Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Chương 410 : Không khí quỷ dị

Editor: Mẹ Bầu Đông Phương Nhã bị giọng nói này của Bạch Tiêu làm cho sợ hãi, liền đưa tay lên sờ sờ cái trán Bạch Tiêu, thấy anh cũng không  bị nóng rần lên liền thở phào nhẹ nhỏm. Cô chống hai chân đứng lên, đưa tay ra kéo Bạch Tiêu. "Anh ngồi ở đây để làm gì vậy? Giả chết cho ai nhìn? Cái dáng vẻ uất ức như thế này chẳng lẽ là do ông nội dạy cho sao?" Đông Phương Nhã nói xong thấy Bạch Tiêu vẫn không chịu đứng lên, dùng sức lôi kéo anh. Đông Phương Nhã bị bộ dáng Bạch Tiêu như vậy lập tức làm cho nổi giận. diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn Bình thường mặc dù cô và Bạch Tiêu có cãi vã nhau, chung quy cô vẫn một bộ xem thường bộ dáng của anh, nhưng mà cô biết tận trong xương tủy, anh là một người rất kiên cường. Nhưng mà cô không thể ngờ rằng, cái chuyện sinh lão bệnh tử như vậy, cư nhiên lại đã làm cho anh bị đả kích thành như vậy. Trong lòng cô vừa đau lòng vừa phiền não, không khỏi gia tăng lực đạo trên tay. Bạch Tiêu chậm rãi, đưa tay vuốt vuốt đôi mắt bị hoa mắt, cũng nhổm người đứng dậy. Đông Phương Nhã nhìn Bạch Tiêu, không biết tại sao, cô cảm giác, cảm thấy giờ khắc này ở trên người Bạch Tiêu có cái gì không đúng lắm. "Bạch Tiêu, anh làm sao vậy? Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?" diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Giác quan thứ sáu của Đông Phương Nhã cảm giác được Bạch Tiêu biến thành cái bộ dáng nhe thế này tuyệt đối không phải đơn thuần chỉ là bởi vì ông nội Tần đã chết đi. "Không có chuyện gì đâu, cô có biết làm cơm không? Làm một chút gì để ăn, uống rượu nên bây giờ dạ dày tôi bị đau." Trên mặt Bạch Tiêu vẫn giữ cái vẻ mặt không có gì như cũ, vuốt vuốt cái dạ dày của mình, trong nháy mắt ngược lại liền cau chặt hai đầu lông mày lại. Đông Phương Nhã liếc mắt nhìn, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com vốn dĩ cô còn định hỏi anh thêm cái gì, nhưng rồi thấy Bạch Tiêu thật sự khó chịu, cũng không dám chậm trễ nữa, vội vàng đi đến phòng bếp làm một chút ăn cho Bạch Tiêu. Bạch Tiêu nửa ngước đầu nhìn trần nhà một màu xám xịt, hít một hơi thật sâu, đè nỗi chua chát khổ sở trong lòng xuống, vừa xoa dạ dày đi ra ngoài. ************* Thời điểm Tô Song Song mở mắt, phát hiện thế nào mà mình cùng Tần Mặc lại ngủ thiếp đi ở phòng khách. Cô vừa cử động nhất thời cảm giác cặp chân của mình vừa tê dại vừa tựa như bị kim châm vậy. Cô quay đầu nhìn lướt qua, thấy Tần Mặc ngủ rất say, cô không muốn đánh thức Tần Mặc, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn cứ như vậy phồng cái mặt lên như bánh bao chịu đựng sự tê dại, đau nhức, không hề nhúc nhích. Đợi đến Tần Mặc lúc tỉnh lại, Tô Song Song cảm thấy đôi chân của mình đã không còn phải là của mình nữa rồi, trong lòng