"Không đâu, những người lớn tuổi như chúng tôi tiếp xúc với không ít người, người trẻ tuổi thẳng tính như Diệp đại sư là rất tốt." Khi nói câu nói này, ánh mắt Ôn Trường Đông tràn ngập nụ cười. Đúng như ông nói, ở trong giới này đã lâu như vậy, gặp quá nhiều tình cảm ấm lạnh, giả dối lừa lọc, bây giờ gặp được Diệp Sơ Dương, trong lòng ông đúng là rất vui. Nghe vậy Diệp Sơ Dương cũng không nói gì, chỉ mỉm cười với đối phương. Cảnh gia đình Ôn Trường Đông dẫn Diệp Sơ Dương đi dạo trong công ty lọt vào mắt của một số người, cho dù khá kinh ngạc với cảnh tượng này nhưng những gì không nên hỏi họ cũng không dám hỏi. Chỉ có mấy nhân viên lén lút lấy điện thoại ra chụp hình... Mặc dù không biết thiếu niên đi bên cạnh Ôn tổng là ai, nhưng dung mạo của thiếu niên đó thật sự xuất chúng! Đẹp hơn bất cứ nam minh tinh nào của Giải Trí Tinh Quang mà họ từng nhìn thấy! Những ồn ào bên này đương nhiên không thể thu hút được sự chú ý của Ôn Trường Đông. Lúc này tâm tư của Ôn Trường Đông dồn hết lên người Diệp Sơ Dương. Đợi bốn người một lần nữa về lại tầng một, Ôn Trường Đông liền lấy trong túi áo vest ra một phong bì: "Diệp đại sư, đây là chút ít lòng thành, đợi việc của công ty giải quyết xong, tới khi đó tôi sẽ hậu tạ đại sư." Ánh mắt Diệp Sơ nhìn xuống tay người đàn ông trung niên. Một chiếc phong bì hình chữ nhật, nhìn độ dày cũng phải tới một đốt ngón tay. Xem ra, phong bì này của Ôn Trường Đông chuẩn bị cũng rất thật lòng. Diệp Sơ Dương da mặt rất dày, người ta đã đặc biệt chuẩn bị phong bì cho cô, cô không nhận có lẽ sẽ khó ăn nói. Thế là, thiếu niên mỉm cười gật đầu nói với Ôn Trường Đông: "Bác Ôn khách sáo quá!" Thấy Diệp Sơ Dương dứt khoát không câu nệ như vậy, Ôn Trường Đông càng cười rạng rỡ hơn. "Không còn sớm nữa, hôm nay tôi sẽ làm chủ, mời đại sư ăn trưa." Đối với yêu cầu này của Ôn Trường Đông, Diệp Sơ Dương đương nhiên sẽ không từ chối. *** Nhà hàng mà Ôn Trường Đông lựa chọn cách Giải Trí Tinh Quang không xa, tên là Minh Tỉnh Cổ Lầu. Tương truyền, nhà hàng này đã có lịch sử mấy trăm năm. Đầu bếp của Minh Tỉnh Cổ Lầu đều từng là con cháu của đầu bếp ngự thiện phòng. Chính vì lẽ đó, cả Đế Đô, thậm chí là cả nước Z, Minh Tỉnh Cổ Lầu rất có tiếng tăm. Theo như thường lệ, muốn tới dùng bữa ở nhà hàng như thế này, phần lớn đều phải đặt bàn trước. Diệp Sơ Dương cũng có thể nhìn ra được thành ý của Ôn Trường Đông. Phòng riêng của họ đã được Ôn Trường Đông đặt trước mấy hôm. Tên phòng là Bách Thảo, phòng riêng đứng hạng hai của cả Minh Tỉnh Cổ Lầu, còn phòng hạng nhất... Nghe nói đã có người bao trường kỳ, nhưng người đó là ai thì không ai biết rõ. Khi gọi món, Diệp Sơ Dương không hề tham gia. Vì thế, đợi tới khi mọi món ăn được mang lên cô mới chú ý tới một món ăn trong số đó nhìn khá quen thuộc. Diệp Sơ Dương chỉ vào đĩa thức ăn kia hỏi: "Đây là gì vậy?" Ôn Phi Vũ ngồi bên cạnh Diệp Sơ Dương, sau khi nhìn về phía ngón tay đại sư nhà mình chỉ, anh ta lập tức lên tiếng giải đáp: "Rắn, hình như là rắn nước." "Mọi người thích ăn thịt rắn?" Diệp Sơ Dương hơi nhướng mày. "Tôi và ba tôi cũng bình thường, có điều mẹ tôi rất thích ăn. Nghe nói khi mang thai tôi cũng ăn." Ôn Phi Vũ nói vậy liền ngẩng đầu nhìn mẹ mình. Vừa hay ánh mắt bà Ôn cũng quay lại. Bà cũng nghe thấy cuộc đối thoại của Diệp Sơ Dương và con trai mình, bất giác tò mò hỏi: "Đại sư cũng thích sao?"