"A Trạch, bây giờ tôi cho rằng, trước đây cậu cứ thuận theo ý Diệp Sơ Dương cũng tốt." Trầm ngâm vài giây, Khổng Kha Hàm lên tiếng đầy ẩn ý. Nghe thấy vậy, Ngu Nhan Trạch chỉ lạnh nhạt liếc nhìn cậu ta, sau đó nhếch miệng bật cười: "Giới tính của mình rất bình thường." Được thôi. Thực ra sau này Khổng Kha Hàm từng nghĩ... Nếu như lúc đầu Diệp Sơ Dương nói rõ thân phận, Ngu Nhan Trạch giới tình bình thường cũng vô dụng. Nói không chừng từ đó về sau A Trạch lại trở thành nam sủng của Diệp Cửu thiếu... Tới lúc đó cho dù Ngu Nhan Trạch phản kháng thế nào cũng vô dụng. Nghĩ tới cảnh tượng đố, toàn thân Khổng Kha Hàm lại bất giác run rẩy. Cũng may Diệp Cửu thiếu không có ý đó. "Thôi, sau này đừng gây sự với cậu ta là được." Nghĩ tới thân phận của Diệp Sơ Dương, Khổng Kha Hàm lại cảm thấy đau đầu. Nghe thấy vậy, Ngu Nhan Trạch nhìn cậu ta, gương mặt tuấn tú mỉm cười: "Sao vậy, sợ Diệp Sơ Dương lại đánh cậu sao?" "Đó đâu phải vấn đề cậu ta có đánh tôi hay không đâu." Khổng Kha Hàm nhếch môi. Chắc là do đã hiểu Diệp Sơ Dương không định công khai thân phận của mình, vì thế Khổng Kha Hàm đương nhiên cũng phải làm như không biết thân phận của cô. Nhưng bạn thân của cậu ta và đối phương lại có chút lằng nhằng... Khổng Kha Hàm cho rằng mình vẫn nên nhắc nhở bạn thân mình một tiếng thì tốt hơn. "Dù sao thì Diệp Sơ Dương cũng không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, sau này khi gặp cậu ta tốt nhất hãy tránh đường." "Ừ." Ngu Nhan Trạch có chút thờ ơ đáp một tiếng, trong lòng thì cười thầm... Đừng tới lúc đó gã Diệp Sơ Dương đó nhìn thấy cậu ta lại sấn tới là được. *** Sau hai tiết học bắt buộc, vì còn nhớ buổi chiều phải tới phim trường nên ngay khi chuông hết giờ vang lên Diệp Sơ Dương lập tức bước ra khỏi giảng đường. Sau khi lái xe tới phim trường, Diệp Sơ Dương tìm một bãi đậu xe để đậu con Sesto Elemento nổi trội của mình, lấy từ trong túi áo ra hai chiếc kẹo sữa, vừa ăn vừa tới chỗ đoàn làm phim là Tạ Linh Tê nói. Đoàn làm phim lần này là đoàn làm phim cổ trang. Ai cũng biết phim cổ trang cần nhất chính là diễn viên quần chúng. Bất cứ cảnh diễn nào cũng cần vô số diễn viên làm nền. Có điều những đoàn làm phim như vậy có một điểm cực chán đó là trả tiền ít. Diệp Sơ Dương suy nghĩ vẩn vơ, khi đảo mắt nhìn quanh thì thấy một cô gái trẻ tuổi đang đợi ở cổng phim trường. "Diệp Tử! Bên này!" "Cuối cùng cậu cũng đã tới." Diệp Linh Tê cười nói, sau đó liền dẫn cậu đi vào trong phim trường. Vừa đi cô vừa nói việc bữa trước: "Cậu biết gì chưa, Hạng Kỳ Kỳ hình như đã kí hợp đồng với Giải Trí Tinh Quang rồi đây, chắc sắp nổi tiếng rồi." Hạng Kỳ Kỳ chính là cô gái trẻ tuổi mà Diệp Sơ Dương gặp ở Giải Trí Tinh Quang. Ánh mắt thiếu niên thấp thoáng ánh sáng, sau đó cười khẽ một tiếng: "Rồi!" Người như vậy có thể nổi tiếng mời kỳ. Có điều lời này Diệp Sơ Dương không nói ra. "Hình như cậu không hề ngạc nhiên." Dạ Linh Tê liếc nhìn cô, gương mặt thanh tú tỏ vẻ hàm xúc: "Vậy chắc việc này cậu sẽ có hứng thú." "Sao?" Diệp Sơ Dương nhướng mày. Tạ Linh Tê thấy đối phương như vậy cũng không giấu diếm, lên tiếng nói việc mà mình cho rằng Diệp Sơ Dương sẽ hứng thú: "Đoàn làm phim "Khuynh Thành Lê Viên" lần trước cậu tham gia, nhà đầu tư có chút vấn đề, nghe nói bị cấm toàn diện rồi."