nghĩ đôi chân của mình đã chảy bẹt ra như hai sợi mì mất rồi! Thật sự là cám ơn ông trời, cảm tạ cảm tạ đại lão gia, rốt cuộc thì Tần Mặc đã cử động rồi. Tần Mặc còn chưa ý thức được mình thiếu chút nữa thì đã muốn cái mạng nhỏ của Tô Song Song. Anh cử động một cái, nhìn Tô Song Song, theo bản năng liền hôn một cái lên vầng trán của cô. Tô Song Song vừa bị thân thể Tần Mặc chuyển động áp xuống một cái, nhất thời toàn thân từ trên xuống dưới liền đau tựa như kim châm muối xát. Cô không nhịn được kêu lên "ái dà!" một tiếng, ngay sau đó thân thể bị nghiêng một cái rồi ngã xuống bên dưới ghế sa lon. Tần Mặc vội vàng đưa tay ra kéo, vớt Tô Song Song lên, thấy gương mặt Tô Song Song biểu lộ sự thống khổ, giống như bị bắt phải chịu hình phạt tàn khốc vậy, có chút luống cuống: "Sao vậy?" Tô Song Song bị tê dại nhất là cái mông của mình, cô lắc lư mãi cắn răng nặn ra mấy chữ: "Bị tê rần!" "..." Tần Mặc thở phào một cái, thấy Tô Song Song thật sự là khó chịu, anh vươn tay chậm rãi xoa bóp cho cô. Thủ pháp của Tần Mặc cũng không được thuần thục lắm, nhưng mà mỗi một động tác của anh cũng đặc biệt êm ái. Tô Song Song cảm thấy hai chân của mình giờ phút này hẳn phải là không cảm nhận được xúc cảm, nhưng mà không biết tại sao, lại cảm giác thấy một luồng tê tê dại dại không quá chân thật dọc theo chân của mình chậm rãi lan truyền đến trong lòng, khiến cho ngón chân nhỏ cô không nhịn được mà giật giật. Tần Mặc cảm giác được có cái gì đó ở đụng vào hông của mình. Anh cúi đầu vừa nhìn liền thấy bàn chân nhỏ của Tô Song Song đang run run. Theo bản năng anh vươn tay ra gãi gãi vào lòng bàn chân của cô. Tô Song Song nhất thời thình lình thu chân lại, có thể cử động được rồi! Tô Song Song chớp chớp cặp mắt, lại giật giật bàn chân nhỏ của mình, trong nháy mắt cảm thấy rất thần kỳ. Tần Mặc lại một phát bắt được cái bàn chân nhỏ lộn xộn kia, tiếp tục xoa bóp cho cô, dặn dò một câu: diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn "Chưa hoàn toàn lưu thông máu, một lát nữa em đứng lên đi lại thì sẽ bị ngã xuống." Tô Song Song tựa vào trên ghế sa lon, chuyên chú nhìn Tần Mặc, không biết tại sao, trái tim vốn đang bình tĩnh như vậy lại bắt đầu thấy bất an. "A Mặc, một lát chúng ta đi thăm tiểu Na một chút đi." Gặp chuyện không may, sau lại bận rộn chuyện tang lễ của ông nội Tần, Tô Song Song vẫn chưa gặp lại được Cô Tô Na, nghe nói cô bé bị điên rồi, nên cô hết sức không yên lòng. Tần Mặc nghĩ đến Tô Song Song nói sẽ đi thăm Cô Tô Na, cũng không có gì ngoài ý muốn, tâm tình cũng không có gì bất mãn, chỉ gật đầu một cái. Anh đứng dậy kéo Tô Song Song lên, nói: "Ăn cơm sáng xong anh sẽ dẫn em đi." Khi Tô Song Song đứng ở cẳ bệnh viện tâm thần cửa thì rất khẩn trương, Theo bản năng cô kéo tay Tần Mặc nắm lấy thật chặc. Tô Song Song chỉ sợ Tần Mặc còn oán hận Cô