Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 88 : Hoàn toàn quyết liệt (2)

Tô Song Song ngược lại hít vào một hơi, quay đầu nhìn Âu Dương Minh, cô đột nhiên quay đầu khiến khuôn mặt của hai người ở rất gần, cô vội vàng tránh né về phía sau. Lại không có cân nhắc đến động tác của mình, Âu Dương Minh nhanh chóng duỗi bàn tay, đem cô kéo vào trong ngực, Tô Song Song tựa vào lồng ngực rắn chắc của anh, nghe tiếng tim đập trầm ổn của anh, thấy mình nhiw đang nằm mơ. Đây là tình huống gì? Cô chỉ gặp Âu Dương Minh mấy lần, cũng có thể dùng ngón tay mà đếm ra! "Song Song, trước đây tôi không tin vào tình yêu sét đánh, nhưng là sau khi gặp em xong, liền tin." Âu Dương Minh nói xong lời này, kéo ra khoảng cách giữa hai người, cúi đầu nhìn Tô Song Song, một đôi mắt dịu dàng lưu luyến nhìn chăm chú Tô Song Song. "Điều này chắc sẽ khiến em thấy rất kinh ngạc, tôi không ép buộc em, chỉ xin em cho tôi một cơ hội được theo đuổi em." Âu Dương Minh nói xong, nhìn thật sâu vào mắt Tô Song Song, thấy cô kích động đến mất hết bình tĩnh liền thở dài. Tô Song Song thật ra thì đã sớm lấy lại tinh thần, nhưng là không dám biểu hiện ra, bởi vì cô thật sự là không biết nên nói gì! Chỉ có thể giả vờ ngây ngốc. Tô Song Song ngồi trong xe vẫn còn mang bộ dáng ngây ngốc sợ hãi, nhưng trong thâm tâm đã sớm nhảy loạn. Đây còn là lần đầu tiên một anh chàng đẹp trai bày tỏ với cô, Tô Song Song cảm thấy rất kích động, cho dù không đáp ứng, cũng xúc động đến muốn rơi nước mắt, hoặc là cảm động phá mã Trương Phi* đi! * trong Tam Quốc diễn nghĩa nha, điển tích thôi mà mình ngại tìm hiểu quá, lúc nào sẽ bổ sung sau. Tại sao vào giờ phút này cô lại bình tĩnh như thế, hơn nữa còn thấy phiền não, Tô Song Song như muốn phát điên! Cô đưa tay ra sờ trán của mình, cũng không nóng! Âu Dương Minh không nói gì nữa, xe vững vàng lái về khu nhà của Tô Song Song, Âu Dương Minh im lặng đỡ Tô Song Song tiến vào thang máy, hai người cách gần như vậy cũng không có nói thêm câu nào. Đến lúc thang máy mở ra, Tô Song Song nhìn hành lang tối om mà hít một hơi, vừa muốn hô một tiếng để đèn bật lên, đột nhiên nhìn thấy cuối hành lang một nhúm ánh sáng màu đỏ, lập lòe lúc sáng lúc tối, giống như lửa. Tô Song Song kêu lên một tiếng, bị dọa sợ, trực tiếp dựa vào trong ngực Âu Dương Minh một chút, đèn lập tức sáng lên, Tô Song Song cẩn thận nhấc mắt nhìn, liền nhìn thấy cuối hành lang, có một người dựa vào cửa phòng của cô. Tần Mặc đã đợi suốt một giờ, đèn hành lang hết sáng lại bật không biết bao nhiêu lần, thế nhưng người đi lên đều không phải là cô, phiền muộn và chán nản dần dần biến thành tâm tư lạnh lẽo. Anh cầm điện thoại di động, đã gọi không biết bao nhiêu lần, đổi lại chỉ là một giọng nói thông báo không kết nối được vì người kia đang ở ngoài vùng phủ sóng. Anh hơi cúi đầu, ngón tay thon dài cầm điếu thuốc, hít một hơi thật dài, Tần Mặc bình thường không thích hút thuốc, chỉ có lúc tâm tình cực kỳ phiền muộn anh mới hút. Lâu rồi mới hút, lại hút hết điếu này đến điếu khác, dưới chân văng đầy tàn thuốc, anh đã sắp không chịu nổi nữa rồi. Đột nhiên đằng trước truyền tới ánh sáng chói mắt, Tần Mặc chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thang máy phía đối diện lần nữa mở ra, khi nhìn thấy Tô Song Song, trong mắt anh đã lóe lên ánh sáng rất nhỏ. Nhưng tiếng thét kinh hãi của cô khiến cho toàn bộ đèn trên hành lang sáng lên, anh lại nhìn thấy Tô Song Song đang