôi”. Khi đó Trịnh Minh Khải và Liên Cẩm mới đỏ mặt kéo nhau vào ngổi trong quán ăn gần đó. Trịnh tướng quân phong tư lỗi lạc hiểu biết đủ thứ thi thư, nhưng mà lần đầu tiên yêu đương hắn lại không biết phải làm gì. Thấy Liên Cẩm cứ cúi đầu đỏ mặt mãi, sau khi gọi mấy món ăn xong, Trịnh tướng quân mới ngại ngùng nhìn sang bàn xung quanh. Bên cạnh bàn hai người có một đôi nam thanh nữ tú vừa mới bước vào quán. Nam tử nọ nhẹ nhàng rót trà cho người kia, sau đó quan tâm hỏi nàng muốn ăn món gì. Cô nương kia nũng nịu một hồi mới chọn được hai ba món. Vị công tử kia hào sảng gọi phục vụ ra rồi lại săn sóc cầm quạt giấy phất phất quạt mát cho vị cô nương đó. Trịnh tướng quân giật mình nhìn lại, hình như lúc nãy hắn tự chủ động gọi món luôn, không buồn quan tâm nàng ấy thích ăn gì. Hơn nữa nhìn nam tử kia săn sóc quan tâm như vậy, ngồi ăn một bữa còn chọn đủ rau dưa thịt cá, đủ mùi đủ vị. Trong khi Trịnh tướng quân cần kiệm liêm chính đã lâu năm, ở trong quân doanh rèn luyện nên đức tính ăn bao nhiêu gọi bấy nhiêu, nhiều khi cũng không chú tâm lắm đến chuyện ăn ngon mặc đẹp. Trịnh Minh Khải càng nghĩ càng thấy toát mồ hôi, hắn quay lại nhìn Liên Cẩm đang ngồi trước mặt mình. Hai mắt nàng vẫn cúi xuống nhìn vào chén trà nóng hổi cầm trên tay. Trịnh Minh Khải lại ủ rũ thêm lần nữa. Hình như trà cũng là nàng ấy tự rót. Hắn vừa ngồi xuống bàn đã tự châm trà cho mỗi mình hắn thôi. Trịnh tướng quân xoắn xuýt một lúc rồi nhỏ giọng hỏi nàng: “A Liên có muốn ăn thêm món gì không?” Liên Cẩm giật mình ngước nhìn lên: “Không ạ, nhiêu đó là đủ rồi”. Thực ra nàng cũng không nghe thấy Trịnh tướng quân gọi gì. Bây giờ đầu óc tâm trí vẫn còn đang trong trạng thái hưng phấn nhảy nhót mất kiểm soát, trong lòng nàng như có từng cơn sóng ào ào xô vào tận tâm can, vừa ngứa ngáy vừa nhức nhối. Cảm giác lâng lâng đó giống như phiêu bồng giữa chốn hư vô mộng ảo, không giống cảm giác thật chút nào. Nhưng mà, Liên Cẩm khẽ mím môi, dù là ảo nàng cũng không muốn phải tỉnh dậy. Nàng vẫn mong được mơ tiếp giấc mộng này. Trịnh Minh Khải khẽ thở dài rất nhẹ: “Thế ta gọi thêm bánh ngọt cho nàng ăn tráng miệng nhé”. Hắn vẫn nhớ nàng thích ăn đồ ngọt nhất mà. Cứ như thế, hai người im lặng giải quyết xong bữa ăn, sau đó lại ngại ngùng nắm tay đi ra ngoài thành hóng mát. Liên Cẩm vốn không phải là người quá kiệm lời, sau một thoáng ngượng ngùng lúc ban đầu, nàng bắt đầu tíu ta tíu tít giới thiệu cho Trịnh Minh Khải các cảnh đẹp ở quê hương của mình. Kéo hắn đi tới hồ Minh Nguyệt, ngồi trong đình nghỉ mát cạnh bên, xung quanh là cây cối um tùm xanh mát. Lý đại cô nương vui vẻ nói: “Ở đây còn có một tên gọi khác nữa, người ta hay gọi là hồ Tình Nhân. Huynh xem, ở giữa hồ có một mỏm đất nhỏ, nghe bảo ngồi ở đó có thể nghe được tiếng gió thổi vi vu như thổi sáo, giữa ngày rằm trăng sáng vằng vặc lấp lánh cả mặt hồ, cảm giác như giữa bồng lai tiên cảnh vậy”. Trịnh Minh Khải nhìn theo hướng tay nàng, hắn hỏi tiếp: “Sao lại không thấy ai ra đó ngồi cả?” Liên Cẩm khẽ cười: “Muội nghe nói trên mỏm đất đó có một truyền thuyết là, chỉ vào ngày trăng rằm hàng tháng, những người yêu nhau đến đó sẽ được ở bên trọn kiếp trọn đời. Thế nên chỉ những ngày giữa tháng ở đây mới đông người hẹn ước mà thôi. Ngày bình thường thì chẳng có mấy ai”. Trịnh tướng quân lẳng lặng ghi nhớ vào danh sách những việc cần phải làm. Người ta hay đưa nhau tới đây thì hắn cũng phải cùng nàng đi tới đó. À, lát về còn phải mua thêm một cây quạt