Tô Na, cho dù cô có chuyển biến tốt cũng sẽ giam cầm Cô Tô Na ở chỗ này cả đời. Cô muốn khuyên đôi câu, để cho anh chớ làm như vậy, nhưng mà Cô Tô Na thực sự là hung thủ giết ông nội Tần, muốn nói với Tần Mặc thả Cô Tô Na ra, cô cũng không thể nào nói ra miệng được. Cuối cùng Tô Song Song chỉ có thể uyển chuyển biểu đạt tâm tư của mình một chút, cô thử hỏi thăm dò một câu: "A Mặc, tiểu Na hiện tại đã ra bộ dáng này rồi, thật ra thì con bé cũng là người bị hại, nó... chỉ có thể ở nơi này ngây ngô cả đời hay sao?" "Sẽ không, nếu như việc trị liệu thuận lợi tiến triển thêm được một bước, con bé không còn biểu hiện khuynh hướng bạo lực nữa, thì có thể đón về nhà để điều dưỡng." Tần Mặc đối với Cô Tô Na thì không thể nói có oán hận, nhưng mà chuyện Cô Tô Na đã giết ông nội Tần, thì anh cũng sẽ không thể nào quên được. Nhưng mà hiện tại tiếp tục truy cứu nữa, thì ngoại trừ sẽ làm cho Tô Song Song bị khó chịu ra, cũng không có tác dụng nào khác, cho nên anh định mặc kệ. Tô Song Song thấy Tần Mặc nói câu buông lỏng như vậy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì mối quan hệ của nhà họ Tần, Cô Tô Na được ở một mình trong một gian phòng lớn của bệnh viện tâm thần. Trong phòng có đầy đủ các loại thiết bị điều trị, chẳng qua là, khi Tô Song Song nhìn xuyên thấu qua khung cửa sổ, ngó vào bên trong thì lại kinh hãi. Ở trong phòng, tay Cô Tô Na bị trói chặt ở trên người. Cô gái đang đung đưa qua lại, dùng răng cắn những dây băng đeo trên người, dáng vẻ hết sức điên cuồng thoạt nhìn cũng rất thống khổ. Tô Song Song theo bản năng hỏi một câu: "Đây là chuyện gì xảy ra?" Lúc này nhân viên chữa bệnh và chăm sóc đi tới, vừa nghe Tô Song Song hỏi như vậy, lập tức khẩn trương trả lời: " Tiểu thư Cô Tô tâm tình vẫn luôn không ổn định, luôn luôn tự tàn hại đến mình, chúng tôi chỉ có thể chọn lựa được các biện pháp như vậy." "Tự tàn hại đến mình?" Tô Song Song tự lẩm bẩm, nhìn Cô Tô Na điên cuồng như vậy, vốn trong lòng đang có chút oán hận, lúc này  cũng đều tan thành mây khói, thay vào đó là sự đau lòng. Bàn tay nhỏ của Tô Song Song nắm chặc bàn tay của Tần Mặc, nhỏ giọng yêu cầu một câu: "A Mặc, em có thể đi vào trong đó thăm cô ấy một chút được không?" Nói xong trong lòng Tô Song Song có chút chột dạ, ngước đầu nhìn Tần Mặc, trong đôi mắt hàm chứa sự chờ đợi. Theo bản năng Tần Mặc nghĩ  không muốn cho phép, nhưng mà anh cảm giác được bàn tay Tô Song Song đang nắm tay của mình khẽ run run, anh suy nghĩ một chút, liền quay sang đưa mắt nhìn người nhân viên chữa bệnh và chăm sóc đang ở bên cạnh thấp thỏm lo sợ kia. "Có thể! Có thể, hiện tại tiểu thư Cô Tô đã bị khống chế, sẽ không làm đả thương người, cũng sẽ không làm tổn thương đến bản thân mình, Tần phu nhân xin ngài yên tâm!" Tất cả mọi thứ trong bệnh viện tâm thần này đều là do Tần Mặc quyên