thân mật tựa vào trong ngực Âu Dương Minh, lửa giận trong lòng nhanh chóng dâng lên. Tần Mặc tuy giận dữ nhưng hết sức bình tĩnh, chỉ là trong mắt anh chẳng còn chút ánh sáng nào, cũng lạnh nhạt không có bất kỳ cảm xúc gì. Lòng Tô Song Song quặn lại, ngay cả hô hấp cũng trở nên chậm chạp, cô không dám ngẩng đầu nhìn anh, tầm mắt chậm rãi quan sát anh. Giầy da đen nhánh, hai chân thon dài, âu phục màu đen, ngón tay kẹp điếu thuốc, lúc sáng lúc tối, Tô Song Song nuốt nước miếng một cái, nghĩ gì lại bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh. Một cái nhìn này, cô cũng không thoải mái, đối mặt với cái nhìn lạnh lẽo không chút cảm xúc nào của Tần Mặc, cô đột nhiên cảm thấy có chút ủy khuất. Tô Song Song ở trong lòng tự mắng mình không có tiền đồ, sau đó cố đè xuống cảm giác khó chịu kia, ưỡn ngực ngẩng đầu, tách ra khỏi Âu Dương Minh. Tô Song Song một chút cũng không nhìn Tần Mặc, cho đến đi tới cửa, cô cúi đầu lấy chìa khóa ra, trong nháy mắt lúc cửa mở, Tần Mặc đột nhiên đưa tay ra kéo lại cánh tay của Tô Song Song. Ánh mắt của anh lại nhìn Âu Dương Minh, lạnh lùng nói: "Tôi muốn nói chuyện riêng với cô ấy." Có thể thấy nhiệt độ trong nháy mắt hạ xuống rét lạnh, khí chất vương giả quang người anh khiến Âu Dương Minh cũng phải kinh ngạc, không nghĩ tới Tần Mặc vẫn còn trẻ như vậy, nhưng lại có khí thế bức người. Anh theo bản năng hít một hơi, đè xuống sự kinh ngạc hèn nhát vừa rồi, nụ cười vẫn duy trì như cũ, chậm rãi nói: "Xin lỗi, Tần tổng, bây giờ đã là lúc tan việc, tôi không cần thiết phải nghe mệnh lệnh của anh." Tần Mặc đột nhiên cười lạnh một chút, quay đầu nhìn Tô Song Song, ánh mắt lại đảo qua Âu Dương Minh: "Cô và anh ta ở cùng nhau? Cô lại phát bệnh ngu ngốc gì thế?" Tô Song Song bị Tần Mặc châm chọc rất khó chịu, anh và đại mỹ nữ ra đi vui vẻ xong, dựa vào cái gì trở lại liền chất vấn cô? Anh có tư cách gì châm chọc cô.... Tô Song Song tự thấy bình thường mình đã đối xử với Tần Mặc rất chu đáo rồi! Bình thường nhiw một người giúp việc hầu hạ anh một ngày ba bữa cơm, lúc nào thấy anh cũng cúi người gật đầu, chỉ sợ sơ xảy một chút sẽ khiến anh tức giận. Nhưng anh thì sao? Anh đối với cô không cao ngạo sai khiến, thì lại tự cho mình là đúng, chưa bao giờ hỏi rõ nguyên nhân mà chỉ luôn nghi ngờ cô, động một chút lại giở giọng chất vấn cô? Đây là tình huống gì vậy? Cô và bạn đi ăn cơm, anh lại không suy nghĩ gì nói cô ngu ngốc? Tô Song Song càng nghĩ càng giận, cô nợ nần gì Tần Mặc, dựa vào cái gì suốt ngày phải chiều theo ý anh, cung phụng anh như một tiểu a hoàn. Cô lấy hết khí thế đối diện với cặp mắt lạnh lùng của anh, không chút sợ hãi và áy náy. Cô chậm rãi từng chữ từng câu nói: "Tần Mặc, anh nghĩ anh là ai? Dựa vào cái gì mà xen vào chuyện riêng của tôi? Tôi chính là ở cùng với Âu Dương đấy, anh lấy tư cách tới chất vấn tôi?" Tần Mặc hiển nhiên bị những lời này của Tô Song Song kích thích, khóe miệng hơi co rút, cuối cùng lại gượng gạo cười. Nụ cười kia hết sức lạnh lẽo, khiến Tô Song Song cảm thấy có chút chột dạ, cô há miệng, lại cố gắng đè lời giải thích trong miệng xuống. Cô không nợ nần gì Tần Mặc, dựa vào cái gì cùng phải giải thích với anh! Tần Mặc nhìn Tô Song Song, Tô Song Song cũng nhìn Tần Mặc, hai người mắt đối mắt, nhưng không ai lên tiếng. Tô Song Song đột nhiên dường như vẫn chưa đủ để chọc tức anh, cô quay đầu kéo cửa phòng mở rộng hơn, nhìn Âu Dương Minh nói một câu: "Chúng ta cùng vào."