giấy nữa. Thấy Trịnh Minh Khải cứ im lặng như vậy, Liên Cẩm nghiêng đầu sang thắc mắc: “Huynh thấy ở đây có đẹp không?” “Đẹp”. “Huynh đã từng tới nơi nào đẹp như thế này chưa?” Trịnh tướng quân ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Ở biên cương phía Bắc nơi mà ta đóng quân, ở đó cũng có nhiều núi sông hùng vĩ, có cả thác nước lớn như đổ nước xối xả từ trên trời xuống đất, còn có cả hồ nước trong veo ngay giữa núi đá thẳng đứng dốc cheo leo”. Liên Cẩm há hốc mồm: “Nếu ở ngay cạnh vách núi như vậy nhỡ đang tắm thì trượt chân rơi xuống đó thì sao?” Trịnh Minh Khải bật cười: “Xung quanh còn có một hàng cây cổ thụ già bao phủ, giống cây này người ta gọi là Thiên Thu, bởi vì nó có thể đâm sâu bộ rễ vào núi đá, giữa một vùng cằn cỗi như vậy vẫn tươi tốt um tùm, giống như sánh cùng trời đất vậy”. Liên Cẩm híp mặt lại tưởng tượng, đúng là một cảnh đẹp hiếm có trên đời này. Nàng phấn khích níu tay Trịnh Minh Khải: “Vậy còn thác nước đó thì sao, khổng lồ lắm ạ?” Chỉ mới gặp nhau chưa đến một ngày, Trịnh tướng quân đã vô cùng quen thuộc với động tác đan năm ngón tay mình vào tay người đó, bàn tay còn lại cùng nhẹ nhàng phủ lấy mu bàn tay của nàng, vuốt ve nhè nhẹ. Hắn nói: “Ngay khi đi tới bìa rừng nàng đã có thể nghe được tiếng nước chảy rồi kia. Càng tới gần thì nó càng ầm ĩ. Phía dưới thác nước là một hồ nước rộng. Đứng từ đầu hồ nhìn lên cao chỉ thấy mây trắng và bọt nước mịt mù, không biết điểm đầu của ngọn thác đó từ đâu. Nước ở đó dù chảy mạnh thế nào, nhưng mặt hồ ở dưới chân nàng vẫn vô cùng phẳng lặng. Còn có cá bơi qua lại ở đó nữa”. Đó là nơi hắn đã trải qua bao năm tháng tuổi trẻ, nơi hắn tìm về mỗi lúc trống vắng nhớ quê nhà. Dần dần, hắn đã xem nơi đó như quê hương thứ hai của chính mình, gắn bó với mỗi cảnh sắc, mỗi gốc cây ngọn cỏ ở vùng biên cương phía Bắc. Chưa bao giờ hắn chia sẻ câu chuyện đó với ai. Bởi vì chỉ nghĩ đến biên cương thôi, người ta sẽ nghĩ ngay đến những khó khăn khắc khổ, những sa mạc khô cằn thiếu thốn. Nhưng ở trong mắt hắn, đó lại là minh chứng của sức sống không gì ngăn cản được, dù trải qua bao nhiêu khắc nghiệt, vẫn có những cảnh sắc nên thơ hữu tình lẳng lặng trường tồn cùng tháng năm. Và lúc này đây, hắn tự hào kể cho cô nương hắn yêu thương về miền quê mình đã từng gắn bó. Ở đó có những con người nông thôn giản dị và mộc mạc. Họ thương yêu binh sĩ như con cháu trong nhà. Ở đó có những đàn trâu đàn bò nối đuôi nhau mỗi sớm, vượt qua mấy dặm đường tìm đến nơi có cỏ. Chiều chiều lại theo bác nông dân đi về nhà, tiếng cười vang khắp núi xa. Mặt trăng ở đó sáng hơn ở nơi này, lấp lánh long lanh như đôi mắt đen tuyền của cô nương đang nhìn hắn, chất chứa trong đó còn là cả yêu thương nồng đậm. Trịnh Minh Khải khẽ siết bàn tay đó, dè dặt hỏi: “Nàng có muốn đến đó không?” Hắn cứ nghĩ nàng sẽ phải suy nghĩ một lúc lâu. Không ngờ gần như ngay lập tức, đôi mắt to tròn hứng khởi nhìn hắn, nàng nắm lấy tay hắn đong đưa: “Muội muốn đi, lúc nào tướng quân đi dẫn muội theo với nhé”. Nàng muốn đi tới những nơi hắn từng đặt dấu chân, nơi in dấu bóng hình thời thiếu niên của nam tử đó. Còn bây giờ khi hắn đã trưởng thành, trên tay là máu và nước mắt suốt bao năm rong ruổi chốn sa trường, hắn quay lại mảnh đất thân quen với người mà mình yêu thương nhất. Chỉ nghĩ đến đó thôi, trong lòng hắn nao nao như gió bão thét gào, cảm giác rung động mãnh liệt trước nay chưa từng có. Hắn siết mạnh lấy tay nàng, mười ngón đan vào nhau thật chặt.