tặng. Hình của anh vẫn còn được treo ở những vị trí dễ thấy nhất, tất cả nhân viên chữa bệnh và chăm sóc trong bệnh viện có người nào lại không biết anh, cũng  luôn cẩn thận phục vụ vị đại Phật này, dĩ nhiên thái độ đối với Tô Song Song cũng rất cung kính. "Vậy làm phiền các ngài!" Tô Song Song giống như đã không thể chờ đợi được, nghĩ muốn phải đi vào nhanh lên một chút. Cửa vừa mở ra, Tô Song Song liền lập tức sải bước đi vào trong, nhưng lại bị Tần Mặc một phát bắt được cánh tay lôi trở lại. Tô Song Song không hiểu quay đầu lại nhìn về phía Tần Mặc, còn chưa kịp hỏi, người nhân viên chữa bệnh và chăm sóc liền đi vào trước, đi tới bên cạnh Cô Tô Na còn gật đầu một cái, gương mặt đầy vẻ áy náy. Tô Song Song trong nháy mắt hiểu mình đã quá lỗ mãng kích động rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ lên, lúc này ngoan ngoãn đứng ở cửa, chờ nhân viên chữa bệnh và chăm sóc kia lên tiếng mời vào, lúc này cô mới bước nhanh vào, đi về hướng Cô Tô Na. Mới vừa rồi, nhân viên chữa bệnh và chăm sóc cho Cô Tô Na đã chích cho Cô Tô Na một ít thuốc an thần, để cho cô không có sức lực để phản kháng, ổn định lại tâm tình nóng nảy của cô một chút. Vào lúc này Cô Tô Na đang tựa vào đầu giường, cặp mắt nhìn ngoài cửa sổ đầy vẻ rời rạc, miệng không biết đang lầm bầm thì thầm nói cái gì đó. Tô Song Song nhìn thấy cái bộ dáng này của Cô Tô Na, trong nháy mắt hai tròng mắt liền đỏ lên. Cô thật sự không có cách nào tưởng tượng nổi, hai ngày trước cô nhóc này còn hoàn hảo khỏe mạnh cười híp mắt nói chuyện với cô như vậy, hiện tại liền đã biến thành cái bộ dáng này. Tô Song Song vươn tay muốn đụng lên đỉnh đầu trọc lốc của Cô Tô Na một cái, nhưng mà bàn tay Tô Song Song vừa đưa đến được một nửa đường, thì  cô liền không chịu được nữa, bưng kín lấy miệng của mình, cứng rắn nuốt nghẹn nước mắt trở lại. Người nhân viên chữa bệnh và chăm sóc đứng ở bên cạnh sợ Tô Song Song hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Trên người tiểu thư Cô Tô đã bị nhiễm phóng xạ, dẫn đến cô ấy luôn luôn bị rụng tóc nghiêm trọng." "Ngày hôm qua bởi vì cô ấy đã có hành động quá khích, tóc cũng bị kéo rụng xuống khắp mọi nơi. Chúng tôi sợ cô ấy lại tiếp tục làm tổn thương tới mình, cho nên mới cắt bỏ hoàn toàn mái tóc còn dư lại không trọn vẹn kia, cũng dễ dàng để trị liệu cho cô ấy!" Tô Song Song trước kia đã từng nhìn thấy từng nắm, từng nắm tóc lớn của Cô Tô Na bị rụng ra như thế nào, ít nhiều cũng đã có chút chuẩn bị tâm lý, nghe nhân viên chữa bệnh và chăm sóc kia nói như vậy, cô cũng tin tưởng những lời mà bọn họ đã nói..., chẳng qua là tin tưởng là một mã chuyện, nhưng đến khi đối mặt rồi lại là một mã chuyện khác. Cô phải hít thở thật sâu mấy lần, lúc này tâm tình của mình mới cảm thấy vững vàng, trong giọng nói còn mang theo tiếng nức nở, hỏi: "Cô ấy còn có thể khỏe mạnh lại không?" Người nhân viên chữa bệnh và chăm sóc kia nhìn thấy thái độ này của Tô Song Song, cũng có chút bị làm khó, tận lực lựa chọn những lời nói tốt: " Tiểu thư Cô Tô khôi phục cũng rất thuận lợi, chỉ là nguyên nhân do thân thể của cô ấy đã bị nhiễm phóng xạ, cộng thêm trước đó có chút bị quá khích, làm ra hành động ngược đãi mình, khiến cho cơ quan nội tạng của cô ấy bị tổn hại, sợ rằng..." Tần Mặc không muốn nghe người bác sĩ này lại kể lể từng chút từng chút, đếm vết thương đã nhìn thấy trên người Cô Tô Na ra, như vậy sẽ chỉ làm Tô Song Song càng khó chịu hơn nữa, vì vậy anh trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, hỏi luôn trọng yếu vấn đề nhất: "Còn bao lâu nữa?" Người ở chỗ này chợt vừa nghe thấy lời nói kia của Tần Mặc..., đều cảm thấy sửng sốt, nhưng giữa lúc đó vị bác sĩ kia đã phản ứng kịp trước hết, trong giọng nói mang theo sự áy náy: "Khống chế tốt cũng phải mất đến ba năm." "Cái gì?" Tô Song Song sửng sốt, theo bản năng nắm chặc lấy Tần Mặc tay, nhìn lại Cô Tô Na, trong lòng khó chịu không biết lúc này nên nói cái gì cho phải rồi. Tần Mặc biết Tô Song Song có tấm lòng thiện lương, liền đưa tay ôm cô vào trong ngực, kiên nhẫn giải thích với cô: "Như vậy có thể nói cũng sẽ tốt đối với Cô Tô Na hơn. Nếu không như vậy, những  quá khứ nặng nề kia sẽ chỉ làm cho con bé cảm thấy thống khổ hơn." Làm sao mà Tô Song Song lại không hiểu được đạo lý này chứ! Nếu như Cô Tô Na hiện tại mà tỉnh táo, đoán chừng cuộc sống hiện tại sẽ không thể tốt hơn được bao nhiêu, chẳng qua là nhìn Cô Tô Na như vậy, cô chỉ cảm thấy đau lòng như cũ. Tô Song Song vỗ vỗ vào bàn tay của Tần Mặc đang nắm lấy tay của mình, ý bảo chính cô không có chuyện gì. Đợi đến lúc Tần Mặc buông vòng tay đang quấn quanh cánh tay của cô ra, cô liền đi tới bên cạnh Cô Tô Na, nửa ngồi xổm xuống, ngước đầu nhìn cô gái. Vào lúc này mặc dù cặp mắt Cô Tô Na có biểu hiện tan rã, tuy nhiên nó vô cùng trong suốt, tựa hồ không có bất kỳ sự ưu sầu nào, Tô Song Song nhẹ nhàng thử thăm dò khẽ gọi một tiếng: "Tiểu Na, chị là chị dâu Song Song đây!" "Chị dâu?" Cô Tô Na khẽ ngoái đầu nhìn Tô Song Song, dáng vẻ như nhớ tới cái gì lại giống như không nghĩ ra cái gì, đột nhiên cười lên một tiếng, dáng vẻ thuần hậu chân thành như một đứa trẻ. "Đúng vậy! Là chị đây! Chị là Tô Song Song!" Tô Song Song còn tưởng rằng Cô Tô Na đã tỉnh táo, cao hứng ghé đầu qua. Nhưng mà đột nhiên một giây trước Cô Tô Na còn đang cười, đột nhiên vẻ mặt liền biến sắc, chợt hướng Tô Song Song áp sát tới, há miệng rộng ra liền cắn về hướng mặt của Tô Song Song. Thật sự là quá đột ngột, Tô Song Song hoàn toàn cũng không hề phản ứng kịp, bị dọa cho sợ đến mức cặp mắt trợn to, đợi đến lúc cô muốn tránh sang phía bên cạnh thì đã không kịp nữa, thân thể Cô Tô Na đã đè ép xuống đến nơi rồi.